Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 116




CHƯƠNG 116: SỰ BAO VÂY CỦA PHÓNG VIÊN
“Dạ Nhất, chuẩn bị xe cho tôi, chúng ta đi đến bữa tiệc.” Kiều Tiểu Bảo nằm nhoài lên cửa sổ nhìn thấy xe vừa chạy đi, lập tức nói với Dạ Nhất đang ở sau lưng.
“Vâng, cậu chủ nhỏ.” Dạ Nhất lập tức gọi điện cho Dạ Thất sau đó dưới ánh mắt giảo hoạt, sáng lấp lánh của Kiều Tiểu Bảo hai người cùng đi xuống lầu.
Cậu còn chưa đưa quà tặng cho ba cậu đấy, sao có thể vắng mặt được chứ?
Nhà họ Lê cách nhà họ Kiều không xa, đương nhiên Lê Hiếu Nhật cũng có cho người mời Kiều Chấn Huy. Dù sao trong mắt anh, ông ta vẫn là ba ruột của Kiều Minh Anh, cho nên anh vẫn phải nể mặt.
Bởi vì là tiệc sinh nhật, Lê Hiếu Nhật vốn dĩ cũng không muốn phô trương trắng trợn, chỉ có điều đêm nay anh muốn giới thiệu thân phận của Kiều Tiểu Bảo với bên ngoài cho nên trời vừa sáng Lê Hiếu Nhật đã cố ý đến chuẩn bị, đồng thời còn mời giới truyền thông đến tham dự. Anh dự định để cho người cả nước đều biết chuyện này.
Chỉ là anh không biết, Kiều Minh Anh lại giữa đường làm hỏng việc.
Lúc Kiều Minh Anh và Dương Ly đến nhà họ Lê còn mười phút nữa buổi tiệc mới bắt đầu. Nếu không phải tài xế lo đi trễ sẽ bị Lê Hiếu Nhật trách phạt, thì chắc chắn ông ta sẽ không liều mạng già của ông mà chạy như bay, đúng là đòi mạng mà.
“Minh Anh, tài xế này của nhà cậu đúng là rất ra sức đấy, cậu xem tóc của tớ có rối không?” Lúc Dương Ly bước từ trên xe xuống còn hơi choáng váng, chỉ vào kiểu tóc của cô rồi hỏi Kiều Minh Anh.
“Không phải của nhà tớ, là của Lê Hiếu Nhật.” Kiều Minh Anh liếc bạn mình, sau đó kéo tay cô ấy đi vào nhà họ Lê.
Bình thường cho dù tóc của cô ấy có bị gió thổi rối như ổ gà thì cũng sẽ bình tĩnh lấy tay vuốt lại. Người phụ nữ mặc đồ ngủ mang dép lê cũng có thể chạy xuống siêu thị dưới lầu mua đồ thì bạn còn trông mong gì vào việc cô ấy sẽ chú ý tới hình tượng của bản thân nữa chứ?
Đối với chuyện này Kiều Minh Anh chỉ có thể cảm thán một tiếng sức mạnh của tình yêu đúng là vĩ đại.
“Dù sao sau này tất cả mọi thứ còn không là của cậu sao? Khách sáo với anh ta làm gì? Anh ta nợ cậu quá nhiều, có trả cả đời cũng không hết.” Dương Ly cũng không thèm để ý, lấy điện thoại di động ra, mượn phản quang của màn hình để sửa sang lại đầu tóc. Dương Ly vừa nghĩ tới lát nữa sẽ gặp được người trong lòng là khóe miệng cô không khỏi cong lên.
Kể từ sau khi Kiều Minh Anh đi rồi, đây là lần đầu tiên anh hẹn cô, cho nên cô nhất định phải để lại ấn tượng thật tốt với anh.
Dương Ly bên kia đang làm nóng người chuẩn bị kỹ càng cho một cuộc chiến lớn thì Kiều Minh Anh bên này lại thờ ơ nhún vai, bước vào cửa biệt thự.
