“Vậy sao?” Kiều Minh Anh nghi ngờ nghiêng đầu, cô vẫn có cảm giác chỗ nào đó không đúng, nhưng lời Lê Hiếu Nhật nói cũng rất có lí, bởi vì ngoại trừ việc ném chuột, côn trùng vào phòng cô thì Đặng Chiến chưa làm những chuyện quá quá đáng khác, có lẽ anh ta thật sự chỉ muốn trêu đùa cô chút thôi.
“Ừm, em đứng ở đây làm gì? Mau chóng chuẩn bị đi, đi Thần Tinh.” Lê Hiếu Nhật lo lắng nếu còn tiếp tục nói đến chủ đề này thì sẽ bị Kiều Minh Anh phát hiện ra mất, vì vậy anh nhanh chóng chuyển chủ đề, thầm thở phào trong lòng.
Nếu như để Kiều Minh Anh biết được, vì muốn được cô làm nũng mà anh lại làm mấy chuyện như vậy, nhất định cô sẽ cười to 365 độ, nói anh trẻ con mất.
“Đi Thần Tinh làm gì?” Suy nghĩ của Kiều Minh Anh quả nhiên bị Lê Hiếu Nhật thuận lợi chuyển đến chủ đề khác, cô nhìn anh vẻ nghi hoặc.
Mãi cho đến khi nhân viên của Thần Tinh đưa trang phục cho cô, cô mơ hồ đi vào trong phòng thay đồ thay quần áo của mình ra, Kiều Minh Anh mới đột nhiên nhận ra, đề nghị mà Lê Hiếu Nhật đồng ý với Lục Cung Nghị, chắc là đang nhắc đến chuyện này, để cô làm người mẫu đại diện của nước hoa của Thần Tinh sao? Không, nói một cách chính xác hơn, là tuyên truyền, không được tính là người mẫu đại diện.
Dù sao Kiều Minh Anh cũng không phải người mẫu hay diễn viên, vì vậy nên lần này chỉ là tuyên truyền mà thôi, không phải đại diện.
Thay đồ vào, đây là bộ trang phục mà cô thiết kế cho buổi họp báo tuyên truyền sản phẩm mới lần trước mà chưa cho Hạ Huân Nhi mặc thử.
Mơ mơ màng màng nghe đám người kia dặn dò về nội dung quay chụp, lúc này Kiều Minh Anh mới biết được, đây là buổi triển lãm để quảng bá sản phẩm của Thần Tinh, lần này bọn họ không dùng đến người mẫu nổi tiếng Hạ Huân Nhi, mà muốn dùng hai người, chụp theo style tình nhân để quảng bá sản phẩm.
Những thứ khác Thần Tinh đã chuẩn bị xong rồi, Kiều Minh Anh chỉ việc mặc bộ trang phục này vào, cầm nước hoa rồi diễn theo như những gì họ đã dặn dò là được.
Do đây là lần đầu làm chuyện này, nên Kiều Minh Anh cảm thấy có chút kích động, căng thẳng cũng khó tránh, nhưng lúc biết được bạn đồng hành của cô là Lục Cung Nghị, cô đã bớt căng thẳng đi nhiều.
Dù sao hợp tác với người quen, cũng sẽ tốt hơn so với việc hợp tác với người xa lạ, đối diện với Lục Cung Nghị ít nhất cô sẽ không còn căng thẳng nữa.
Nhưng cô lại càng cảm thấy tò mò, công việc của cô rõ ràng là thiết kế, sao Lê Hiếu Nhật lại đưa cô đến đây để tuyên truyền mấy thứ này cho bọn họ chứ, hơn nữa, cô còn dị ứng với nước hoa, lẽ nào bọn họ không lo lắng có vấn đề gì đột nhiên xảy ra sao?
Đương nhiên Kiều Minh Anh không biết được, lúc cô sắp đến Thần Tinh, Lê Hiếu Nhật đã sai Lê Tiến Dũng cho người đi khử trùng toàn bộ những đạo cụ ở trường quay rồi, xác nhận ngoại trừ lọ nước hoa, sẽ không có bất cứ thứ gì khác có thể khiến Kiều Minh Anh dị ứng được, như vậy anh mới yên tâm để Kiều Minh Anh quay tiếp.
Những thứ này, Lục Cung Nghị ngầm đồng ý, bởi vì anh cũng lo lắng cho làn da của Kiều Minh Anh, chỉ có điều, những gì mà anh nghĩ, không đủ chu đáo và bá đạo như Lê Hiếu Nhật.
Có điều những việc này lại khiến cho nhân viên của Thần Tinh đánh giá Kiều Minh Anh cao hơn vài phần, người phụ nữ có thể khiến cho Lê Hiếu Nhật quan tâm chu đáo như vậy, chẳng lẽ là người mà Lê Hiếu Nhật cực kỳ yêu thương trong truyền thuyết?
Chuyện quan trọng nhất ngày hôm nay vẫn là làm quen với hoàn cảnh và chuẩn bị một ít công việc, lời thoại của Kiều Minh Anh rất ít, chỉ cần lặp lại một số động tác, cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Những nhân viên kia cũng vì hành động ngày hôm nay của Lê Hiếu Nhật mà không dám lại gần cô, điều này lại khiến cô cảm thấy yên tĩnh.
