Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 187




CHƯƠNG 187: THIỆN CÓ THIỆN BÁO ÁC GIẢ ÁC BÁO

Ồ?

Ánh mắt Kiều Minh Anh sáng lên, không biết là thần thánh phương nào mà lại có mắt nhìn như thế, chọn nổ nhà nào không chọn lại chọn đúng nhà họ Kiều cơ chứ?

Kiều Tiểu Bảo đang ngoan ngoãn ngồi trong lớp nghe giảng bỗng dưng cảm thấy lạnh hết sống lưng, khẽ rùng mình một cái, đôi mắt to tròn khẽ chớp chớp, nhìn bầu trời nắng vàng rực rỡ ngoài cửa, gãi gãi đầu.

Cậu nhóc lẩm bẩm: “Quái lạ, hôm nay có lạnh đâu, sao tự dưng lên run hết cả người thế này…”

“Dì Lâm, có một câu như thế này, thiện hữu thiện báo ác giả áo bác, con nghĩ là chắc dì Lâm đây đã làm chuyện gì đó xấu xa rồi” Kiều Minh Anh nhìn Lâm Thu Thủy, vô cùng tiếc nuối mà lắc đầu nhìn bà ta, người bên cạnh nhìn vào sẽ tưởng rằng hai mẹ con họ tình nghĩa sâu đậm lắm cơ.

Lâm Thu Thủy nhìn Kiều Minh Anh bằng đôi mắt đỏ ngầu hằn lên những tia máu, ánh mắt lạnh lẽo như băng, mà những lời vừa rồi của Kiều Minh Anh cũng lại khiến cho cả người bà ta không ngừng run rẩy.

Cuối cùng, bà ta tức tối đến mức uất nghẹn rồi ngất lịm đi.

“Ba, dì Lâm sao lại ngất đi rồi?” Thấy bà ta ngất đi, trong lòng Kiều Minh Anh cảm thấy hả hê, nhưng ngoài mặt lại vờ như ngây thơ vô tội.

“Được rồi được rồi!” Kiều Chấn Huy vô cùng bực bội, dường như không muốn tiếp tục chủ đề này nữa: “Dì Lâm lát nữa sẽ tỉnh lại thôi, không sao hết. Nhưng Minh Anh này, ta có chuyện muốn hỏi con”

Minh Anh?

Kiều Minh Anh cau mày, trước đây Kiều Chấn Huy cả ngày toàn lôi cả họ cả tên cô ra mà gọi, hôm nay lại thay đổi thế này.

“Có chuyện gì thì ông cứ nói thẳng ra đi” Kiều Minh Anh vươn tay với lấy chiếc ghế rồi trực tiếp ngồi xuống, không nề hà gì.

Hành động này của cô khiến Kiều Chấn Huy có chút không vui nhưng ông ta dường như cũng quen rồi: “Dạo này mối quan hệ của con với tổng giám đốc Lê thế nào rồi?”

Còn thế nào được nữa?

Thực ra hôm đó lúc Kiều Chấn Huy đến biệt thự của Lê Hiếu Nhật tìm Kiều minh Anh, ông ta phát hiện ra Kiều Minh Anh vẫn còn chút quan hệ với Lê Hiếu Nhật, nhưng ông ta vẫn muốn Kiều Minh Anh xác nhận lại.

“Ông hỏi chuyện này làm gì? Chẳng có gì cả!” Vẻ mặt của Kiều Minh Anh rất bình tĩnh nhưng giọng nói lại có vẻ miễn cưỡng.

Quả nhiên, Kiều Chấn Huy không nói bất kì chuyện gì với cô cả, ngoại trừ chuyện liên quan đến lợi ích của nhà họ Kiều.

“Con cũng biết đấy, hiện giờ nhà chúng ta vốn dĩ không ổn định, cứ tiếp tục thế này, sợ là sẽ… Miệng ông ta nói những lời này, đồng thời cũng quan sát phản ứng của Kiều Minh Anh.

Tuy nhiên Kiều Minh Anh lại không hề quan tâm đến những chuyện này, bình thản gật đầu: “Sau đó thì sao?”

“Con là con gái của nhà họ Kiều, con cũng không muốn nhà họ Kiều phá sản đúng không?” Kiều Chấn Huy đã quen với điều này rồi, bình tĩnh nói.

Trong lòng Kiều Minh Anh hiểu rõ ông ta đang suy tính điều gì, chính là muốn lợi dụng cô để vực dậy nhà họ Kiều.

“Đương nhiên là không thể ngồi yên nhìn nhà họ Kiều phá sản rồi, không biết ba muốn con gái làm gì đây?” Kiều Minh Anh giả bộ lo lắng.

Kiều Chấn Huy là một tên cáo già, thấy được mùi kịch hay trong chuyện này liền nói lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ: “Con chỉ cần nói giúp nhà họ Kiều vài câu với tổng giám đốc Lê là được, tổng giám đốc Lê chắc chắn sẽ không thể không nể mặt con đâu”

Trong lòng Kiều Minh Anh hừ lạnh một tiếng: “Ba lấy đâu ra tự tin mà khẳng định như thế vậy, đối với tổng giám đốc Lê, tôi có cũng được không có cũng không sao”

“Ta đương nhiên là nhìn ra được tổng giám đốc Lê rất quan tâm đến con, chỉ cần con mở lời, cậu ta nhất định sẽ đồng ý với con!”

“Nhưng mà, hiện giờ tổng giám đốc Lê không để ý đến tôi, tôi nói thế nào được?” Kiều Minh Anh cố ý nói, cô muốn xem xem tiếp sau đây Kiều Chấn Huy sẽ phản ứng như thế nào.

