Cục Cưng Có Chiêu

Chương 698




CHƯƠNG 698: TÌNH HUỐNG CỦA CÔ ẤY CÓ PHẢI TỆ LẮM KHÔNG

“Ai thế? Ở Phượng Hoàng sơn trang này mà cũng dám huênh hoang như thế, muốn chết đấy à?”

Lưu Đông đang sẵn cơn tức giận, bây giờ lại nghe thấy tiếng phanh xe huênh hoang như thế, tất nhiên càng thêm tức giận xông ra, có điều vừa mới ra khỏi cửa, hắn ta liền trông thấy sau khi xe dừng lại, một bóng người đẩy cửa bước xuống xe, tiến thẳng về phía hắn ta.

“Tống Dật Hiên?”

Lưu Đông đột nhiên ngây người, vô thức xoay người muốn chạy.

Tống Dật Hiên đến chính là để tìm ông ta, làm sao có thể để cho ông ta chạy thoát được chứ?

Anh ta bám một tay vào ghế trước của xe, một phát nhảy vọt lên, chuẩn xác không chút sai lệch dừng trước mặt Lưu Đông, không nói hai lời lập tức ra tay.

“Tống tổng, anh nghe tôi giải thích đã !”

Lưu Đông thấy Tống Dật Hiên tấn công liên tiếp, vội vàng né tránh, thuận tiện tìm cách kéo dài thời gian, nhưng mà Tống Dật Hiên căn bản không cho hắn ta cơ hội đó, vung một quyền đấm thẳng vào mũi hắn ta.

Cảm giác đau nhói khiến cho Lưu Đông gào lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng lại, nắm đấm của Tống Dật Hiên đã lại vung tới.

Anh ta tựa như đã coi Lưu Đông thành bao cát mà đánh rồi.

Chỉ cần vừa nghĩ đến Trương Mẫn cả người đầy máu, anh ta liền tức giận đến không sao bình tĩnh lại được.

Nếu như không phải vì có một người anh trai bá chủ một phương thế này, thì sao Lưu Thi Văn lại có thể coi trời bằng vung như thế được cơ chứ?

Anh ta vẫn luôn cho rằng mình đã đủ gây sợ hãi rồi, thậm chí còn tính toán ngồi xem bọn họ nội đấu, từ từ nấu chết Lưu Đông và Lưu Thi Văn, tựa như dùng nước ấm nấu ếch vậy, nhưng mà anh ta không ngờ bởi vì phút chốc tâm tình mình không tốt, bởi vì phút chốc mình lơ là, lại đẩy Trương Mẫn tới cảnh ngộ như thế.

Lưu Thi Văn đáng chết, tội ác của Lưu Đông lại càng không thể dung thứ. Mà chính bản thân anh ta, cũng khó có thể trốn tránh trách nhiệm.

Anh ta sẽ trừng phạt từng người từng người một.

Đám người xung quanh chỉ thuần túy đứng xem thôi.

Lưu Đông mới đầu còn lớn tiếng gào hét, sau đó không còn phát ra tiếng động gì nữa, chỉ còn lại tiếng thở dốc, tiếng hít vào cũng không còn rõ ràng nữa.

Lưu Đông suốt thời gian qua hoành hành ngang ngược ở đây, huênh hoang hốc hách bao nhiêu năm trời, hôm nay vậy mà lại bị người ta dùng tay không đánh cho thành ra như vậy, người xung quanh bất kể là vệ sĩ, hay là đám đàn em, ai còn dám bước lên một bước chứ?

Tầm mắt lạnh lùng của Tống Dật Hiên nhẹ nhàng đảo quanh, tất cả mọi người đồng loạt vô thức lùi ra sau một bước, đều không muốn trêu chọc vào vị sát tinh này.

Thấy đám người kia đều hết sức thành thật, Tống Dật Hiên mới lạnh lùng nói: “Oan có đầu nợ có chủ, người tao cần tìm là Lưu Đông, còn nữa, hai tên đàn ông cách đây không lâu cùng Lưu Thi Văn tới Câu lạc bộ Hằng Thiên là ai? Đứng ra đây ! Đừng để tao phải tróc từng người từng người một, bằng không đây chính là kết cục của bọn mày đấy.”

Nghe thấy Tống Dật Hiên nói như vậy, tất cả mọi người đều nhịn không được rùng mình.

“Đó không phải là người bên phía chúng tôi, mà là người của Kiều gia.”

“Kiều gia là ai?”

Tống Dật Hiên bây giờ chỉ hận không thể chọc thủng một lỗ trên trời thôi.

“Kiều gia là người đứng phía sau Lưu tổng, thực lực rất mạnh, nghe nói cũng có chút quan hệ với phía biên giới.”

