Cục Cưng Có Chiêu

Chương 847




CHƯƠNG 847: PHÒNG LỬA, PHÒNG TRỘM, PHÒNG BẠN THÂN

Tiêu Ái thấy Thẩm Hạ Lan ngơ ra, vội hỏi: “Sao thế? Có phải Ân Tuấn đã nói gì không?”

“Không ạ, con chỉ đang nghĩ, lúc nãy vẽ bản thảo con quá tập trung, có thể là không nghe thấy điện thoại của anh ấy, lát nữa con sẽ gọi hỏi xem sao. Mẹ, mẹ đi nghỉ trước đi, lát nữa con đi tìm Dũng là được, mẹ cũng mệt rồi, đừng ở với con nữa.”

Thẩm Hạ Lan vội cười nói.

Cô không muốn Tiêu Ái lo lắng, cho dù Diệp Ân Tuấn có xảy ra chuyện gì, cô cũng không định để Tiêu Ái biết.

Tiêu Ái ở trên quan trường nhiều năm đến vậy, chút tâm tư này của Thẩm Hạ Lan đương nhiên bà cũng thấy rõ, có điều tâm ý của đứa trẻ này, bà vẫn xem như không biết thì tốt hơn.

Bà cười nói: “Được, vậy mẹ đi nghỉ trước đây, con cũng đừng làm đến muộn quá, phải lo cho sức khỏe mình, trong bụng con vẫn còn một sinh mạng nữa đấy.”

“Con biết rồi ạ.”

Thẩm Hạ Lan cười, tiễn Tiêu Ái ra khỏi phòng.

Sau khi đóng cửa, nụ cười của Thẩm Hạ Lan ngưng đọng lại.

Cô lấy điện thoại ra xem, không có bất cứ tin nhắn hay lời nhắn nào, càng không có cuộc gọi nhỡ, trái tim cô lại trở nên nặng nề.

Thẩm Hạ Lan lập tức gọi điện cho Diệp Ân Tuấn, nhưng điện thoại đổ chuông rồi mà vẫn không có ai bắt máy.

Cô gọi liên tiếp năm sáu cuộc, vẫn không có ai nghe máy.

Thẩm Hạ Lan có hơi sốt ruột rồi.

Cô không từ bỏ gọi tiếp một lần nữa, lần này đã có người nghe máy, có điều lại là giọng nói của một người phụ nữ.

“Alo, tìm ai vậy?”

Trái tim của Thẩm Hạ Lan như rơi mất một nhịp.

Bình thường Diệp Ân Tuấn đi xã giao không phải là sẽ không đến club, nhưng chưa từng có phụ nữ ở bên, điều này Thẩm Hạ Lan vẫn luôn biết, chứ đừng nói là để đối phương động đến điện thoại của anh.

Ánh mắt cô trầm xuống vài phần.

“Cô là ai?”

Giọng nói của Thẩm Hạ Lan có chút lạnh lẽo, lâp tức khiến đối phương ngơ ra, khí thế cũng yếu đi, nhỏ giọng nói: “Tôi là công chúa của club Điền Viên.”

Hai từ “công chúa” này đại diện cho điều gì, Thẩm Hạ Lan biết rõ, chính vì biết rõ, nên trái tim cô mới trở nên nặng nề.

Diệp Ân Tuấn đến club không kì lạ, kì lạ là lại gọi công chúa, gọi rồi thì không nói, bây giờ còn cho phép người khác chạm vào điện thoại của anh, ánh mắt Thẩm Hạ Lan không khỏi lạnh đi.

“Anh ấy đâu?”

Đối phương nuốt nước bọt, rồi mới nói: “Cô đang nói tổng giám đốc Diệp sao?”

“Anh ấy đâu?”

“Tổng giám đốc Diệp uống say rồi, được người khác dìu đi nghỉ ngơi rồi, để lại điện thoại ở đây, tôi đến lấy điện thoại của anh ấy.”

Nghe đối phương nói như vậy, cơn giận của Thẩm Hạ Lan lập tức xông lên.