Quả nhiên, Kiều Chấn Huy nhìn cô đầy thất vọng.

Kiều Minh Anh bày ra vẻ mặt tủi thân, cúi thấp đầu xuống.

“Thế này đi, ta bày cho con cách này, đảm bảo thành công 90%” Kiều Chấn Huy quan sát một vòng trên người Kiều Minh Anh,

“Cách gì?” Kiều Minh Anh thấy ông ta ra hiệu bằng ánh mắt cho mình, cố ý nghiêng người sang.

Kiều Chấn Huy nói thầm vào tai cô mấy câu, sắc mặt Kiều Minh Anh càng lúc càng trở nên u ám.

Kiều Minh Anh lạnh lùng nhìn Kiều Chấn Huy: “Ông bảo tôi lên giường với anh ta? Làm cho anh ta vui vẻ?”

Trong lòng Kiều Minh Anh hoàn toàn không cảm thấy quá mức khó chịu, chỉ cảm thấy nực cười vô cùng, ngoài ra cô còn thấy rất may mắn, vì người đàn ông này không phải là ba ruột của cô!

Kiều Chấn huy hoàn toàn không nhận ra vẻ lạnh lẽo như băng nơi đáy mắt cô, ông ta vẫn cứ điềm nhiên nói tiếp: “Chả có ai kháng cự lại được chuyện này đâu, con chủ động hiến thân, cậu ta chắc chắn sẽ không từ chối con, như vậy có thể khiến cho nhà họ Kiều một bước lên mây, quả thật là một kế sách tuyệt vời!”

Kiều Minh Anh thầm cười lạnh, lúc cô có giá trị lợi dụng thì liền tìm đến cô, lúc hết giá trị lợi dụng rồi thì ném cô sang một bên, người nhà họ Kiều quả thật rất là thú vị.

Chuyện đến nước này rồi mà vẫn còn muốn lợi dụng cô, ông ta sống thoải mái quá rồi hay sao?

“Ba đùa hơi quá rồi, chẳng phải lúc đầu ba nói, nếu không có thân phận là nhà họ Kiều ra thì tôi chẳng là cái thá gì sao, vậy thì tổng giám đốc Lê sao lại muốn một người vô dụng như tôi chứ” Ánh mắt Kiều Minh Anh thờ ơ.

“Minh Anh, chẳng lẽ con không muốn đi quyến rũ tổng giám đốc Lê sao?” Đôi mắt tinh tường của Kiều Chấn Huy dán chặt lên người Kiều Minh Anh, chờ đợi câu trả lời từ cô.

“Không phải là không muốn” Kiều Minh Anh thong dong lên tiếng: “Ba, ba cứ ngồi đây chờ tin tốt từ con gái đi”

Kiều Chấn Huy có chút ngạc nhiên, nhưng chỉ cần đạt được mục đích khiến cho Kiều Thị sống lại, thì tất cả đều không quan trọng nữa.

Kiều Minh Anh cũng không ở đó quá lâu, Kiều Chấn Huy sau khi đạt được mục đích rồi cũng để cho Kiều Minh Anh rời đi.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Kiều Minh Anh cũng không vội vã quay về chỗ Lê Hiếu Nhật, nghĩ đến những lời ban nãy Kiều Chấn Huy nói với cô, vẻ mặt cô chút buồn nôn.

Loại người này có thể ghê tởm hơn nữa được không?

Còn muốn cô đi quyến rũ Lê Hiếu Nhật? Ông ta nên ôm giấc mơ viển vông đó cút càng xa càng tốt đi!

Kiều Minh Anh ngẫm nghĩ một hồi, sau đó quyết định gọi cho Đỗ Lưu Xuyên.

Điện thoại mới vừa được kết nối, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói đầy cuốn hút của Đỗ Lưu Xuyên: “Minh Anh? Sao bỗng dưng lại gọi điện cho anh thế này? Nhớ anh sao?”

“Đúng vậy, nhớ bọn anh rồi đây” Tâm trạng u ám trước đó của Kiều Minh Anh bỗng chốc bị quét sạch, giọng nói cũng mang theo chút vui vẻ, giống như cô gái nhỏ đang làm nũng với người thân của mình vậy.

“Tên Kiều Chấn Huy khốn kiếp kia lại làm phiền đến em hả?” Đỗ Lưu Xuyên bỗng chốc nhận ra có điều gì đó không đúng liền hỏi.

“Không, làm gì có chuyện đó, chẳng lẽ em lại gọi cho anh vì chuyện này hay sao?” Kiều Minh Anh thong dong đi dạo trên phố, không hề có ý định nói cho Đỗ Lưu Xuyên biết chuyện hồi nãy.

Cô sợ bọn họ ở Pháp mà vẫn phải lo lắng cho cô, nhưng lại không nhịn được mà gọi điện thoại sang bên đó, muốn nghe giọng nói của họ.

Còn có ba của cô nữa, ông ấy rất bận, mỗi lần đều bớt chút thời gian rảnh đến thăm cô và Kiều Tiểu Bảo xong rồi lại vội vàng quay về.

Trong ấn tượng của Kiều Minh Anh, ba là một người đàn ông trung niên đẹp trai, vẻ đẹp trai của Đỗ Lưu Xuyên hoàn toàn được thừa hưởng từ gene di truyền ông ấy, còn cô thì thừa hưởng vẻ đẹp theo gene của Liễu Lan.