Chân mày Tống Dật Hiên khẽ cau lại, lạnh lùng nói: “Ai có ảnh chụp hai tên đó không?”

“Tôi có.”

Một tên đàn ông còn khá trẻ rút di động của mình ra, đưa qua.

“Đây là ảnh tôi chụp cùng với hai đứa nó, bọn chúng thường xuyên qua bên này chơi, là người được Kiều gia phái tới để bảo vệ Lưu Thi Văn.”

Hai mắt Tống Dật Hiên hơi hơi híp lại, chụp lại bức ảnh kia, sau đó quay người rời đi.

Đối với việc anh ta rời đi, không một ai dám tiến lên cản đường, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Lưu Đông bị ném vào trong cốp xe phía sau như ném một con chó chết, sau đó bị Tống Dật Hiên lái xe mang đi.

“Có cần gọi điện thoại cho Kiều gia không nhỉ?”

Có người dè dặt hỏi.

Tên đàn ông vừa rồi đưa di động cho Tống Dật Hiên thấp giọng đáp: “Mày bị điên à? Bối cảnh của cái tên Tống Dật Hiên kia chắc chắn cực kỳ lớn, nếu không thì làm sao có thể một mình một người xông vào Phượng Hoàng sơn trang như vậy được? Ai mà chẳng biết ở đây Lưu tổng là bá chủ một phương chứ? Máy có thấy vừa rồi hắn ta đánh người tàn nhẫn thế nào không, nếu như có ai bảo với tao hắn ta từng giết người rồi, tao cũng tin đấy. Tao thấy chúng ta đừng nên nhảy vào vũng nước đục này làm gì, vào gom đồ đạc rời đi thì hơn đấy.”

“Đúng đúng đúng, chúng ta đi mau đi.”

Đám người xung quanh cũng đều đồng ý.

Không bao lâu sau, Phượng Hoàng sơn trang đã không còn một ai nữa.

Lưu Đông nếu như biết được những chuyện này, phỏng chừng sẽ tức phát điên mất.

Lúc Lưu Hi nhận được tin tức vội vàng chạy tới Phượng Hoàng sơn trang, nơi này chỉ còn lại mấy người anh em đã theo hắn ta từ những ngày đầu, trông thấy Lưu Hi tới, vội vàng mở video Tống Dật Hiên đánh Lưu Đông ra cho hắn ta xem.

Lưu Đông cảm thấy cả người đều run lên từng chặp.

Tên đàn ông kia sao lại có thể ra tay đơn giản thô bạo như vậy chứ ?!

Đồng thời hắn ta cũng trộm vui mừng vì mình không gây thù chuốc oán gì với Tống Dật Hiên.

“Kiều gia bên kia bất cứ ai cũng không được bép xép, nếu như bọn họ có phái người tới hỏi, thì phải nói là Lưu Đông đã bị người tố giác rồi, không liên quan gì tới chúng ta hết, những người biết chuyện tối hôm nay đều mang đi diệt khẩu hết cho tao, số còn lại tuyệt đối không được tiết lộ nửa lời, bắt đầu từ bây giờ, chỗ này phải nghe theo lệnh tao.”

“Vâng, thưa anh Hi.”

Phượng Hoàng sơn trang cứ thế lặng yên thay đổi chủ nhân.

Tống Dật Hiên lôi Lưu Đông tới thẳng Câu lạc bộ Hằng Thiên.

Lúc đám nhân viên phục vụ trông thấy Tống Dật Hiên quay trở lại, ai ai cũng đều lùi ra sau vài bước.

Khí thế rét lạnh chết chóc trên người anh ta lúc này khiến cho người ta không khỏi tránh xa ba thước.

“Lưu Thi Văn đang ở trong phòng nào?”

Giọng nói của Tống Dật Hiên lạnh buốt thấu xương.

Nhân viên phục vụ vội vàng vươn tay chỉ chỉ gian phòng đang nhốt Lưu Thi Văn, lại run run rẩy rẩy đưa chìa khóa cho Tống Dật Hiên, sau đó nhanh chóng lui xuống.

Tống Dật Hiên mở cửa gian phòng ra, Lưu Thi Văn đột ngột lách ra ngoài.

“Đám chết tiệt các người ?! Có biết tôi là ai không hả? Tôi sẽ kêu anh trai tôi lôi mấy người ra thiên đao vạn quả ! Thế mà lại dám nhốt tôi ở đây à? Con nhỏ Thẩm Hạ Lan kia, tôi cho cô có mạng để tới không còn mạng để về đấy, cô có tin không hả?”

“Anh trai mà cô nói là hắn ta hả?”