Hay lắm Diệp Ân Tuấn!

Lúc đi nhìn dáng vẻ của anh cô còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì cơ, giờ lại chạy đến club uống rượu trăng hoa.

Cơn ghen tuông và sự tức giận của Thẩm Hạ Lan đan xen lại với nhau, thiêu đốt lí trí của cô.

“Gửi địa chỉ cho tôi!”

Đối phương nhỏ giọng nói địa chỉ cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan vội đứng dậy, đến quần áo cũng không thay đã đi ra, ra ngoài rồi mới cảm thấy có hơi lạnh, cô cúi đầu nhìn thấy mình vẫn còn đang mặc đồ ngủ.

Nghĩ đến nơi như club, cô nhíu mày lại, trở về phòng thay quần áo, lúc này mới ra ngoài, đi tìm Dũng.

“Có chìa khóa xe không? Tôi ra ngoài một chuyến.”

Giọng nói của Thẩm Hạ Lan rất thấp, dọa Dũng một phen.

May mà anh ta có thói quen mặc đồ ngủ nhiều năm nay, mới khiến anh ta không quá ngại ngùng.

“Cô chủ, cô muốn ra ngoài sao? Tôi đi cùng cô.”

“Không cần đâu.”

Thẩm Hạ Lan lập tức từ chối.

Dũng thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, có cảm giác như cô đang tức giận, nhưng ai chọc phải cô chứ?

Thẩm Hạ Lan thấy ánh mắt Dũng nhìn mình chằm chằm, cũng sợ anh ta sẽ đi tìm ông cụ Tiêu, có chút phiền nói: “Tôi ở ngoài đợi anh.”

Câu này, Dũng đã nghe hiểu rồi.

Anh ta lập tức đức dậy, mặc áo khoác vào, thu dọn xong, lập tức đi đến bên cạnh xe.

Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan dường như không phải rất tốt, sắc mặt vẫn luôn u ám, khí thế tỏa ra lạnh lẽo khiến Dũng muốn hỏi lại không dám hỏi.

“Không nói với ông chủ một tiếng sao?”

“Không cần, ông ngoại ngủ rồi, không có chuyện gì lớn cả, đi đón một người với tôi.”

Thẩm Hạ Lan nói một cách nhẹ nhàng, nhưng Dũng lại không dám lơ làng.

Hai người lái xe khỏi đại viện quân khu.

Thẩm Hạ Lan bảo Dũng lái xe đến club theo địa chỉ mà người phụ nữ kia nói.

Thấy club rực rỡ trước mắt, Thẩm Hạ Lan càng giận dữ hơn, có điều lại đè nén xuống.

Cô muốn nghe xem Diệp Ân Tuấn sẽ giải thích với cô thế nào.

Dũng thấy Thẩm Hạ Lan tức giận như vậy, lúc nhìn thấy club, ít nhiều cũng liên tưởng được điều gì đó.

“Cô chủ, tổng giám đốc Diệp không phải người như vậy, anh ấy…”

“Im miệng!”

Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan không tốt, đương nhiên tính tình cũng tệ đi.

Dũng ngậm miệng lại, cảm gics lúc này tính cách của Thẩm Hạ Lan rất giống với ông cụ Tiêu.

Anh ta đứng đằng sau Thẩm Hạ Lan, thấy Thẩm Hạ Lan ngơ ra, sau đó gọi đi một cuộc điện thoại.

“Tầng mấy?”

“Tầng 13, phòng 1308.”

Giọng của người phụ nữ không lớn, nhưng ánh mắt Thẩm Hạ Lan lại tối xuống vài phần.

Được lắm, được lắm, vào cả phòng luôn rồi.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng xuống, lúc này mới cất bước đi vào trong.

Dũng không nói gì cả, đi theo Thẩm Hạ Lan vào trong.

Người phụ trách club nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, muốn ngăn cản, nhưng lúc nhìn thấy Dũng thì ngơ ra, nhìn ánh mắt Dũng lạnh đi, đối phương cũng vội nhường đường.