Lúc sắp đến sáu giờ, Kiều Minh Anh mới mệt mỏi chào tạm biệt Lục Cung Nghị, đeo chiếc balo da của mình ra khỏi tòa nhà Thần Tinh.
Lúc ra khỏi tòa nhà, cô mới đột nhiên nhớ ra chưa đến trường đón Kiều Tiểu Bảo tan học, nhìn đồng hồ trên tay, vậy mà đã sáu giờ rồi!
Kiều Tiểu Bảo đứng ở cổng trường khoảng mười phút vẫn chưa thấy Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật đến đón mình, những chiếc xe đi qua cậu bé, có cả những người quen và không quen đều hỏi cậu có muốn đi cùng hay không, nhưng lại bị cậu lịch sự từ chối, tiếp tục đứng đó đợi.
Bác bảo vệ ở trường không thể nhìn một đứa bé đứng ở đây đợi lâu như vậy, bèn lấy một chiếc ghế nhỏ cho Kiều Tiểu Bảo ngồi, Kiều Tiểu Bảo cười ngọt ngào từ chối ý tốt của bác bảo vệ.
Cậu bé cúi đầu suy nghĩ một lát, ba mỗi ngày đều đến đón cậu sau khi tan làm, vì vậy chưa từng để tài xế đến đón cậu, hơn nữa hôm nay ba lại đi làm cùng mẹ, ba sẽ không quên giờ đâu, vậy thì chỉ còn có… mẹ thôi.
Kiều Tiểu Bảo rũ vai xuống, sau đó ngẩng đầu lên, trên gương mặt đáng yêu xuất hiện sự bất lực, cậu bé kéo dây balo lên rồi tiếp tục đợi.
Lúc này, một chiếc xe dừng lại trước mặt Kiều Tiểu Bảo, một người đàn ông mặc đồ đen đeo kính râm bước xuống trước mặt cậu, cúi đầu cung kính nói: “Cậu chủ, ông chủ bảo tôi đến đón cậu về nhà.”
Kiều Tiểu Bảo nhìn chiếc xe, rồi lại nhìn người đàn ông mặc đồ đen trước mặt, quả thật rất giống người của ba, vì vậy cậu bé gật đầu, người đàn ông mặc đồ đen đó mở cửa sau ra, để cậu bước vào.
Kiều Tiểu Bảo ngồi ở ghế sau, chiếc xe bắt đầu di chuyển.
Chiếc xe ổn định lái trên đường, đôi mắt to tròn của Kiều Tiểu Bảo đảo xung quanh, rồi dừng lại ở ngoài cửa sổ, cậu nhìn thấy một con đường hoàn toàn xa lạ, đây vốn dĩ không phải đường về nhà.
Ánh mắt Kiều Tiểu Bảo trầm xuống, cười nói: “Chú à, đây không phải đường về nhà cháu đâu.”
“Vậy sao, cậu chủ nhớ nhầm rồi.” Người mặc đồ đen phủ nhận, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước.
“Chú à, thật ra chú muốn bắt cóc cháu có đúng không?” Kiều Tiểu Bảo nói, cậu nhìn thấy rõ cơ thể người đàn ông kia khẽ run rẩy, Kiều Tiểu Bảo còn muốn nói gì đó nữa, nhưng miệng và mũi lại bị người kia dùng khăn nhét vào, trên chiếc khăn còn có thuốc khiến Kiều Tiểu Bảo hôn mê.
Kiều Tiểu Bảo tức giận, ánh mắt đảo quanh, rồi ngất đi, nhưng trước khi hôn mê bàn tay nhỏ lại cho vào trong túi quần ở bên hông, sờ được chiếc máy phát định vị, rồi ấn xuống đó.
Chiếc xe lái đến một nơi ngoại ô hẻo lánh ở thành phố A, dừng lại ở một mảnh đất trống, người đàn ông mặc đồ đen từ ghế lái xe đi xuống, tên đồng bọn còn lại nhấc cổ áo sau của Kiều Tiểu Bảo lên, cũng đi xuống cùng rồi ném cậu bé xuống đất.
Miệng của Kiều Tiểu Bảo khẽ động đậy, rồi lại nhanh chóng trở lại như cũ.
Một tên mặc đồ đen nói với tên còn lại: “Mau gọi điện thoại cho cô ta, nói với cô ta người đã ở chỗ chúng ta rồi.” Sau đó anh ta ném điện thoại qua cho người kia, thúc giục.
“Vội gì chứ, còn sợ nó chạy đi chắc?” Người đàn ông mặc đồ đen nhìn Kiều Tiểu Bảo nằm bất động dưới đất, chiếc điện thoại trong tay là kiểu dáng của hơn mười năm trước, dùng cái này để nhắn tin, rất khó bị phát hiện.
“Alo, người mà cô muốn đã vào tay chúng tôi rồi, lúc nào gửi tiền đến đây? … Được, bây giờ chúng tôi sẽ trói nó lại trước, cô nói gì, chúng tôi làm thế nào…” Người đàn ông mặc đồ đen nói một tràng vào điện thoại, rồi mới cúp máy.