Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 207




CHƯƠNG 207: SAI SÓT

Phòng sách vốn là nơi nhiều cơ mật nhất, cô lén lút vào một lần đã sợ rồi, nếu như bị Lê Hiếu Nhật phát hiện, có 8 cái miệng cũng không giải thích rõ được.

Cô về phòng ngủ chính, khóa cửa, đi ngủ.

Dưới lầu, Diệp Tử sớm đã nghe thấy tiếng động cơ xe ở bên ngoài, cũng nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần trong phòng khách, khi Lê Hiếu Nhật đi đến bên cạnh cô ta, cô ta bày ra gương mặt buồn ngủ nhìn anh, khẽ cười: “Hiếu Nhật, anh về rồi? Em đợi anh thật lâu rồi.”

Lê Hiếu Nhật không ngờ giờ này Diệp Tử sẽ ở đây đợi anh, lông mày hơi nhíu lại, nhàn nhạt gật đầu, “Có chuyện gì?”

“Cũng không có gì, chỉ là muốn cảm ơn anh để em sống ở đây.” Diệp Tử di chuyển di xe lăn lên phía trước, cách Lê Hiếu Nhật gần hơn, trên mặt tràn ngập sự cảm kích, ngẩng đầu nhìn anh.

“Không cần khách khí, anh nợ em quá nhiều.” Lê Hiếu Nhật hơi cúi đầu, công việc tồn động một tuần khiến anh phải phân thân ra làm, giữa lông mày mang theo sự mệt mỏi.

Diệp Tử lại nói: “Em thấy anh hình như rất mệt, em bóp vai của anh nhé.”

“Không cần đâu, ngủ sớm đi.” Lê Hiếu Nhật bất động thân sắc kéo vạt áo ra khỏi tay cô ta, đi vòng qua đằng sau cô ta, đẩy cô ta đi vào thang máy.

Lê Hiếu Nhật sau khi đưa Diệp Tử về phòng ngủ cho khách, không có nán lại mà trở về phòng ngủ chính.

Vừa bước vào phòng ngủ thì cảm giác có chút không đúng lắm, xem ra cô về rồi.

Lê Hiếu Nhật không khỏi mỉm cười một tiếng, bước chân nhẹ nhàng, đi đến bên giường.

Kiều Minh Anh vốn dĩ định giả vờ ngủ, nhưng giả vờ cả nửa ngày không thấy Lê Hiếu Nhật vào, bản thân đã không khống chế được mà ngủ mất.

Một tuần không gặp rồi, vốn tưởng cô tạm thời sẽ không quay về.

Lê Hiếu Nhật biết, thái độ của Kiều Minh Anh đối với anh dường như có liên quan đến chuyện 5 năm trước, nhưng anh phái Lê Tiến Dũng đi điều tra, kết quả là cô bị nhà họ Kiều đưa đi không có sai, cũng là cô tự nguyện.

Rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở đâu.

Đến Tiểu Bảo cũng nói với anh, là lỗi của anh…

Anh khẽ thở dài một tiếng, thu hồi ánh mắt trên người Kiều Minh Anh lại, day day lông mày, vết thương sau lưng và bả vai vẫn đâu âm ỉ, lại khiến anh lúc nào cũng duy trì tỉnh táo.

Anh tháo băng gạc, một mình anh không có cách nào bôi thuốc lên vết thương được, chỉ có thể tùy tiện bôi thuốc lên vết thương trên vai, sau đó nằm bên cạnh Kiều Minh Anh, nhìn gương mặt ngủ say của cô, yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Kiều Minh Anh bởi vì hít thở không thông cho nên bị đánh thức, cô tỉnh lại đập mắt của cô chính là một cánh tay dài, đang vắt ngang qua ngực của cô, bỗng cô trợn mắt.

Cô vừa rồi trong mơ mơ thấy bản thân rơi xuống biển, bị nhấn chìm trong nước căn bản không thể hít thở, hại cô suýt nữa tắc thở mà chết.

Thì ra là vì cái móng vuốt này tác quái!

Kiều Minh Anh không khách khi đẩy ‘hung khí’ đang ép lấy hai đồi núi mềm mại của mình ra, sau đó ngồi dậy.

Vừa quay đầu, đập vào mắt là những vết sẹo khủng khiếp của Lê Hiếu Nhật.

Thương vết do súng bắn vốn dĩ không dễ khỏi, cộng thêm Lê Hiếu Nhật không bằng lòng để ý tá bôi thuốc cho anh, mấy ngày nay đều là anh tùy ý bôi, vì thế mới lâu lành.

Trái tim của Kiều Minh Anh bỗng đau, dùng sức mím môi, không chút do dự bước xuống giường, đi vào trong phòng tắm.

Con gái thường dễ mềm lòng, trước đây Kiều Minh Anh có lẽ sẽ không đề tâm mà trực tiếp bôi thuốc cho anh, cho dù cẩu thả cũng không sao.

Nhưng bây giờ, cô lại để tâm đến suy nghĩ trong lòng Lê Hiếu Nhật đối với cô.

Sau khi tắm gội xong, Kiều Minh Anh cầm thuốc bôi vết thương trên bàn, sau đó không cẩn thận ngồi sang một bên, bên tay phải chính là lưng của Lê Hiếu Nhật, bôi thuốc rất tiện.

