Cục Cưng Có Chiêu

Chương 664




CHƯƠNG 664: TỪ XƯA ĐẾN NAY TÔI VÀ VỢ TÔI KHÔNG NHẬN UY HIẾP

“Diệp Hồng!”

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đồng thời dừng lại, sau đó nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Bên ngoài làm gì còn bóng dáng của Diệp Hồng nữa đâu.

Chỉ nhìn thấy một chiếc xe nhỏ nhanh chóng chạy qua trước mặt.

Thẩm Hạ Lan nhấc chân lên đuổi theo liền bị Diệp Ân Tuấn cản lại.

“Nếu như có người muốn lợi dụng Diệp Hồng để chúng ta muốn làm cái gì đó, chúng ta không cần phải đuổi theo, tự nhiên bọn họ sẽ điện thoại tới thôi.”

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, ra dấu hỏi: “Vậy nếu như không phải như chúng ta nghĩ thì sao đây? Nếu như đơn giản chỉ là bọn buôn người thì sao?”

“Anh cho người của Dương Tân quan sát nha, em thấy được không?”

Diệp Ân Tuấn biết là Thẩm Hạ Lan có khúc mắc với Dương Tân, nhưng mà ở đây người mà anh có thể dựa vào cũng chỉ có Dương Tân mà thôi.

Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc, trong đôi mắt hiện lên một tia giãy dụa, nhưng mà nhớ đến sự an toàn của Diệp Hồng, cô vẫn gật đầu.

Thấy Thẩm Hạ Lan đã đồng ý, Diệp Ân Tuấn vội vàng gọi điện thoại cho Dương Tân nói biển số xe cho Dương Tân, kêu anh ta cho người điều tra.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn trở về khách sạn.

Trong căn phòng một mảnh hỗn độn, giống như là có ăn trộm.

Thẩm Hạ Lan biết là bọn họ không có gì đáng giá để người ta trộm cắp, tình huống hiện tại cũng chỉ là Tiểu Thi cảnh cáo mình hoặc là làm cho hả giận mà thôi.

Trong đôi mắt của cô xẹt qua một tia tức giận và lạnh lẽo.

Tiểu Thi này thật sự không làm là chết mà!

Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn có hơi trầm xuống, anh cảm thấy nên cho Tiểu Thi một bài học mới được.

Diệp Ân Tuấn cũng không còn sợ Thẩm Hạ Lan, gọi điện thoại cho Dương Tân ở ngay trước mặt của Thẩm Hạ Lan.

“Tôi mặc kệ cậu dùng bất kỳ phương pháp nào, tìm được địa chỉ của Tiểu Thi, tạo ra một tai nạn giao thông ngoài ý muốn để cô ta ít đắc ý đi.”

Thẩm Hạ Lan nhíu mày một cái, cũng không ngăn cản.

Sau khi hai người cúp điện thoại, điện thoại của Thẩm Hạ Lan liền vang lên.

Cô nhìn dãy số xa lạ trên màn hình điện thoại, hai mắt nheo lại, sau đó nhấn loa ngoài.

“Mợ Diệp, tôi biết là cổ họng của cô không tốt lắm, không thể nói chuyện, vậy thì cô cứ nghe theo tôi nói là được rồi, có được không? Tôi nghĩ chắc là cô đang đi tìm Diệp Hồng đúng không, trước tiên tôi xin tự giới thiệu tôi là trưởng thôn của thôn Thuỷ Điền, Diệp Hồng là trẻ em của thôn chúng tôi, những năm gần đây đúng là tôi đã không quan tâm tới đứa bé này, hiện tại tôi biết cô bé rất muốn trở về, cho nên chúng tôi đón cô bé trở về. Dù sao thì trẻ con của chúng tôi cũng do chúng tôi quản lý mà có đúng không, cảm ơn mợ Diệp đã có lòng tốt nuôi dưỡng cô bé.”

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đều bất ngờ, giống như là không ngờ đến người đón Diệp Hồng đi lại là người ở trong thôn của Diệp Hồng, nhưng mà ánh mắt của Thẩm Hạ Lan lại mang theo một tia lạnh lùng, muốn nói cái gì đó, lại nghĩ đến đối phương không thấy mình ra dấu, không khỏi có chút tức giận.

Diệp Ân Tuấn vội vàng cầm điện thoại hỏi: “Trưởng thôn có đúng không? Các người muốn đón Diệp Hồng đi thì có thể quang minh chính đại mà, lén lén lút lút mang người đi như vậy, không giống như là hành vi của quân tử nhỉ?”

“Diệp tổng, xem lời nói của anh đi, tôi đây còn không phải là sợ Diệp tổng bận rộn quá, không có thời gian đó à. Huống hồ gì Diệp Hồng là người ở trong thôn của chúng tôi, nghe nói là cô bé con ăn trộm đồ ở bên ngoài, chuyện này chúng tôi còn phải nói chuyện đàng hoàng với cô bé, có làm thế nào thì cũng không thể để thôn của chúng tôi mất mặt được có đúng không?”

Lời nói này của trưởng thôn không tốt lành gì.

Thẩm Hạ Lan tức giận đứng phắt dậy, lại được ánh mắt của Diệp Ân Tuấn trấn an ngồi xuống.

“Nghe ý thức của trưởng thôn không phải là đón Diệp Hồng về để sống tốt hơn, ngược lại là đang uy hiếp tôi với vợ tôi cái gì đó à?”

Diệp Ân Tuấn cười lạnh, giữa hai hàng lông mày là cơn giận.

Trưởng thôn cười hắc hắc nói: “Diệp tổng, trong lòng của mọi người đều biết rõ hết, sao phải nói hoạch tẹt ra như vậy chứ?”

“Ai sai ông làm, khai ra người sai bảo phía sau, nói không chừng tôi sẽ tha cho các người, tôi quên nói cho ông biết từ xưa đến nay Diệp Ân Tuấn tôi sẽ không nhận uy hiếp!”

Trưởng thôn ngây ra một lúc, giống như là không ngờ đến Diệp Ân Tuấn lại nói như vậy.

Diệp Ân Tuấn cười lạnh nói: “Nói trắng ra thì Diệp Hồng cũng chỉ là một cô bé mồ côi do vợ tôi có lòng tốt nuôi dưỡng mà thôi, cũng không quen không biết gì với chúng tôi, cho nên cô bé có như thế nào thật ra thì chúng tôi cũng chẳng quan tâm cho lắm. Ông lợi dụng Diệp Hồng để uy hiếp chúng tôi cái gì, có phải là có chút ngu xuẩn rồi không hả? Chẳng lẽ là người đứng sau sai bảo ông chưa nói với các người biết rằng Diệp Ân Tuấn tôi là hạng người như thế nào, ở Hải Thành, tôi ngay cả người thân cũng không nhận, huống hồ gì là một đứa trẻ mồ côi.”

Lúc nói chuyện, ngón tay của Diệp Ân Tuấn nhanh chóng gõ cái laptop ở bên cạnh.

Rất nhanh, trên màn hình xuất hiện một tấm bản đồ, có một chấm đỏ đang phát sáng ở khu vực nào đó.

Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu được.

Diệp Ân Tuấn đang vận dụng kỹ năng máy tính của mình cố ý kéo dài thời gian, muốn thông qua thiết bị thông tin để tìm kiếm vị trí cụ thể của bọn họ.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng dựa gần, sau khi nhìn thấy địa chỉ, cô nhìn Diệp Ân Tuấn, muốn nói rồi lại thôi.

Diệp Ân Tuấn biết là cô đang suy nghĩ cái gì, mặc dù là có chút lo lắng nhưng mà lúc này thật sự không thích hợp để ngăn cản Thẩm Hạ Lan lại.

“Đi đi, chú ý an toàn, có chuyện gì thì lập tức gọi điện thoại cho anh.”

Giọng nói của Diệp Ân Tuấn không lớn, chỉ có Thẩm Hạ Lan có thể nghe thấy.

Thẩm Hạ Lan vội vàng vàng gật đầu, thay một bộ quần áo nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Trưởng thôn còn đang cân nhắc, do dự bởi vì lời nói của Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn lại lạnh lùng nói: “Nếu như Diệp Hồng là người trong thôn của các người, vậy thì các người cứ giữ đi, từ giờ trở đi chuyện sống chết của cô bé không có liên quan gì đến chúng tôi nữa. Tạm biệt, sau này cũng đừng có gọi điện thoại tới, nếu không thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát, nói các người làm phiền tôi, tin tưởng tôi đi, tôi có thể lợi dụng tất cả thủ đoạn để các người phải khổ sở.”