Tống Dật Hiên thẳng tay ném Lưu Đông đã bị đánh đến không còn khả năng động đậy tới trước mặt Lưu Thi Văn.

“Arghhh !”

Lưu Thi Văn bị một thân người đầy máu thình lình xuất hiện dọa sợ chết khiếp.

Đến khi cô ta nhìn ra cái thân người đầy máu này là Lưu Đông, cả người đều chết lặng.

“Anh? Anh ơi ! Anh làm sao thế?”

Cô ta đột nhiên lao tới lay lay Lưu Đông, trông thấy mi mắt Lưu Đông giật giật, vừa mở miệng liền hộc máu, thì lập tức sợ đến tái nhợt mặt mày.

Lại ngẩng đầu lên nhìn Tống Dật Hiên không khác gì ma quỷ, môi cô ta run run, nói: “Tống Dật Hiên, à không, Tống tổng, giữa chúng ta có hiểu lầm rồi, thật đó.”

“Hiểu lầm á?”

Tống Dật Hiên đóng cửa gian phòng lại, ngồi xuống sô pha đặt bên cạnh.

Cả người anh ta đều ướt đẫm, nhưng lại không có vẻ gì là để ý đến, từng giọt nước cùng máu tí ta tí tách nhỏ xuống nền nhà, khiến cho Lưu Thi Văn sợ đến hai chân đều mềm nhũn.

“Bây giờ đã biết sợ rồi à? Lúc cô điều tra tôi lẽ nào không tra ra được những việc trước đây tôi từng làm hay sao? Thật sự cho rằng tôi chỉ là một người làm kinh doanh thôi hả? Còn muốn làm người phụ nữ của tôi nữa chứ, cô cũng xứng sao? Lưu Thi Văn, nếu như cô chỉ ái mộ tôi, thì có lẽ tôi cũng chỉ xem cô như cục cứt chó đạp đi rồi thôi, nhưng đáng tiếc, cô nghìn vạn lần không nên, không nên động đến Trương Mẫn, không nên nảy sinh ý định hãm hại Thẩm Hạ Lan. Thế nên, cô tự chọn đi, muốn chết như thế nào?”

“Không không không, tôi không muốn chết ! Tống tổng, tôi chỉ là vì quá thích anh mà thôi, là do Trương Mẫn ! Là lỗi của cô ta ! Nếu như cô ta không cản đường tôi, tôi không có ý gì khác đâu, tôi chỉ muốn để cho Tống tổng tới gian phòng phía sau nghỉ ngơi một chút thôi mà, thật đó !”

Lưu Thi Văn đã sợ đến nói năng loạn xạ rồi.

Tống Dật Hiên cười lạnh một tiếng, nói: “Nghỉ ngơi một chút à? Tôi thấy cô muốn nhân cơ hội làm chút chuyện với tôi thì có. Cô cũng đừng mong đợi cái tên Kiều gia gì gì đó kia tới cứu cô nữa, nếu như tôi đã có thể đánh anh trai cô thành ra như vậy, đương nhiên chẳng sợ Kiều gia gì gì kia.”

Nói xong, Tống Dật Hiên gọi điện thoại cho một người chiến hữu của mình ngay trước mặt Lưu Thi Văn.

“Ông bạn già, tôi nhớ sau khi chuyển nghề cậu được phân tới Tây Song Bản Nạp bên này đúng không nhỉ?”

“Đúng vậy, làm sao đó?”

“Bên chỗ tôi đang có một tên xã hội đen, chứng cứ phạm tội đã có người gửi vào hòm thư của cậu rồi, có điều người này đắc tội với tôi, bị tôi tẩn cho một trận, bây giờ đang nằm bò trên đất hấp hối, không làm chậm trễ các cậu tới mang người đi chứ?”

Tống Dật Hiên nói chuyện vẫn xem như khá uyển chuyển.

Đối phương lập tức trả lời: “Không chậm trễ, chỉ cần vẫn còn một hơi thở là được.”

“Còn nữa, hắn ta có chống lưng, hình như gọi là cái gì Kiều gia ấy.”

“Không vấn đề gì, cậu xả giận xong rồi, tôi lập tức sẽ dẫn hắn ta đi, sau đó nhốt vào trong nhà tù cao nhất, suốt đêm lập hồ sơ vụ án, đảm bảo không để hắn ta có bất cứ thời gian nào để nộp tiền bảo lãnh.”

“Cảm ơn nhé.”

Nói xong, Tống Dật Hiên ngắt điện thoại.

Cả người Lưu Thi Văn ngồi bệt trên nền đất.

Cô ta làm sao cũng không ngờ ở đây Tống Dật Hiên vẫn có người quen biết, hơn nữa chức vị còn lớn như thế nữa.

“Sao lại thành ra thế này?”

