Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 152




CHƯƠNG 152: CẢM GIÁC AN TOÀN
Anh đột nhiên cảm thấy, cho dù có là thứ gì đi nữa thì cũng không quan trọng bằng mẹ con bọn họ hết.
Tuy Kiều Tiểu Bảo bây giờ vẫn không quá thân cận với anh, nhưng Lê Hiếu Nhật biết, đây chính là vấn đề của thời gian, sẽ có một ngày anh nhất định có thể khiến cho bé hoàn toàn chấp nhận người daddy này, anh sẽ cố gắng bù đắp lại cho bé năm năm không có anh tham dự kia.
Anh lấy điện thoại của mình ra, dùng Bluetooth chuyển toàn bộ ảnh trong kho ảnh của Kiều Minh Anh qua điện thoại của anh, sau đó lưu lại thật đàng hoàng, anh lại suy nghĩ một hồi rồi cũng thêm một mật mã khoá.
Nghĩ qua nghĩ lại, cuối cùng anh đã dùng ngày sinh của Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo làm mật mã, làm xong những thứ này anh mới thở phào.
Lê Hiếu Nhật đặt điện thoại xuống rồi đi đến bên giường, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ kia một hồi lâu, sau đó cũng nằm xuống giường, nhưng vẫn mở mắt không có ngủ.
Một đêm an tĩnh.
Buổi họp báo kết thúc rồi, hầu hết mọi người đều giành được một bộ nước hoa, lúc rời khỏi hiện trường ai cũng cười híp mắt, bộ dạng rất hài lòng.
Lê Ngữ Vi vốn không định đợi Kiều Minh Anh cùng về nhà, nhưng mà Kiều Minh Anh đã vứt bỏ cô ta, khiến cây gai trong lòng cô ta càng thêm rõ ràng hơn.
Buổi họp báo còn chưa kết thúc thì cô ta đã ngạo mạn rời khỏi hội trường rồi.
Lục Cung Nghị ngồi bên bờ hồ vô danh, nhìn vào màn đêm vô biên, đằng sau là những công nhân viên đang dọn dẹp hiện trường, trái ngược với sự thư giãn của anh.
Màn đêm đang nồng, gió mát từng cơn, nhưng lại không cảm thấy lạnh.
“Cô ấy bỏ đi giữa chừng, khiến cho tâm huyết của anh lãng phí, thất vọng không?” Cái thanh âm đó đột nhiên vang lên từ phía sau lưng anh, đứng ở đằng sau anh mà tự lên tiếng nói.
“Người cô ấy thích là người đó nhỉ, cho dù anh có tận tâm bố trí, cô ấy cũng không quan tâm.” Thanh âm đó rất lạnh, khiến cho cơ thể vốn không cảm nhận được chút gió mát nào của Lục Cung Nghị đột nhiên khẽ run lên.
“Như vậy thì sao chứ?” Anh ngước mắt lên, không biết đang nhìn vào nơi xa xăm nào nữa.
Sắc mặt của Lục Cung Nghị có chút lạnh, nhưng thanh âm thốt ra ngoài miệng vẫn rất ôn hoà: “Thích cô ấy, vì cô ấy mà làm bất kỳ chuyện gì, đó đều là chuyện của tôi, không liên quan gì đến cô ấy.”
“Vậy sao.” Thanh âm đó có chút không tin, hờ hững mà nói: “Vậy thì tuỳ anh thôi, dù sao tôi cũng biết, anh lợi dụng cô ấy như vậy thì vĩnh viễn cũng sẽ không thể được cô ấy chấp nhận.”
“Cô ấy sẽ vĩnh viễn không biết được.” Giọng nói của Lục Cung Nghị có chút mù mịt.
Cái thanh âm đó không còn vang lên nữa.
Vào sáng sớm ngày hôm sau, trong căn phòng ở phía tây Tập Hoa Uyển.
Khi Kiều Minh Anh từ từ tỉnh giấc, sự say xỉn tối qua khiến đầu óc cô vẫn có chút choáng váng, nặng nề giống như là bị khoan vào trong vậy, cô đưa tay dụi dụi mắt, mới nhìn rõ cảnh tượng trong căn phòng.
Xem ra, đây là phòng ở Tập Hoa Uyển rồi, nhưng mà tại sao cô lại ở đây chứ?
Trong đầu cô hiện lên một loạt nghi vấn, cô bước xuống giường, bước đôi chân trần trên mặt sàn đá cẩm thạch màu trắng đầy lạnh lẽo, đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện trên ghế sofa còn có một chiếc áo khoác đàn ông và một chiếc điện thoại mỏng màu đen.
Cô cầm lấy chiếc áo khoác đàn ông lên, trên đó toát ra một mùi hương bạc hà nhàn nhạt, khiến cô lập tức nghĩ đến Lê Hiếu Nhật.
Ngoài anh ra thì không còn ai nữa rồi.
Kiều Minh Anh nhíu mày, nhìn chiếc áo khoác mà trầm tư, cô nhớ tối hôm qua lúc từ nhà vệ sinh ra đã gặp một người đàn ông suýt chút nữa đã đưa cô đi rồi, sau đó hình như là Lê Hiếu Nhật đã xuất hiện, còn sau đó thì cô không nhớ nữa…
Cô chắc sẽ không làm ra những hành vi gây chấn động đến rớt cả hàm đó chứ?
Kiều Minh Anh rất rõ tửu lượng của mình, nhưng cũng mang thái độ hoài nghi với những hành động sau khi say của cô.
Nói không chừng đã phi lễ với ai một trận rồi cũng nên.
Trong lòng Kiều Minh Anh cười ha ha một cái, cô giống như loại người đó lắm sao?
Trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung thì Lê Hiếu Nhật đã đẩy cửa tiến vào, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen phối với quần tây đen, một tay đút vào túi, một tay bưng một cái khay, sải bước chân trầm ổn và ưu nhã mà tiến vào.
Nhìn thấy Kiều Minh Anh đi chân trần xuống đất, đôi mày kiếm của anh liền nhíu lại, lạnh giọng quát: “Không mang giày còn đứng ở đó làm gì? Còn không mau về giường đi?”
Kiều Minh Anh cúi đầu nhìn bàn chân của mình, anh không nói còn được, anh nói xong thì thật sự cảm thấy có chút lạnh rồi, thế là liền đi đến bên ghế sofa ngồi xuống.
Đây mới là chỗ an toàn, lỡ như cô chạy rồi, boss Lê mà không vui lại ném cô ra ngoài thì sao đây? Bảo cô chịu trách nhiệm cho tiền thì sao đây?