Bụp!
Hai người mới vừa đẩy cửa đi vào thì nghe được trên đỉnh đầu nổ tung, sau đó đủ loại pháo hoa sặc sỡ rớt từ trên đỉnh đầu xuống, dồn dập rơi lên vai, lên tóc các cô, khiến cả hai ngây ngẩn cả người.
“Ồ! Hóa ra bất ngờ mà cậu Lê nói lại là cô chủ nhà họ Kiều à?”
Trong lúc Kiều Minh Anh sững sờ, cô nghe được người trong sân nói chuyện, sau đó cô cảm thấy đèn flash lóe ngang mặt cô, đôi mắt hoảng hốt trở nên tỉnh táo lại nhìn cảnh tượng trước mắt.
Một tấm thảm đỏ được trải từ cửa đến chỗ cuối. Cả hai bên là các phóng viên truyền thông và một số người mà cô biết, nhưng phần nhiều là những người cô không quen.
Phía cuối thảm đỏ, trên cầu thang xoắn ốc dưới chùm đèn bằng pha lê Swarovski có một bóng người quen thuộc đang đứng đó. Anh mặc bộ âu phục may thủ công nổi tiếng của Ý. Bộ đồ màu đen rất thích hợp với anh, cả người anh toát ra hơi thở lạnh như băng khiến người khác bất giác cúi đầu.
Gương mặt tuấn tú kia phát sáng rạng rỡ dưới ánh đèn màu ấm, ánh sáng chiếu lên tóc, lên vai anh, đôi mắt đen kịt bình tĩnh nhìn về phía cô.
Đôi môi đỏ xinh đẹp đang mím một nửa, như thể đang cười với cô.
Kiều Minh Anh ngây người nhìn anh. Người đàn ông trước mặt như có một sức hấp dẫn trời sinh, luôn có thể dễ dàng đoạt hết sự chú ý của mọi người. Dưới ánh mắt kinh ngạc của các vị khách, anh hoàn toàn không nhúc nhích nhưng vẫn khiến người khác mê đắm quên cả bản thân.
Mà ở trong mắt người đàn ông đối diện, cô cũng chẳng khác nào một phong cảnh tuyệt đẹp khiến anh không rời nổi tầm mắt.
Trang phục dạ hội hôm nay của Kiều Minh Anh là do Lê Hiếu Nhật tự mình sai người may riêng cho cô, bộ váy khiến cô trở nên lộng lẫy đến mức người khác phải sững sờ.
Chiếc váy trắng tinh như váy cưới, thiết kế theo kiểu xéo vai và hở eo, làn váy như cơn sóng, khi cô bước đi làn váy dập dờn gợn sóng. Cô giống như một tinh linh bước ra từ truyện cổ tích phương Tây, đẹp đến nỗi khiến người ta nghẹt thở.
Trong buổi tiệc này cũng có không ít thiên kim tiểu thư, nhưng khi Kiều Minh Anh xuất hiện nhất thời bọn họ giống như mất đi can đảm quyến rũ người khác.
“Cô Kiều, nghe nói năm năm trước cô đã từng rời khỏi nước C, xin hỏi cô về nước lúc nào vậy?” Đám phóng viên vừa nhìn thấy Kiều Minh Anh thì nhiệt tình như thể đã nhìn thấy được tiêu đề hot của bài báo ngày mai. Bọn họ lập tức vây xung quanh cô, cầm ống kính te te xúm xít đến gần Kiều Minh Anh, ngay cả Dương Ly đứng bên cạnh cô cũng không may mắn thoát được.
“Lúc trước tại sao cô lại bỏ đi? Là cậu Lê vứt bỏ cô nên cô đau lòng rời đi hay tại vì cậu Lê có niềm vui mới sau lưng cô?”
“Xin cô trả lời một chút được không?”