Nói xong, Diệp Ân Tuấn trực tiếp cúp điện thoại.

Anh nhanh chóng thay một bộ quần áo đi theo bước chân của Thẩm Hạ Lan rời khỏi khách sạn.

Anh không ngăn cản Thẩm Hạ Lan đi cứu người, chỉ có thể đảm bảo sự an toàn của bọn họ.

Lúc Dương Tân gọi điện thoại tới, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan một trước một sau ở trên đường.

“Diệp tổng, bọn họ ở thôn Thuỷ Điền.”

“Biết rồi, để người của cậu chuẩn bị đón tiếp ở thôn Thuỷ Điền đi, còn nữa, điều tra chuyện của trưởng thôn ở thôn Thuỷ Điền xem xem có hành vi phạm pháp hay không, tôi muốn nhìn thấy ngày mai ông ta bị người mang đi, tốt nhất là nên ở trong tù vài năm.”

Dám uy hiếp anh và người phụ nữ của anh, ngày lành của trưởng thôn đã chấm dứt rồi.

Trưởng thôn có thể nghe lời của người khác mà bắt cóc một đứa bé để uy hiếp người khác, chắc có lẽ cũng không phải là cái thứ gì tốt lành.

Dương Tân nhẹ gật đầu, có chút do dự mà hỏi: “Chuyện lần này là do chủ mẫu sắp xếp à?”

Làm sao Diệp Ân Tuấn không biết Dương Tân có ý gì.

Anh dừng lại một chút, nhàn nhạt nói: “Không phải, là chủ ý của tôi, nhưng mà cô ấy cũng không phản đối. Dương Tân, cậu biết rồi đó, con người của Hạ Lan một khi đã phản bội rồi thì cô ấy sẽ không cần nữa. Lần này là vì cứu người nên bất đắc dĩ, cậu thật sự khong cần cảm thấy có hi vọng gì.”

Không phải là Diệp Ân Tuấn muốn đả kích Dương Tân, là anh thật sự hiểu rõ Thẩm Hạ Lan.

Người mà Thẩm Hạ Lan không quan tâm, cho dù bạn làm cái gì cô ấy cũng sẽ không quan tâm, nhưng mà người nào cô quan tâm thì cô sẽ không chấp nhận được sự phản bội.

Dương Tân ở bên kia im lặng.

Diệp Ân Tuấn cũng không an ủi, trực tiếp cúp điện thoại.

Đối với anh mà nói, có thể nói những lời này với tình địch của mình coi như cũng đã đủ ý rồi.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng lái xe đến thôn Thuỷ Điền.

Đây là một thôn cổ xưa, ở bên trong có dòng nước đổ xuống từ trên, chảy qua rất nhiều ngôi nhà.

Đúng là có hoa có nước, là một nơi tốt hiếm có.

Nếu như Thẩm Hạ Lan không phải đang sốt ruột cứu người, nói không chừng là cô sẽ nghỉ ngơi ở đây một đoạn thời gian, nhưng mà bây giờ cô căn bản không có tâm tình để tham quan.

Thẩm Hạ Lan nhìn địa hình ở xung quanh, phát hiện ở cổng thôn có một bàn mạt chượt, ở trên bàn có bốn năm người đàn ông, mặc dù là đang đánh mạt chượt nhưng mà thỉnh thoảng cũng nhìn về phía cửa thôn giống như là đang canh gác, hoặc là nói đang trông coi.

Lông mày của cô hơi nhíu lại.

Một mình có thể đánh được bốn người đàn ông, nhưng mà cô không biết phía sau còn có ai.

Thẩm Hạ Lan lặng lẽ đi vòng quanh bức tường ở bên cạnh họ, nghe bọn họ đang bàn luận cái gì.

“Anh Cường, anh nói xem trói Diệp Hồng đó về đây, hai con cá lớn sẽ thật sự đến cứu con nhỏ đó hả? Lúc nãy trưởng thôn gọi điện thoại cho bọn họ, có vẻ như là đối phương không quan tâm cho lắm.”

Trong miệng của Đại Cường ngậm một điếu thuốc lá, trong tay thì xào mạt chượt, mồm miệng không rõ ràng: “Yên tâm đi, Tiểu Thi đã nói là hai người đó cứng miệng mềm lòng, đặc biệt là mợ Diệp đó đó, nói không chừng hiện tại cô ta đang trên đường đến đây, đồ mà tôi kêu các người chuẩn bị đã chuẩn bị xong hết chưa?”

“Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, nhưng mà anh Cường, lần này phải thật sự làm ra chuyện gì…”

“Yên tâm đi, không phải là các người không biết mối quan hệ của Tiểu Thi, trong khoảng thời gian này cô ta có để các người chịu thiệt gì không hả? Hay là để các người kiếm tiền ít? Hai con cá lớn đó cho dù có bản lĩnh đi nữa thì cũng phải nằm sấp ở đây cho chúng ta, đừng quên rằng chúng ta thuộc về dân tộc tự trị, muốn làm gì chúng ta, chờ đến lúc phản hồi về bên kia, chúng ta bên đây đã giải quyết mọi chuyện xong hết rồi.”

Con người của Đại Cường đặc biệt phách lối.

Ba người còn lại cũng cười, có vẻ như là bọn họ cũng đã quen với loại tình huống này rồi.

Thẩm Hạ Lan đang nấp trong bóng tối, nghe thấy bọn họ nói như vậy, lông mày hơi nhíu chặt lại.

Bọn họ đã có chuẩn bị từ sớm, một mình mình đơn thương độc mã đi vào đó chẳng những không cứu được Diệp Hồng, rất có thể cũng để mình bị bắt.

Một khi mình trở thành đối tượng để bọn họ áp chế, dựa vào thái độ hiện tại của Diệp Ân Tuấn đối với mình, đoán chừng bọn họ muốn cả nhà họ Diệp thì Diệp Ân Tuấn cũng sẽ cho bọn họ.

Nghĩ đến đây, trong đôi mắt của Thẩm Hạ Lan xẹt qua một tia do dự.

Cô chưa quen với cuộc sống nơi đây, thật sự không có người nào có thể sử dụng được, người duy nhất có thể dùng đó chính là Dương Tân.

Nhưng mà nếu như muốn cần sự giúp đỡ của Dương Tân, cô lại không nguyện ý cho lắm.

Suy đi nghĩ lại, cân nhắc hết tất cả nhân tố, Thẩm Hạ Lan vẫn đưa ra quyết định.

Cô lén lút rút lui định gửi tin nhắn cho Dương Tân, lại phát hiện điện thoại di động của mình đang ở trong tay của Diệp Ân Tuấn.

Làm sao bây giờ đây?

Chẳng lẽ là ông trời muốn một mình cô đi vào cứu Diệp Hồng hả?

Thẩm Hạ Lan tính toán một chút, nguy hiểm quá lớn, cô cắn răng lái xe đến cửa hàng điện thoại gần đó mua một cái điện thoại, sau đó đăng nhập nick của mình, tìm được Dương Tân.

Lúc trước đã block anh ta, nhưng mà bất đắc dĩ cô lại phải phải kết bạn với Dương Tân.

Lúc Dương Tân nhìn thấy Thẩm Hạ Lan kết bạn với mình, quả thật đứng hình.

Hai tay phát run, cố gắng bình phục tâm trạng kích động gửi tin nhắn cho Thẩm Hạ Lan.

“Chủ mẫu, có chuyện gì vậy?”

“Cho tôi mười người, tôi cần dùng, nội trong vòng mười phút có thể đến thôn Thuỷ Điền được không?”

Thẩm Hạ Lan cũng không dây dưa lòng vòng, càng không tán gẫu với nhau cái gì đó, cô trực tiếp mở miệng nói cần người.

Lúc này cho dù là muốn tất cả các thành viên Ám Dạ của Dương Tân, Dương Tân cũng sẽ cho.

Anh ta vội vàng trả lời: “Được, đảm bảo trong mười phút nữa sẽ đến đó ngay, thân thủ của mười người này tuyệt đối đứng hàng đầu.”

Sau khi Thẩm Hạ Lan xem xong thì trực tiếp ném điện thoại di động qua một bên, chờ người của Dương Tân tới, trong lúc đó cô suy nghĩ kế hoạch làm sao để đi vào đó cứu người.

Dương Tân lại nhìn chằm chằm vào điện thoại, chờ Thẩm Hạ Lan trả lời với anh ta một câu hoặc là đưa ra mệnh lệnh nào đó, chỉ có điều là đợi một hồi lâu mà cũng không có tin nhắn, đôi mắt sáng lấp lánh của anh ta chậm rãi trở nên ảm đạm.