Cục Cưng Có Chiêu

Chương 564: Thế nào cũng được, chỉ cần vợ vui




Hình như đã thấy được sự áy náy của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan kéo tay anh và nói: "Làm sao vậy? Xin lỗi em như vậy là như thế nào? Anh có người khác bên ngoài rồi sao?"

"Sao có thể chứ? Trên thế gian này, những người phụ nữ có thể lọt qua mắt anh không nhiều, ngoài em ra thì chẳng có ai khác" Câu nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan trong lòng rất hạnh phúc. "Anh thật là biết làm em vui"

"Anh nói thật đấy. Em còn không hiểu trái tim anh sao?"

Diệp Ân Tuấn rất ít khi nói những lời ngon ngọt, có đôi lúc Thẩm Hạ Lan còn thấy anh như là một khúc gỗ vậy, nhưng hiện tại anh lại luôn nói một hai lời tình cảm, ân ái như thế, làm cho trái tim cô không tự chủ được như biến thành tim thiếu nữ.

"Bây giờ thì nói như vậy, nhưng lỡ như đến một ngày em mất đi, thời gian chính là liều thuốc chữa lành tốt nhất. Có lẽ, một hai năm sau anh lại quên em thôi, đến lúc đó không chừng có nhiều cô gái đầy sức hút xuất hiện, anh sẽ lại yêu những cô gái đó"

Thẩm Hạ Lan nói nửa đùa nửa thật.

Vẻ mặt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên trở nên khó coi hơn. "Nói lung tung cái gì đấy, chúng ta còn phải đi một đoạn đường rất dài nữa. Cho dù là đến một ngày chúng ta già yếu, bệnh tật, sau khi tiễn em đi thì anh cũng vẫn sẽ ở bên em. Đến lúc đó, những đứa con của chúng ta đều đã cưới vợ và xây dựng sự nghiệp rồi, cũng không cần đến chúng ta nữa. Trên đường xuống suối vàng rất cô đơn, anh vẫn sẽ đi cùng em."

Diệp Ân Tuấn nói một cách hơi tùy hứng, nhưng Thẩm Hạ Lan trong lòng lại rất cảm động. Cô biết, Diệp Ân Tuấn chắc chắn sẽ làm như vậy. Nếu như hai ngày nữa cô vẫn không ổn, đến lúc đó, Diệp Ân Tuấn phải làm như thế nào đây?

Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng lại bắt đầu sợ hãi.

Cô nhìn Diệp Ân Tuấn, nói từng câu từng chữ hết sức chân thành: "Diệp Ân Tuấn, anh đồng ý với em, cho dù em có đi trước anh mấy năm đi chăng nữa, thì anh cũng phải sống cho thật tốt. Chúng ta còn có con gái, con trai, chúng đều vẫn còn rất nhỏ, sau khi mất mẹ rồi, chúng không thể mất bố nữa, anh không nên như vậy, em rất mong sau khi em chết, anh có thể quên em đi, sau đó sống thật vui vẻ, cũng không được cùng em xuống suối vàng, khiến cho những đứa con của chúng ta thành trẻ mồ côi. Anh đồng ý với em nhé!"

Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan vô cùng chân thành.

Diệp Ân Tuấn nhíu mày.

"Em làm sao vậy?"

"Có làm sao đâu?"

"Không phải là em giấu anh chuyện gì đó chứ?"

Sự nhạy cảm của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan bắt đầu có chút lo sợ, vội vàng nói: "Em làm gì có gì mà giấu anh chứ? Em còn tưởng anh sẽ đồng cảm với em chứ?"

"Em đừng đổi đề tài, không hiểu sao anh cứ cảm thấy em có gì đó không được đáng cho lắm? Lời vừa rồi em nói rất giống với lời dặn dò, trăng trối." | "Diệp Ân Tuấn, Anh rất muốn em chết đi phải không? Vừa nãy không phải là em đã nói rồi sao? Lẽ nào anh thực sự muốn em chết đi sao?"

Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên bắt đầu nổi giận. Thấy Thẩm Hạ Lan nổi giận, Diệp Ân Tuấn liền vội nói: "Anh nào đâu có muốn như vậy! Anh chỉ mong sao có thể cùng em thiên trường địa cửu, đời đời kiếp kiếp bên nhau"

Thiên trường địa cửu, đời đời kiếp kiếp sao?

Cô và anh thực sự có thể như vậy sao? | Thẩm Hạ Lan cảm thấy đầy chua xót, nhưng lại làm bộ tức giận nói: "Vậy anh có ý gì? Anh cứ dò hỏi lời căn dặn của em là có ý gì vậy?"

"Anh làm gì có ý gì đâu, chỉ là anh..."

"Anh làm sao anh nói đi, em nói cho anh biết, đời này lời nói của em phải thành hiện thực. Nếu anh không đồng ý với em, kiếp sau em sẽ trốn anh thật xa, để anh không thể tìm thấy em"

Thẩm Hạ Lan tức giận đẩy tay của Diệp Ân Tuấn ra, đi thật nhanh về phía trước, trong lòng thì tràn đầy đau khổ.

Chưa bao giờ thấy thời gian trôi nhanh như vậy, thậm chí cô còn hi vọng thời gian có thể dừng lại, để cô có thể suốt đời này ở bên Diệp Ân Tuấn, nhưng mà sao có thể chứ?

Thẩm Hạ Lan sao có thể chứ, dù là một chút cũng không thể. Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan đã thực sự giận rồi, liền vội mắng bản thân không nói nữa. Rất nhanh anh đã đuổi kịp, anh nói: "Đừng giận nữa, đều là do lỗi của anh, được không? Em nói gì anh cũng đồng ý, chỉ cần em đừng giận nữa là được."

"Thật chứ? Đây là anh nói nhé"

Thẩm Hạ Lan nhìn anh với ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

Diệp Ân Tuấn vội vàng gật đầu.

"Anh đảm bảo"

"Như thế còn được chứ."

Thẩm Hạ Lan lập tức cười lên. Diệp Ân Tuấn lắc đầu, anh véo mũi cô và nói với vẻ cưng chiều: "Em à, chỉ giỏi bắt nạt anh"

"Cũng là anh cho em bắt nạt anh mà!"

Thẩm Hạ Lan vội vàng nhào vào trong lòng ngực anh, để giấu đi giọt nước mắt sắp rơi vì không kìm nén được nữa và ánh mắt không nỡ" | Diệp Ân Tuấn vuốt mái tóc dài của cô và nói: "Được, em bắt nạt, anh để cho em bắt nạt cả đời."

"Anh làm gì có ý gì đâu, chỉ là anh..."

"Anh làm sao anh nói đi, em nói cho anh biết, đời này lời nói của em phải thành hiện thực. Nếu anh không đồng ý với em, kiếp sau em sẽ trốn anh thật xa, để anh không thể tìm thấy em"

Thẩm Hạ Lan tức giận đẩy tay của Diệp Ân Tuấn ra, đi thật nhanh về phía trước, trong lòng thì tràn đầy đau khổ.

Chưa bao giờ thấy thời gian trôi nhanh như vậy, thậm chí cô còn hi vọng thời gian có thể dừng lại, để cô có thể suốt đời này ở bên Diệp Ân Tuấn, nhưng mà sao có thể chứ?

Thẩm Hạ Lan sao có thể chứ, dù là một chút cũng không thể. Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan đã thực sự giận rồi, liền vội mắng bản thân không nói nữa. Rất nhanh anh đã đuổi kịp, anh nói: "Đừng giận nữa, đều là do lỗi của anh, được không? Em nói gì anh cũng đồng ý, chỉ cần em đừng giận nữa là được."

"Thật chứ? Đây là anh nói nhé"

Thẩm Hạ Lan nhìn anh với ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

Diệp Ân Tuấn vội vàng gật đầu.

"Anh đảm bảo"

"Như thế còn được chứ."

Thẩm Hạ Lan lập tức cười lên. Diệp Ân Tuấn lắc đầu, anh véo mũi cô và nói với vẻ cưng chiều: "Em à, chỉ giỏi bắt nạt anh"

"Cũng là anh cho em bắt nạt anh mà!"

Thẩm Hạ Lan vội vàng nhào vào trong lòng ngực anh, để giấu đi giọt nước mắt sắp rơi vì không kìm nén được nữa và ánh mắt không nỡ" | Diệp Ân Tuấn vuốt mái tóc dài của cô và nói: "Được, em bắt nạt, anh để cho em bắt nạt cả đời."

"Có làm tay kiểu như cái kéo không?" Thẩm Hạ Lan hỏi với vẻ rất tinh nghịch.

Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày, hỏi: "Làm kéo? Để tay như thế nào?"

Thẩm Hạ Lan chợt bật cười.

"Anh thật sự chẳng giống với người thời nay chút nào cả, làm tay hình kéo xưa rồi, thế mà anh còn không biết làm tay hình kéo là như thế nào. Anh nhìn này, chính là kiểu này"

Thẩm Hạ Lan liền uốn tay.

Diệp Ân Tuấn vừa nhìn đã cau mày nói: "Cái này không phải là hai sao? Em ngu sao?" | "Diệp Ân Tuấn, anh nói ai ngu?" Thẩm Hạ Lan bỗng thấy như cô đang bị anh trêu trọc. Diệp Ân Tuấn lại nghiêm túc nói: "Ai trả lời thì là người đó" "Diệp Ân Tuấn, anh ngứa đòn phải không?" Thẩm Hạ Lan nói xong liền hất tay áo lên, Diệp Ân Tuấn cũng phối hợp cùng, xoay người bỏ chạy.

Diệp Ân Tuấn như thế này giống như đã bỏ đi tất cả những cao quý bên ngoài, giống như những người bình dân, khiến Thẩm Hạ Lan vô cùng hạnh phúc trong lòng, nhưng cũng đem đến một sự chua xót. | Hai người náo loạn một lúc ở trong sân, cuối cùng Diệp Ân Tuấn đã bị Thẩm Hạ Lan bắt được, bắt anh chụp ảnh.

Họ đã chụp rất nhiều ảnh, hài hước, phá phách, rất nghịch ngợm, thậm chí còn có kiểu thanh xuân. Chỉ cần Thẩm Hạ Lan đề xuất thì Diệp Ân Tuấn đều có thể phối hợp, mặc dù không được như ý cho lắm nhưng Thẩm Hạ Lan cũng rất thỏa mãn.

Hai người đã chơi đùa hơn một tiếng đồng hồ, xem ra Thẩm Hạ Lan đã mệt mỏi rồi, Diệp Ân Tuấn hạ giọng nói: "Đi về nghỉ ngơi nhé, nếu em còn muốn chụp ảnh,

thì ngày mai chúng ta lại chụp. "Thật đáng tiếc, bây giờ không ra ngoài được, vậy thì chúng ta có thể đi chụp ở phía ngoài" Thẩm Hạ Lan có hơi tiếc nuối.

Đây có lẽ là lần cuối cùng cô cùng Diệp Ân Tuấn chụp ảnh chúng. | Diệp Ân Tuấn nhìn thấy sự hụt hẫng trong mắt của Thẩm Hạ Lan, đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút bối rối. "Ai nói là không thể chứ? Chỉ cần em muốn, anh có thể để em ra ngoài chụp những cảnh đẹp mà em thích."

Thẩm Hạ Lan nghe thấy anh nói vậy rất cảm động, nhưng nghĩ đến cơ thể của Diệp Ân Tuấn hiện tại, cùng với tình thể hiện tại bên ngoài, cô lắc đầu nói: "Bỏ đi, không chụp ảnh nữa" | "cũng được, đợi đến khi trở về Hải Thành, anh sẽ đưa em đi chụp từng ngóc ngách ở Hải Thành"

Sự cưng chiều của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan suýt khóc.

Cô cười: "Anh đang hợp tác sao? Nếu em muốn anh làm trò đáng yêu trước mặt tất cả mọi người ở Hải Thành anh có đồng ý không?"

"Làm trò đáng yêu?" Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày, tỏ vẻ thẹn thùng. "Rút cuộc là được hay không?" Thẩm Hạ Lan cố ý gây sức ép cho Diệp Ân Tuấn. | Diệp Ân Tuấn do dự một chút rồi nói: "Nếu anh không học được thì em đừng giận nhé."

"Không giận, vậy chúng ta đã nói rồi đấy nhé! Nếu không giữ lời thì anh phải mặc váy của con gái, trang điểm thật đẹp, em á, em sẽ mặc bộ vest đẹp nhất, chụp ảnh cùng anh trên cầu cầu vồng"

| "Gì cơ?"

| Diệp Ân Tuấn đột nhiên có hơi hối hận.

Anh là một người nổi danh ở Hải Thành, tự nhiên bị bắt mặc váy ở Cầu cầu vồng thì có bị người ta dòm ngó không? Tưởng tượng đến đây, đột nhiên anh cảm thấy nổi da gà. "Thẩm Hạ Lan, em có thể bình thường một chút hay không?"

"Anh đã đồng ý với em rồi, còn nói sẽ phối hợp với em"

Cái miệng nhỏ nhắn của Thẩm Hạ Lan chu lên.

Thấy cô như vậy, Diệp Ân Tuấn thật sự chẳng còn cách nào khác. Anh nghiến răng nói: "Được! Anh chơi tất! Để vợ anh vui, thế nào cũng được." "Chồng, anh thật tốt." Thẩm Hạ Lan liền hôn anh một cái, sau đó xoay người chạy đi, có điều, trong nháy mắt lúc cô chạy đi, đã không kìm được mà khóc. Mong muốn này chẳng thể nào thực hiện được.

Cô cũng thực sự muốn nhìn xem khi Diệp Ân Tuấn mặc đồ con gái sẽ như thế nào, đáng tiếc, cô không thể thấy được. Có điều việc Diệp Ân Tuấn đồng ý nằm ngoài dự đoán của cô, nhưng rồi cô lại cảm thấy đau lòng, khổ tâm.

Cô sắp phải vĩnh biệt với người đàn ông yêu cô như vậy rồi, cảm giác này đau đớn như đâm vào tận xương tủy vậy. Thẩm Hạ Lan sợ Diệp Ân Tuấn nhìn thấy ánh mắt của cô, thật là nhanh, vậy mà không thấy Diêm Vương sống ở đối diện đi qua, cứ thế đi qua và đụng trúng. "Má nó! cô làm gì vậy?"

Diêm Vương Sống bị đụng đến mông té chạm sàn, tức giận đến mức suýt chửi ầm lên, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đã nhìn thấy giọt lệ trên khóe mắt cô.

"Cô khóc sao? Tên khốn đó bắt nạt cô à?" Diêm Dương sống đột nhiên tỏ vẻ mặt bối rối.

"Tôi biết, đàn ông không phải là thứ tốt đẹp gì, cô đợi ở đây, tôi đi giáo huấn anh ta một chút." Nói xong, Diêm Vương sống nhanh chóng đứng lên, thở phì phì đi tới chỗ Diệp Ân Tuấn. Thẩm Hạ Lan thấy Diêm Vương Sống đã hiểu lầm rồi, tuy rằng không biết vì sao mà Diêm Vương Sống lại vì bản thân mà căm phẫn như vậy, nhưng cô không thể để Diệp Ân Tuấn biết chuyện cô khóc được, nếu không thì cô phải giải thích thế nào đây?"

Đột nhiên, lúc này, ánh mắt cô tối sầm lại, suýt chút nữa là ngã ra. Trong tình hình cấp bách, Thẩm Hạ Lan đã rất nhanh tay nắm lấy cái gì đó, đã có một đôi tay hơi lành lạnh đỡ cô, lại còn ôm chặt lấy thân hình mảnh mai của cô.

- ---------------------------