“Cô thật sự cho rằng tôi không có bất cứ sự chuẩn bị nào đã dám đơn thương độc mã tới đây cùng người như anh trai cô kỳ hợp đồng đàm phán chuyện làm ăn đấy à? Hay là cô cho rằng tôi chỉ dựa vào chính bản thân mình trong vài tháng ngắn ngủi vực dậy tập đoàn Tống thị từ trong chỗ chết là nhờ vào hai chữ nhân từ? Lưu Thi Văn, cô không nên chọc vào tôi, càng không nên tổn thương đến Trương Mẫn ! Tôi nói rồi, cô ấy là người của tôi, cô nghe không hiểu hay sao? Nghe nói cô dẫn đầu đánh Trương Mẫn phải không? Là cái tay nào? Hay cả hai tay đều đánh?”

Nói xong, Tống Dật Hiên đứng dậy, đi thẳng tới chỗ Lưu Thi Văn, vóc người cao to tạo cho Lưu Thi Văn áp lực cực lớn.

“Đừng, anh đừng tới đây ! Tôi hối hận rồi ! Tôi sẽ không thích anh nữa, như vậy đã được chưa?”

“Muộn rồi, tôi đã nói đó, cô không nên tổn thương đến Trương Mẫn !”

Còn chưa nói hết câu, Tống Dật Hiên đã trực tiếp ra tay, theo sau một tiếng hét thảm của Lưu Thi Văn, một tay của cô ta đã bị Tống Dật Hiên bẻ gãy.

Khóe miệng Lưu Đông giật giật, muốn bảo vệ em gái mình, nhưng đến một chút khí lực cũng không có.

Động tác cực kỳ chuẩn xác, cùng với bộ dạng tàn nhẫn, thô bạo của Tống Dật Hiên khiến Lưu Đông hối hận không chịu được.

Sao hắn ta lại có thể nghĩ Tống Dật Hiên này chỉ là một tên công tử nhà giàu đơn thuần, một tên trói gà không chặt cơ chứ?

Tống Dật Hiên liếc nhìn hắn ta, cười lạnh một cái, cho dù Lưu Thi Văn đã rơi vào hôn mê, anh ta cũng không hề quan tâm, vẫn nhấc chân, giẫm thẳng lên cánh tay còn lại của Lưu Thi Văn.

“Arghh !”

Lưu Thi Văn bị đau đến bừng tỉnh.

Tống Dật Hiên một lần bẻ gãy hai chân của cô ta.

Lưu Thi Văn đau đến bừng tỉnh, lại vì quá đau đớn mà ngất đi.

Lưu Đông trông thấy em gái mình bị tra tấn thành như vậy, hận không thể để cô ta dứt khoát chết đi còn hơn.

Hắn ta ô ô kêu lên, Tống Dật Hiên lại vẫn không chút rủ lòng từ bi.

“Mày đến được vị trí như bây giờ, có lẽ là nhờ may mắn, nhưng mà để tao nói cho mày hay, tao có thể sống đến ngày hôm nay, tuyệt đối không phải do may mắn. Lưu Đông, nếu như ban đâu mày nghiêm túc bàn chuyện làm ăn với tao, không động chạm gì tới Trương Mẫn, cũng không giúp đỡ em gái mày đặt bẫy tao, thì có lẽ bây giờ mày vẫn còn là bá chủ nơi này.”

Tống Dật Hiên nói xong, trực tiếp gọi điện thoại cho chiến hữu của mình.

Không lâu sau, xe cảnh sát đã tới, đưa Lưu Đông rời đi.

Tống Dật Hiên không có thời gian ôn lại chuyện cũ với chiến hữu, lên xe vội vàng trở lại bệnh viện.

Lúc Thẩm Hạ Lan và Bạch Tử Đồng nhìn thấy anh ta quay lại, vết máu trên người càng dày đặc hơn, nhịn không được có chút lo lắng.

“Anh bị thương à?”

Thẩm Hạ Lan sốt ruột lên tiếng hỏi.

Tống Dật Hiên nhìn thẳng về phía phòng cấp cứu, lắc lắc đầu nói: “Không phải máu của tôi. Trương Mẫn thế nào rồi? Vẫn chưa ra khỏi phòng cấp cứu à? Đã lâu như vậy rồi, sao một chút tin tức cũng không có chứ? Tình huống của cô ấy có phải tệ lắm không?”

Một tràng những câu hỏi tuôn ra từ miệng Tống Dật Hiên.

Anh ta càng thêm hoảng loạn túm lấy tay Thẩm Hạ Lan, vẻ lạc lõng cùng sốt sắng trong mắt anh ta khiến Thẩm Hạ Lan có chút đau lòng.