Cục Cưng Có Chiêu

Chương 546: Mạng của cô, tôi muốn




Thẩm Hạ Lan trở về phòng bệnh thì thấy bác sĩ đang đứng trước cửa sổ, trên tay cầm một món đồ chơi, không biết đang suy nghĩ gì.

Đồ chơi đó là đồ chơi của trẻ con.

Thẩm Hạ Lan không nói chuyện, cô biết vị bác sĩ này có lẽ có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng bây giờ cô không có thời gian để nghe.

“Tôi muốn rời khỏi đây.”

Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói.

Bác sĩ không quay đầu nhìn lại, chỉ thấp giọng nói: “Chỉ cần cô khỏe lại thì có thể rời đi.”

“Cơ thể của tôi tôi hiểu rõ, cám ơn ý tốt của cô, nhưng tôi thật sự không thể ở chỗ này nữa, tôi muốn rời khỏi đây.”

Thẩm Hạ Lan biết cô không được rời khỏi bệnh viện này nếu không có sự cho phép của bác sĩ. Mặc dù bệnh viện này trông đơn giản, giản dị, thậm chí có chút đìu hiu, nhưng Thẩm Hạ Lan phát hiện có camera ở khắp nơi.

Nếu không có bệnh nhân trong bệnh viện, vậy thì cần gì phải bắt camera nhiều như vậy? Hay ở đây có tồn tại thứ gì mà cô không biết?

Nếu là trước đây thì Thẩm Hạ Lan có thể còn có tâm tư đi thăm dò một chút, nhưng bây giờ cô nóng lòng muốn rời khỏi đây để đi tìm tung tích của Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên.

Thành phố A này thật sự quá kỳ lạ.

Bác sĩ chậm rãi quay người lại, nhìn thẳng Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Cô có thể đi, nhưng cô bé đó phải ở lại.”

“Không được.”

“Không thương lượng gì hết. Nếu cô bé này ở đây thì cô còn có thể quay lại, nhưng nếu cô bé đi với cô thì cô sẽ không bao giờ quay lại nữa. Tôi cho cô thời gian ba ngày, nếu ba ngày nữa cô không quay lại, thì tôi sẽ giết con bé đó! ”

“Cô nói cái gì? Sao cô có thể làm như vậy?”

Thẩm Hạ Lan lập tức nổi giận.

Bác sĩ không nhanh không chậm nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không phải là một bác sĩ tốt. Tôi có thể cứu người, cũng có thể giết người. Nếu không có tôi, cô bé đó có thể đã chết từ lâu rồi, mạng của cô bé là tôi cứu trở về thì tự nhiên tôi cũng có thể lấy đi. Cơ thể của cô có thể kéo dài trong ba ngày, ba ngày sau mà không trở về thì cô sẽ kiệt sức. Đến lúc đó cô sống hay chết tôi cũng không dám đảm bảo. Nếu cô chết rồi thì cô bé kia có sống hay chết thì có liên quan gì đến cô đâu, có đúng không?”

Thẩm Hạ Lan siết chặt nắm đấm, kìm nén cơn tức giận nói: “Cô xem sống chết là như vậy sao?”

“Người khác thì tôi không biết, nhưng mạng của cô thì cô muốn, có tôi ở đây cô không thể chết được.”

“Tại sao? Tôi không giao dịch gì với cô hết, cũng không nợ cô cái gì.”

“Cô đã quên điều kiện cô đã hứa với tôi rồi sao? Trước khi điều kiện đó còn chưa hoàn thành thì mạng của cô là của tôi.”

Thẩm Hạ Lan nhớ lại những gì mình đã đồng ý với bác sĩ trước khi gặp cô bé.

Cô không biết tại sao bác sĩ nhất định muốn gặp Thẩm Minh Triết, chỉ là đột nhiên cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, kỳ quái khiến cô muốn đổi ý.

“Nếu bây giờ cô hối hận, thì tôi sẽ lập tức giết cô bé đó. Dù sao mạng sống của cô bé đó cũng không đáng giá để tôi giữ lại.”

Bác sĩ nói xong thì đi ra ngoài.

“Đợi đã!”

Thẩm Hạ Lan không khỏi cảm thấy hơi hoảng hốt khi thấy cô ta không hề nói đùa.

Cô không thể trơ mắt nhìn Diệp Hồng xảy ra chuyện, mặc dù đứa trẻ đó có rất nhiều tâm sự, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể bỏ mặt cô bé.

“Tôi hứa với cô, ba ngày, ba ngày sau tôi sẽ trở lại đưa cô bé đi.”

“Không, ba ngày sau cô phải đưa tôi đi gặp người tôi muốn gặp rồi mới có thể đưa cô bé đó đi.”

Thẩm Hạ Lan thực sự không muốn đồng ý, nhưng bây giờ cô cũng biết cô không đồng ý không được.

Tại sao lại trêu vào một người phụ nữ như vậy chứ?

Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.

Nhưng   có thể thấy Diệp Hồng bình an vô sự, cũng tính là một loại an ủi vậy.

“Được, bây giờ   một lát nữa tôi sẽ tiêm cho cô một mũi, cô có thể kiên trì ba ngày.”

Bác sĩ nói xong thì đi ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan không biết bác sĩ muốn tiêm cái gì cho mình, nhưng cơ thể cô đã hỏng rồi nên sao cũng được, chỉ cần cho cô đủ thời gian để tìm Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên là được.

Nghĩ đến đây, cô bình tĩnh lại.

Lúc con người ta thực sự đối mặt với   là cô có quá nhiều thứ luyến tiếc.

Cô luyến tiếc con mình, luyến tiếc Diệp Ân Tuấn, luyến tiếc những người bạn tốt của cô, càng luyến tiếc ba mẹ cô nữa.

Bây giờ cô chỉ có thể tranh thủ thời gian để tìm ra người quan trọng nhất của mình.

Thẩm Hạ Lan nhìn bầu trời u ám bên ngoài, như thể sắp tới sẽ có một trận mưa lớn.

Cửa phòng cô bị người ta mở ra.

Thẩm Hạ Lan không   thì lại phát hiện trước mặt mình có một bóng người nho nhỏ.

Cô nhìn sang, vậy mà lại là Diệp Hồng.

Thẩm Hạ Lan cười nói: “Sao vậy?”

“Dì muốn rời khỏi đây?”

Diệp Hồng viết chữ ra giấy.

Thẩm Hạ Lan dường như nhìn thấy một chút tuyệt vọng trong mắt Diệp Hồng.

Cô đau lòng nói: “Dì chỉ tạm thời đi vắng ba ngày, ba ngày sau sẽ trở về đưa cháu đi, cháu yên tâm đi, dì nhất định sẽ đưa   hơi lóe lên, sau đó tiếp tục viết: “Cô muốn đi khách sạn Đế Vương?”

“Đúng vậy.”

“Dì giúp cháu một việc thì cháu sẽ nói cho dì biết tung tích của Tống Dật Hiên và Diệp Ân Tuấn.”

Lời nói của Diệp Hồng khiến Thẩm Hạ Lan khẽ cau mày.

“Cháu có thù oán với khách sạn Hoàng đế?”

Cô thấy được sự thù hận trong mắt Diệp Hồng.

Diệp Hồng cũng không giấu giếm, viết: “Có thù hận, cháu muốn Vương Phi Phi   cô bé lóe lên sự phẫn nộ và căm thù.

Bây giờ Thