Cục Cưng Có Chiêu

Chương 645




CHƯƠNG 645: MỘT LỜI KHÔNG HỢP LIỀN ĐỘNG TAY

Diệp Ân Tuấn đã cản Thẩm Hạ Lan lại khi cô định rời nhà.

“Tôi biết em nóng lòng muốn lấy lại giọng nói, so với em, tôi còn sốt ruột hơn nữa kìa, nhưng nhân phẩm của tên chuyên gia này không ra gì, vẫn còn có cách khác mà, em hãy nghe tôi, đừng đi.

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, cô biết Diệp Ân Tuấn sẽ không tự nhiên mà đi nói những lời này nhưng cô thật sự rất sốt ruột .

Nếu vừa ra sinh ra đã không nói được thì cũng thôi đi nhưng hiện tại có cơ hội để hồi phục thì có thế nào đi nữa cô cũng muốn thử một lần.

Thẩm Hạ Lan gật đầu với Diệp Ân Tuấn gật gật đầu nhưng rồi cô vẫn đi lướt qua anh và lái xe đến địa chi mà Lam Dập đã đưa.

Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan không nghe lời mình liền vội vàng cử người đi theo bảo vệ Thẩm Hạ Lan.

Lúc Thẩm Hạ Lan tới trước cửa phòng khám của chuyên gia, nhìn thấy văn phòng tráng lệ trước mặt, cô đã khẽ nhăn mặt.

Có lẽ là bởi vì những lời cảnh báo của Diệp Ân Tuấn đã có tác dụng nên Thẩm Hạ Lan hơi lo lắng trong lòng, nhưng đã đến đây rồi thì cô vẫn muốn vào trong xem thế nào.

Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi, đi vào phòng khám.

Chuyên gia ngây ra một lúc khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan có lẽ anh ta không ngờ một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại bị câm.

Ánh mắt của anh ta săm soi khắp cơ thể Thẩm Hạ Lan không chút kiêng nể.

Tự đáy lòng Thẩm Hạ Lan sinh ra cảm giác vô cùng phản cảm.

Ánh mắt của người trước mặt khiến người ta thật khó chịu.

Cô xoay người bước đi.

Chuyên gia thấy Thẩm Hạ Lan chuẩn bị rời đi, liền vội vàng tiến lên ngăn cản.

“Người đẹp, không phải đến để khám cổ họng ư? Sao chưa khám mà đã đi rồi? Tình cờ tôi biết chút ngôn ngữ ký hiệu, cũng tiện để chúng ta giao tiếp.”

Chuyên gia vừa nói vừa ra ký hiệu tay.

Thẩm Hạ Lan vội vàng quay đi: “Không khám nữa.’

“Sao lại không khám nữa? Tôi vẫn chưa khám xong cho cô mà, nào nào nào, tôi sẽ khám thật kỹ cho cô nhé.”

Nói xong cũng không chờ Thẩm Hạ Lan phản ứng, anh ta vội vàng kéo tay Thẩm Hạ Lan đi vào trong.

Chà, bàn tay này thật mềm mại!

Một tia thèm khát loé lên mắt của chuyên gia.

Có lẽ là bởi vì Diệp Ân Tuấn đã kịp thời nhắc nhở, nên Thẩm Hạ Lan đã đề phòng tên chuyên gia này, và khi nhìn thấy ánh mắt dâm đãng của tên đó, trong lòng cô đã phòng bị rồi.

Bước vào phòng, chuyên gia rót một cốc nước cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan thấy rõ ngón tay của chuyên gia giật giật.

Lập tức ánh mắt của cô liền sa sầm.

Trước đây cô thực sự không tin vào tư liệu của Diệp Ân Tuấn nhưng bây giờ nhìn thấy tên chuyên gia như vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan vô cùng thất vọng.

Có lẽ cô đã ôm hy vọng rất lớn khi tới đây nên hiện giờ nhìn thấy nhân phẩm như vậy cô liền biết tay nghề của tên này cũng chẳng ra sao. Nếu chuyên gia khám bệnh cho Thẩm Hạ Lan đàng hoàng thì chẳng có gì để nói, nhưng tên này lại cố tình giở trò đồi bại với cô nên Thẩm Hạ Lan liền phản cảm.

Cô đứng dậy bước đi.

“Chớ đi, người đẹp ơi, uống ly nước rồi nói chuyện.”

Chuyên gia lại bắt được cổ tay của Thẩm Hạ Lan rồi nhân cơ hội sờ soạng một phen, hơn nữa còn sấn ly nước tới trước mặt Thẩm Hạ Lan.

Hôm nay cô nàng này đúng tuyệt vời ông mặt trời.

Trong lòng chuyên gia như trăm hoa đua nở nhưng chỉ một giây tiếp theo, Thẩm Hạ Lan đã trực tiếp túm lấy cánh tay của anh ta, bẻ ngược lại rồi ép anh ta lên trên tường, rồi giật lấy ly nước của anh ta, trực tiếp bóp miệng chuyên gia đổ hết vào mồm.

“Đừng! Ực…”

Chuyên gia không ngờ một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại tự vệ tốt đến thế, anh ta lập tức rên rỉ, ngay sau đó Thẩm Hạ Lan lại tiếp tục đổ nước vào miệng anh ta nhưng chuyên gia liên tục né tránh.

Trong mắt Thẩm Hạ Lan xẹt qua một tia lạnh lùng.

Cô có thể chấp nhận anh ta là một tên lang băm, nhưng cô không thể dễ dàng tha thứ cho kẻ có ý đồ với mình.

Chuyên gia không giãy ra được liền tức giận chửi ầm lên.

“Con đàn bà xấu xí này, buông tao ra! Có tin tao đánh chết tươi mày không!”

Nhân phẩm đã không ra gì mà miệng mồm lại còn thối nữa.

Thẩm Hạ Lan nheo mắt, đấm vào bụng anh ta một cái.

Chuyên gia đau đến mức gào khóc ầm ĩ.

Thẩm Hạ Lan đá anh ta văng vào tường sau đó xoay người bước đi, mặc kệ sống chết của chuyên gia.

Trong lòng như có một tảng đá lớn chèn lên, buồn bực muốn chết.

Vừa rời khỏi phòng khám, Thẩm Hạ Lan liền thấy Diệp Ân Tuấn đang sốt ruột.

Anh thấy Thẩm Hạ Lan bình an không việc gì mới thở dài nhẹ nhõm.

“Để tôi đưa em về.”

“Không cần.”

Thẩm Hạ Lan trực tiếp từ chối.

Không thể lấy lại được giọng nói nên tâm trạng của Thẩm Hạ Lan rất tệ. Bây giờ lại còn nhìn thấy Diệp Ân Tuấn khiến cô nhớ lại chuyện chính bà cụ Diệp đã làm cô ra nông nỗi này nên trong lòng ít nhiều vẫn còn mâu thuẫn.

Diệp Ân Tuấn biết gút thắt trong lòng cô, thấy cô như vậy anh cũng không ép nữa mà chỉ đi theo sau xe Thẩm Hạ Lan cho đến khi tiễn cô về tận nhà.

Thẩm Hạ Lan trở lại nhà họ Lam, Lam Tử Thất cùng Lam Dập đều vô cùng tò mò.

“Chị Thẩm, sao chị trở về nhanh vậy?”

“Hạ Lan, chuyên gia đó nói sao?”

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy hai chị em họ nhiệt tình như vậy thì cũng ngại nói cho họ biết rằng chuyên gia của bọn họ là một tên tồi tệ, nên cô chỉ lắc đầu rồi ra dấu: “Lần sau tìm chuyên gia khác xem sao.”

“Không được sao? Nhưng em nghe người ta nói chuyên gia này rất có tiếng trong lĩnh vực ấy.”

Lam Dập có chút buồn bực xoa đầu.

Lam Tử Thất tiếc nuối nói: “Không sao đâu, thế giới rộng lớn như vậy sẽ luôn có cách mà. Người này không được thì chúng ta tìm người khác.

Thẩm Hạ Lan rất muốn cười một cách tự nhiên hơn, nhưng thực sự tâm trạng của cô đang rất tệ.

“Tôi lên lầu nghỉ ngơi một lúc.”

Thẩm Hạ Lan ra dấu rồi đi lên lầu.

Lam Tử Thất biết trong lòng cô nhất định rất thất vọng, nhưng hiện tại cũng không biết làm sao để an ủi, huống hồ có một sự kiện đặc biệt ở công ty mà cô cần phải xem hôm nay.

Cô ấy biết Thẩm Hạ Lan có thể vượt qua được nên đã dặn dò Lam Dập quan tâm Thẩm Hạ Lan nhiều một chút rồi rời đi.

Thẩm Hạ Lan về tới phòng liền sà xuồng giường.

Cô nhìn trần nhà, trong lòng vô cùng khó chịu.

Đời này chẳng lẽ thật sự không thể nói lại nữa sao?

Thẩm Hạ Lan sờ sờ cổ họng, luôn cảm thấy có chút không thể chấp nhận được sự thật này.

Tiếng báo tin nhắn facebook vang lên.

Thẩm Hạ Lan nhìn thoáng qua, là Diệp Ân Tuấn mời cô kết bạn.

Cô ném điện thoại sang một bên, lười không muốn xem.

Cô chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.

Lúc tỉnh dậy thì rất mệt, trời đã chạng vạng, bên ngoài có tiếng cãi nhau ỏm tỏi.

Thẩm Hạ Lan có chút nghi hoặc, cô cứ cảm thấy trong những lời cãi vả ấy có một giọng nói rất quen tai.

Cô đứng dậy đi xuống nhà thì thấy trước cửa nhà họ Lam có hai nam một nữ đang cãi nhau.

Thẩm Hạ Lan nhìn kỹ thì thấy một trong hai người là tên chuyên gia kia.

Cô khẽ nhíu mày.

Bởi vì chuyên gia bây giờ cả người bầm tím, vừa nhìn là biết bị người ta đánh, nhưng cô chỉ đấm tên đó một cái, đá một cú thôi sao trên mặt lại chỗ xanh, chỗ tím thế kia?

Đúng lúc này, chuyên gia phát hiện Thẩm Hạ Lan.

“Chính là cô ta! Tôi có lòng tốt khám cổ họng cho cô ta vậy mà cô ta lại ra tay đánh tôi! Cậu Lam, nếu không phải nể mặt cậu thì tôi đã không tới đây. Hiện giờ tôi đã phải huỷ tất cả các buổi hội thảo học thuật để đến đây khám cổ họng cho bạn cậu vậy mà cô ta lại đối xử với tôi như vậy, cậu nói đi phải làm sao bây giờ?”

Chuyên gia thở phì phì hét ầm lên.

Người phụ nữ bên cạnh anh ta lúc này cũng gào lên.

“Tôi nói cho anh biết, hôm nay mà không bồi thường cho cậu của tôi thì các người đừng hòng được yên. Tôi sẽ phát clip này lên mạng để tất cả mọi người đều biết nhà họ Lam các người ỷ thế hiếp người.

Thẩm Hạ Lan nhìn kỹ người phụ nữ bên cạnh chuyên gia, cô chợt nhớ ra người này là ai rồi.

Vương Phi Phi!

Hoá ra cô ta là cháu của chuyên gia!!

Quả nhiên là vật hợp theo loài.

Nhà họ Vương bọn họ chẳng có ai tốt đẹp cả.

Đến lúc này, Thẩm Hạ Lan cũng coi như đã nhìn ra, hai người kia hẳn là tới để mồi chài rồi.

Nhà họ Lam cũng được xem là một gia dình có uy tín ở Lịch Thành, hầu hết những người trong giới thượng lưu đều không muốn để lọt ra ngoài những tin đồn ảnh hưởng đến danh dự nên mấy người này đến là để lợi dụng chuyện này mà vòi tiền.

Nhớ lại bộ dạng tham lam của Vương Phi Phi, Thẩm Hạ Lan liền híp mắt.

Lam Dập luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

“Không đúng, anh xác định là chị Thẩm của tôi sao? Chị ấy dịu dàng như vậy sao lại đánh anh? Có phải anh đã làm gì không phải với chị Thẩm của tôi không?”

Chuyên gia vội vàng quay mặt qua chỗ khác, ánh mắt lóe lên.

“Tôi làm gì chứ, tôi chỉ kiểm tra cho cô ta thôi. Tôi còn chưa kịp làm gì cô ta đã đánh tôi rồi, tôi thấy cô ta không phải là cổ họng không ổn mà là thần kinh không ổn thì có, cô ta nên đi khám ở khoa thần kinh ấy.

Chuyên gia càng nói càng tức giận, giống như phải chịu uất ức vậy.

Đúng lúc này, Thẩm Hạ Lan trực tiếp tiến lên, túm cổ áo chuyên gia, vung tay tát lên mặt anh ta “bốp bốp bốp.”

Hành động của Thẩm Hạ Lan rất nhanh và chính xác, khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, đặc biệt là Lam Dập.

Anh ta không ngờ Thẩm Hạ Lan lại còn một khía cạnh gay gắt và quả quyết như vậy, uy lực không kém Diệp Ân Tuấn khi đánh anh ta.

Người phản ứng trước tiên là Vương Phi Phi.

“Này này này, cô làm gì vậy? Dừng tay! Tôi cảnh cáo cô tôi sẽ báo công an đấy.”

Thẩm Hạ Lan tát tên chuyên gia mười mấy cái liên tiếp tay đều đã tê rần, sau đó cô mới thả tên chuyên gia ra.

Chuyên gia bị đánh tới tấp, mặt mày nóng bừng, hồi lâu chỉ vào Thẩm Hạ Lan “Cô cô cô” cả nửa ngày vẫn nói không nên lời.

Một lời không hợp liền đánh người, đây là lần đầu tiên anh ta gặp.

Thẩm Hạ Lan nhìn nhìn chuyên gia, sau đó lạnh lùng liếc Vương Phi Phi

Vương Phi Phi lập tức ngây ngốc.

“Cô không phải là cô Hạ Lan sao? Sao cô lại ở đây?”

Vương Phi Phi nhận ra Thẩm Hạ Lan.

Cô ta vẫn không biết thân phận thật của Thẩm Hạ Lan nhưng vừa nghĩ đến chỗ lợi hại của Thẩm Hạ Lan, cô ta liền thay đổi sắc mặt, nịnh nọt cười nòi.

“Cô Cát tôi là Vương Phi Phi, cô còn nhớ tôi không? Tôi là Vương Phi Phi ở thành phố A.”

Thẩm Hạ Lan nhìn cô ta, lạnh lùng không nói gì.

Vương Phi Phi có chút xấu hổ đích vuốt mũi nói: “Cô Cát, cô xem, trái đất thật là tròn, không ngờ chúng ta nhanh như vậy đã gặp lại nhau rồi. Giọng nói của cô có vấn đề saop? Cô yên tâm, tay nghề của cậu tôi rất cừ, ông ấy cam đoan có thể chữa khỏi cho cô, có điều tiền thù lao…”

Vừa nói ra cô ta liền lộ ngay bản chất tham lam, thậm chí ngay cả chuyên gia cũng không để thèm ý.

Chuyên gia tức giận rống lên.

“Cháu làm gì vậy? Cô ta đánh cậu mà cháu còn bảo cậu chữa cho cô ta? Cậu không chữ, ai ui! Cháu xem mặt của cậu này, sưng vù như cái đầu heo rồi!”

Chuyên gia nói năng lúng búng không rõ ràng.

Thẩm Hạ Lan lại lười giải thích.

Lần trước Thẩm Hạ Lan mắc công việc ở thành phố A nên vẫn chưa xử lý Vương Phi Phi, không ngờ hôm nay cô ta lại dẫn tên chuyên gia này đến tận cửa.

Thẩm Hạ Lan nhớ tới Diệp Hồng, nhớ tới cái chết của Phương Ngôn. Phương Ngôn đã chết, không biết Diệp Hồng đã đau lòng nhường nào, tuy rằng lúc trước mọi chuyện đều do Phương Ngôn bày ra, nhưng Thẩm Hạ Lan đã đồng ý với Diệp Hồng sẽ thay cô ấy trừng trị Vương Phi Phi.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan liền nảy ra một ý.