Kiều Minh Anh mím môi nhìn vẻ mặt cuồng nhiệt của những phóng viên này, trong lòng hơi bực bội. Cô nhíu mày không muốn trả lời hơn nữa cô cũng không có nghĩa vụ trả lời bọn họ.
Đám phóng viên này chỉ biết săn tin hot và tiêu điểm, bọn họ không thể hỏi Lê Hiếu Nhật nhưng sao có thể bỏ qua cho Kiều Minh Anh được chứ?
Kiều Minh Anh rất muốn kéo Dương Ly rời đi, nhưng mà mấy người phóng viên này vây chặt cô không còn kẽ hở, như thể nếu hôm nay câu trả lời của cô khiến bọn họ không hài lòng thì bọn họ sẽ không cho cô rời đi.
Kiều Minh Anh hơi e dè, không muốn khiến cho Lê Hiếu Nhật khó xử, nhưng mà Dương Ly sẽ không. Từ trước tới nay tính tình của cô rất nóng nảy, hơn nữa cô chịu không nổi cảnh tượng bạn thân của cô bị người ta bắt nạt. Cô lập tức đẩy một phóng viên ngã về phía sau.
Dù sao cô cũng không phải là thiên kim tiểu thư cũng không phải là minh tinh gì đó. Cô chỉ là một cô gái bình thường mà thôi, cho nên mới không sợ những người này làm gì cô.
“Bây giờ phóng viên đều là những kẻ ăn không ngồi rồi, thích lấy chuyện riêng tư của người khác giật tin hot thế sao?” Dương Ly hừ lạnh một tiếng, hất cằm với đám phóng viên, dáng vẻ ta đây chẳng hề sợ ai.
“Cô này, cho dù cô là bạn của cô Kiều Minh Anh nhưng cũng không thể tùy tiện đẩy người ta chứ? Nếu lỡ làm người khác bị thương thì sao?” Nào biết đám phóng viên này càng xảo quyệt hơn, cắn chặt chỗ sai của Dương Ly không buông, sắc mặt chanh chua, khiến người khác vô cùng chán ghét.
Kiều Minh Anh bảo vệ Dương Ly sau lưng, cô nhìn bọn họ: “Cho dù đẩy anh thì sao? Anh có bản lĩnh thì đuổi tôi ra khỏi nước C đi, nếu không thì thì đứng có chỉ biết kêu gào, có tác dụng gì chứ?”
Phách lối tuyệt đối là phách lối.
Phóng viên lại có vẻ càng thêm kích động, dường như đã tìm thêm được đề tài hot khác nữa, ai nấy đều chụp lấy chụp để.
Nhưng mà hình như bọn họ đã quên, cho dù Kiều Minh Anh năm năm không về nước nhưng Lê Hiếu Nhật thì sao? Anh sẽ khoanh tay đứng nhìn bọn họ bắt nạt mẹ của con trai anh sao?
Đúng là một đám chán sống mà.
Lê Hiếu Nhật dọc theo thảm đỏ bước tới, hai tay đút trong túi quần, đi về phía Kiều Minh Anh.
Những phóng viên kia vừa thấy Lê Hiếu Nhật tới gần thì tự động nhường đường để Lê Hiếu Nhật bước qua.
Lê Hiếu Nhật lạnh lùng nhìn lướt qua đám phóng viên đang vây xunh quanh Kiều Minh Anh, khi anh nhìn thấy có một số người lợi dụng đông người chen lấn, đụng chạm vào cơ thể của Kiều Minh Anh thì ánh mắt trở nên rét lạnh. Anh bước lên trước ôm eo của Kiều Minh Anh, trừng mắt nhìn người người phóng viên vừa nãy có ý đồ xấu xa kia.
Anh hơi cúi đầu nhìn thẻ phóng viên trước ngực của anh ta, khóe miệng hơi cong lên: “Tòa soạn tạp chí Quả Quýt?”