Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 211




CHƯƠNG 211: HOA HỒNG SAPHIA

“Anh Anh cố gắng lên, nếu như trước buổi trưa có thể kết thúc, anh dẫn em đi ăn món ngon.” Lục Cung Nghị dùng đồ ăn ngon tác động, giọng nói ôn nhuận theo làn gió lọt vào trong tai của Kiều Minh Anh.

Kiều Minh Anh lập tức quay đầu lại, đôi mắt trong veo, cực kỳ giống hai viên ngọc đen cao cấp, nếu như Lục Cung Nghị nói đồ ăn ngon, nhất định sẽ không khiến cô thất vọng.

Vì đồ ăn ngon, hừm, vì không để mất mặt, đi thôi nào Kiều Minh Anh!

“Bắt đầu!”

Có đồ ăn ngon trấn áp, Kiều Minh Anh cảm thấy cả người đều tràn đầy năng lượng, trong đầu xuất hiện từng đĩa từng đĩa đồ ăn ngon nóng hôi hổi, bước chân cũng không khỏi vững vàng hơn.

Bàn chân của cô rất trắng, giống như ngọc Dương Chi, sàn đá cẩm thạch đen đã làm lớp nền tôn lên sự trắng nõn đó, theo bước chân, tà váy cũng bay lên, như ẩn như hiện.

Sắp rồi, sắp rồi…

Mắt nhìn thấy đầu bên kia càng lúc càng gần, trong lòng Kiều Minh Anh không khỏi nhảy nhót, ngoại trừ không dám nhìn xuống dưới, cô cảm giác thật ra cũng không có khó lắm.

Trong mắt của Lục Cung Nghị cũng xuất hiện nét vui mừng, nắm đấm đang siết chặt không khỏi nới lỏng.

“Cắt! Rất tốt, cảnh này qua, thay trang phục, chuyển cảnh tiếp theo.” Đạo diễn rất vui mừng hô dừng, kêu mấy nhân viện hậu cần chuyển đồ đạc, đổi cảnh.

Cảnh tiếp theo vẫn đi trên ban công, chỉ có điều lần này, là Kiều Minh Anh và Lục Cung Nghị cùng đi, từ đầu bên này trở lại đầu bên kia, sau đó Kiều Minh Anh đưa nước hoa cho Lục Cung Nghị, hai người tách ra tiếp tục đi, mới coi như kết thúc.

“Rất không tồi.” Lục Cung Nghị giơ tay để Kiều Minh Anh nắm lấy mượn lực đi xuống, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời trên mặt mang theo tia cổ vũ.

Kiều Minh Anh lè lưỡi, mang theo vài phần tinh nghịch nói: “Nhờ vào đồ ăn ngon của anh.”

Hai người nhìn nhau cười, sau đó đi thay quần áo.

Sau khi thay xong quần áo, cảnh thứ hai bắt đầu.

Có sự thành công lần đầu, lần này Kiều Minh Anh rõ ràng đã thả lỏng hơn rất nhiều, chỉ cần không nhìn độ cao dưới lầu của Thủy Tinh Quán, cô tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.

Cô bây giờ đứng ở bên này, mà Lục Cung Nghị đứng ở đầu bên kia, đạo diễn hô một tiếng ‘bắt đầu’ hai người bèn đi về phía đối phương.

Kiều Minh Anh lần này không cần giang hai tay, mà trên tay trái đặt một lọ nước hoa, trên mặt treo nụ cười dịu dàng, từng bước từng bước đi về phía Lục Cung Nghị.

Trong tay của Lục Cung Nghị cầm một bông hoa hồng saphia cơ, trên cánh hoa có hạt sương trong vắt, trông cực kỳ yêu dị.

Hoa hồng saphia?

Ánh mắt của Kiều Minh Anh hơi lay động, đột nhiên nhớ có lần nhận được một bông hoa hồng saphia từ người lạ, cũng ma mị như thế này, sự tương phản rõ rệt với trang phục màu trắng của Lục Cung Nghị, tạo cảm giác kích thích trực quan.

Lần đó người tặng hoa hồng saphia… sẽ là ai?

Ý niệm này vụt qua trong đầu của Kiều Minh Anh.

Không thể là Lục Cung Nghị, bông hoa này là nhân viên hậu cần chuẩn bị, huống hồ, nếu như là anh ta, anh ta tại sao không đề tên? Hà tất gì phải giấu?

Vậy sẽ là ai?

Màu sắc của bông hoa đó rất thuần túy, sắc xanh phản chiếu trong mắt, giống như dòng xoáy, từng chút từng chút khiến người ta cảm thấy choáng váng.

Ánh mắt của Kiều Minh Anh không khỏi nhìn chằm chằm vào bông hoa hồng saphia đó, ánh mắt bắt đầu dần dần mờ đi, có chút mê mang, bước một cách vô thức về phía trước.

Trường hợp này rất nguy hiểm, hơn nữa còn từ nơi cao như vậy, nếu như không cẩn thận thất thần, có thể trả một cái giá rất thảm.

Lục Cung Nghị dường như nhìn ra sự thất thần của Kiều Minh Anh, đáy mắt xuất hiện sự kinh ngạc, bước chân nhanh dần, khi sắp đi đến bên cạnh cô, thì một màn nguy hiểm này đã xảy ra rồi!