Thẩm Hạ Lan không để ý gì đến việc này, đi thẳng vào thang máy, ấn nút lên tầng 13.

Đây chắc là khu vực nghỉ ngơi của VIP, cả một tầng vô cùng yên tĩnh, cũng không có một hạt bụi nào.

Đáy mắt Thẩm Hạ Lan càng trầm hơn.

Cô chưa từng nghĩ đến chuyện ngoại tình này lại xảy ra với cô.

Năm năm trước lúc hiểu nhầm Diệp Ân Tuấn và Sở Anh Lạc, trái tim của cô đã đau đớn như bị xé toạc ra rồi, bây giờ bọn họ cùng nhau đi qua bao nhiêu khó khăn, trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, mà vẫn không thể nào tránh được chuyện ngoại tình này sao?

Thẩm Hạ Lan khó chịu đến mức gần như ngạt thở.

Cô thậm chí còn có một suy nghĩ vô cùng cực đoan.

Cô muốn giết người!

Dũng nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Hạ Lan, vội cản cô lại.

“Cô chủ, hay là tôi vào trong đó trước xem tình huống như thế nào, lỡ không giống như cô nghĩ thì sao?”

“Tôi nghĩ thế nào?”

Thẩm Hạ Lan tức đến bật cười, nụ cười xinh đẹp đó không những không khiến Dũng thấy thân thiện mà còn khiến anh ta lạnh sống lưng.

Anh ta cùng ông cụ Tiêu trải qua bao nhiêu chuyện rồi, đương nhiên không phải một cậu nhóc non nớt nữa, nhưng chỉ vừa mới ban nãy, anh ta đã nhìn thấy sát ý lóe qua trong đáy mắt Thẩm Hạ Lan.

Dưới ánh mắt của Thẩm Hạ Lan, vậy mà Dũng lại cảm thấy rất áp lực.

“Cô chủ, bất kể có gặp phải chuyện gì, cô phải bình tĩnh, bây giờ cô đang mang thai, sức khỏe mẹ cô cũng không như trước kia nữa, ông chủ cũng già rồi, cô…”

“Tôi biết rồi.”

Thẩm Hạ Lan ngắt lời Dũng, còn để anh ta nói tiếp, Thẩm Hạ Lan nghĩ cô sẽ điên mất thôi.

Cô đi thẳng đến phòng 1308.

Cửa phòng được đóng hờ, điều này khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút bất ngờ.

Bên trong truyền đến tiếng sột soạt, nghe như là tiếng mặc quần áo.

Trái tim của Thẩm Hạ Lan như đang bị nướng trên ngọn lửa, cô không thể đợi được nữa mà đá cửa xông vào phòng.

“Diệp Ân Tuấn, anh ra đây cho tôi!”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên bước vào, nhưng lúc nhìn thấy người trên giường thì lại ngơ ra.

Đối phương nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, sắc mặt không thay đổi quá nhiều, chỉ nhàn nhạt nói: “Xin lỗi.”

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy người quen trước mắt, như có thứ gì đó vỡ òa trong đầu, kêu lên “ong ong”.

“Lam Tử Thất?”

Lúc Thẩm Hạ Lan nói ra ba chữ này, cô cảm thấy máu toàn thân như ngưng đọng lại.

Quả nhiên là phải phòng lửa, phòng trộm, phòng bạn thân nhỉ?

Người Lam Tử Thất thích không phải Tống Đình sao?

Tại sao cô ấy lại ở với Diệp Ân Tuấn?

Thẩm Hạ Lan lại nhìn sang Diệp Ân Tuấn, hình như thật sự uống say rồi, nửa thân trên của anh không mặc gì. Phía dưới như thế nào thì Thẩm Hạ Lan không biết, vì đã bị che đi không thể thấy rõ.

Có điều cô đá cửa thô bạo như vậy Diệp Ân Tuấn cũng không tỉnh dậy, điều này không bình thường.

“Cô đã làm gì anh ấy?”

Ánh mắt Thẩm Hạ Lan vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến người ta nổi gai ốc.