Có lẽ nước sát trùng chạm vào vết thương dẫn đến xót, Lê Hiếu Nhật đột nhiên mở mắt, đôi mắt lạnh nhạt liền sáng lên.

Đôi mắt của Kiều Minh Anh rơi run lên, dọa cô không cầm chắc tăm bông, trực tiếp rơi lên vết thương của anh.

“Ưm hừ.” Anh rên lên một tiếng.

Kiều Minh Anh nhanh chóng nhặt tăm bông lên, nước sát trùng ngấm vào, sủi bọt trên vết thương, dường như có thể nghe thấy tiếng xèo xèo.

Cô rất sợ đau, trước đây rất sợ, khi nước sát trùng chạm vào vết thương, loại cảm giác đau sót đó không có ai muốn thử, cô đương nhiên biết nó đau như thế nào.

“Tôi, tôi không phải cố ý, tôi chỉ là muốn bôi thuốc cho anh mà thôi…” Cô rụt cổ lại, ngập ngừng giải thích, cô không phải cố ý làm rơi chiếc bông thấm nhiều thuốc sát trùng lên vết thương của anh!

Chỉ là anh đột nhiên tỉnh lại, cô bị dọa giật mình mà thôi.

“Ừm.” Lê Hiếu Nhật đè nén cảm xúc trong lòng của mình lại, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Kiều Minh Anh bỗng thở phào nhẹ nhõm, không có tức giận là tốt rồi, cô còn lo lắng anh sẽ đột nhiên ném cô từ trong này ra ngoài, dọa chết cô rồi.

Phải biết cả người cô đã nhẹ nhõm nhiều như thế nào, động tác bôi thuốc sát trùng cũng không có cứng nhắc như thế nữa, nhẹ nhàng hơn nhiều, chuyên tâm bôi thuốc sát trùng, sau đó bắt đầu bôi thuốc.

Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào làn da trên lưng của anh, Lê Hiếu Nhật hơi mở mắt, liếc nhìn, bèn thấy mặt mày cô nghiêm túc bôi thuốc cho anh, trong đôi mắt trong veo đó mang theo sự đau lòng.

Thần sắc mặt của cô cực kỳ dịu dàng, ngay cả đường nét trên mặt cũng dịu đi vài phần, cùng đôi môi đỏ hồng hơi mím lại, khiến người ta muốn hôn một cái.

Khoảng cách của hai người rất gần, mùi hương thanh mát trên người cô quấn lấy anh, mang theo hơi thở khiến tâm thần của anh được thả lỏng.

Đôi mắt đen láy của Lê Hiếu Nhật có hơi ngốc trệ, tầm mắt khóa chặt trên gương mặt nhỏ nhắn của Kiều Minh Anh, trong lòng nở hoa, ngọt ngào như mật ong.

“Được rồi.” Cuối cùng cũng bôi thuốc xong, quấn băng gạc lại cho anh, Kiều Minh Anh vặn lại nắp chai thuốc, chiếc tăm xong dùng rồi thì vứt vào thùng rác, đứng muốn đứng dậy thì lại phát hiện hai chân của cô do ngồi quỳ quá lâu, bây giờ đã tê rần…

Nội tâm của Kiều Minh Anh sụp đổ, cảm giác tê dại ở hai chân khiến cô căn bản không dám nhúc nhích lung tung, vừa động là muốn cười, tê đến khó chịu.

Loại cảm giác này quả thực không quá thoải mái!

Lê Hiếu Nhật cho rằng cô sau khi bôi thuốc xong thì sẽ đứng lên rời khỏi, nhưng đợi một lúc, lại phát hiện cô không có động đậy, cả người giống như cứng nhắc vậy.

Lông mày nhíu lại, anh quay đầu lại, nhìn thẳng vào hai mắt của cô, giọng nói lạnh nhạt hỏi: “Sao thế?”

Kiều Minh Anh nghe thấy câu hỏi của anh thì ngược mắt lên nhìn anh, có vào phần xoắn xuýt vài phần buồn bực: “Chân… chân tê rồi.”

Khóe môi của Lê Hiếu Nhật hơi nhếch lên, chậm rãi đứng dậy, đi đến phòng để quần áo thay đồ, vừa cài cúc áo sơ mi, vừa đi ra.

Kiều Minh Anh dùng túc nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân tê dại của mình, dường như mỗi tế bào đều bị kiến cắn vừa đau vừa ngứa, nhưng chỉ có thể nhịn.

Cô biết Lê Hiếu Nhật đi đến, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng giống như bị một tay siết chặt lại, trên gương mặt nhỏ nhắn xuất hiện một rặng mây đỏ, từ góc nhìn của Lê Hiếu Nhật, giống như một quả đào mọng nước đang dụ người.

Anh vừa cài cúc áo sơ mi vừa bước tới, nhàn nhạt liếc nhìn cô, sau đó cầm chiếc áo vest ở bên cạnh, cũng không có nán lại mà rời khỏi phòng ngủ.

Đổi lại trước đây, anh sẽ bước tới xoa bóp chân giúp cô, sẽ đau lòng mà mắng cô ngốc.