Kiều Minh Anh vốn đang đi thẳng, ai biết vậy mà thành đi chéo, cả người muốn lao ra bên ngoài ban công.

“Anh Anh!” Lục Cung Nghị hét lớn một tiếng, vứt bông hoa hồng saphia trong tay đi, nhanh chóng sải bước đến chỗ Kiều Minh Anh.

Sàn quá trơn, nếu như chạy, rất dễ bị ngã.

Kiều Minh Anh bị tiếng gọi này khiến cả người run lên, sau đó hoàn hồn trở lại, mắt thấy mình chỉ còn cách ban công 1 bước chân nữa thôi!

“Cẩn thận!”

Kiều Minh Anh đứng không vững, muốn nhào về phía trước, lúc này Lục Cung Nghị đã đến kịp, một tay túm lấy cánh tay của cô, đem cô kéo lại phía sau, sau đó lùi lại sau hai bước.

Trên này rất rộng, có thể chứa được hai người vai kề vai đi.

“Các cô cậu đang làm cái gì thế hả? Không cần mạng nữa à?!” Đạo diễn và các nhân viên đều nhìn thấy cảnh nguy hiểm vừa rồi, dọa sợ trái tim cũng sắp vọt lên cổ họng nhảy ra ngoài rồi, thiếu chút nữa bị hành động của Kiều Minh Anh dọa cho chết.

Lục Cung Nghị ôm lấy Kiều Minh Anh từ bậc thanh nhân viên hậu cần chuyển đến mà bước xuống, đôi mắt ấm áp lập tức trở lạnh, quét mắt nhìn đạo diễn.

Sự tức giận vừa mới bùng lên của đạo diễn bất tri bất giác lại bị ánh mắt đó của Lục Cung Nghị làm cho tan biến, những lời nói phía sau mặc kẹt trong cổ họng.

“Vừa rồi có có chuyện gì?”

“Không biết, tôi còn tưởng cô ấy nghĩ không thông, thật sự muốn nhảy xuống, đoán chắc thi thể toàn vẹn cũng không có….

“Dọa chết chúng ta rồi, nếu như cô ấy xảy ra chuyện, công ty chúng ta không phải xong rồi sao?”

“Đúng thế, quả nhiên không nên mời mấy người không chuyên nghiệp như này, không phải ngôi sao, đâu có thực lực gì chứ?”

“Nói không chừng thật sự dựa vào quan hệ mới có thể lấy được cơ hội lần này ấy chứ…”

Nhân viên hậu cần đều không nhịn được mà thì thầm bàn luận, ngôi sao người mẫu có thực lực như vậy không cần, thế nào cho một nhà thiết kế ngoại trừ biết làm quần áo ra thì cái gì cũng không biết chứ?

Bên trong chắc chắn có uẩn khúc? Nói không có không có ai tin.

Lời bàn tán của mấy người này Kiều Minh Anh đều nghe thấy, gương mặt hơi tái nhợt, cắn chặt môi dưới.

Cô cũng không phải cố ý, cô cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là nhìn chằm chằm bông hoa đó, sau đó đột nhiên thất thần, đi thế nào suýt chút nữa rơi xuống.

Trường hợp đó còn thất thần, quả thật là lỗi của cô.

Cô thiếu chút nữa, cách thần chết chỉ còn một bước nữa.

“Được rồi, trước tiên nghỉ ngơi 15 phút, điều chỉnh lại trạng thái cho tốt đi.” Đạo diễn liếc nhìn Kiều Minh Anh, không có nói thêm gì nữa, kêu mấy người kia tản đi.

Sau khi mọi người tản đi, vai của Kiều Minh Anh bỗng rũ xuống, gương mặt nhăn lại, có hơi khổ não.

“Em lại gây rối rồi.” Cô nói, đáy mắt có chút thất vọng: “Cung Nghị, em cảm thấy các anh thật sự không nên tìm em, có rất nhiều người có thực lực hơn em.”

Mặc dù rất thất vọng, mất đi sự tự tin với chính mình, cô vẫn muốn hoàn thành chuyện này, không liều một lần, làm sao mà biết có được hay không.

Tuy nhiên bây giờ, cô ngược lại mang đến rất nhiều phiền phức đến cho anh ta.

Điều này khiến cô làm sao có thể tự tin được? So sánh với điều này, cô thà đi vẽ mười mấy bản phác thảo, làm ra mấy bộ quần áo.

“Sao rồi? Không có tin tưởng mình vậy à?” Lục Cung Nghị đặt bàn tay trên đỉnh đầu của Kiều Minh Anh, động tác học theo Lê Hiếu Nhật xoa đầu cô, nhẹ nhàng xoa vài cái, cảm giác và tưởng tượng vẫn cao như thế.

Miệng nhỏ của Kiều Minh Anh mím lại không nói gì, nhưng biểu cảm, lại rất buồn bực.

Lục Cung Nghị khẽ nói: “Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp, em đã nói với anh trong từ điển của em không có hai từ ‘từ bỏ’, em bây giờ chuẩn bị từ bỏ rồi sao?”