Lam Tử Thất vội cúi đầu, thấp giọng nói: “Không gì cả, chỉ là chuốc ít thuốc vào trong rượu của anh ấy, khiến anh ấy có tình thú hơn mà thôi. Bây giờ cơ thể đã kiệt sức, chắc là thiếp đi rồi.”

Nói xong, Lam Tử Thất vô thức đóng cổ áo lại.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy dấu hôn hằn sâu trên cổ cô ta, hai tay bất giác nắm chặt lại, móng tay cắm sâu vào trong thịt, nhưng lại không đau đớn bằng một phần vạn nỗi đau trong tim cô.

“Tại sao?”

“Không tại sao cả, tôi chỉ chợt cảm thấy người đàn ông Diệp Ân Tuấn này cũng không tệ, nhất thời không tỉnh táo. Cô chửi tôi đi, đánh tôi cũng được, tôi biết tính cách của cô, bao nhiêu năm như vậy rồi, tôi làm ra chuyện như vậy, chắc chắn cô không thể tha thứ cho tôi. Cô yên tâm đi, ngày mai tôi sẽ rời đi, rời khỏi nơi này, từ nay về sau sẽ không gặp lại cô nữa.”

Lam Tử Thất vẫn luôn cúi đầu, Thẩm Hạ Lan không thấy rõ mặt cô ta.

Trái tim Thẩm Hạ Lan rất đau đớn, cô rất tức giận, nếu người này không phải Lam Tử Thất mà là bất cứ người nào đó, cô đã đẩy ngã người đó xuống rồi đánh đến chết rồi, nhưng bây giờ, người trước mắt lại là Lam Tử Thất, người từng là bạn thân nhất của cô, Thẩm Hạ Lan không thể ra tay được.

“Cút! Cả đời này đừng để tôi gặp lại cô nữa!”

Giọng nói Thẩm Hạ Lan rất run rẩy, kìm nén, nhưng cũng có chút khàn khàn.

Lam Tử Thất biết, đây là sự chịu đựng cực hạn của Thẩm Hạ Lan rồi, có lẽ cô sẽ làm thương chính mình.

Cô ta ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Hạ Lan, nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Thẩm Hạ Lan, mấp máy môi muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì cả, lặng lẽ mặc đồ vào rồi rời đi.

Cả người Thẩm Hạ Lan đều ngây ngốc ra.

Cô không mù, có thể nhìn ra được dáng đi của Lam Tử Thất khác thường.

Lam Tử Thất là một cô gái giữ mình trong sạch, bao nhiêu năm như vậy rồi, vẫn luôn còn trong trắng. Cơ thể đó, trước kia yêu đương với Tống Đình cũng không vượt quá giới hạn cuối cùng, nói là muốn dành thứ tốt nhất cho đến ngày kết hôn.

Giờ đây cô ta chân đi hai hàng, trọng tâm không vững, có thể tưởng tượng được trước đó hai người họ nồng cháy đến mức nào.

Thẩm Hạ Lan không thể nào chấp nhận mọi chuyện.

Một người là người cô yêu nhất, một người là bạn tốt của cô, bảo cô chấp nhận thế nào đây?

Hơn nữa, cô nên hận ai đây?

Diệp Ân Tuấn nghe máy liền rời đi, chẳng lẽ là Lam Tử Thất gọi cho anh sao? Nhưng lúc đó sắc mặt Diệp Ân Tuấn không tốt là vì sao chứ?

Chẳng lẽ nói hai người họ đã sớm có gì đó với nhau rồi?

Nhưng tại sao cô lại không phát hiện ra chứ?

Hay là Lam Tử Thất nhất thời nổi hứng?

Hàng loạt các câu hỏi khiến Thẩm Hạ Lan gần như ngất đi.

Cô nhìn Diệp Ân Tuấn vẫn còn đang ngủ say trên trường, đột nhiên giơ chân ra, đá vào giường một cái, sức lực lớn đến mức khiến cái giường dao động, nhưng người trên giường vẫn ngủ say.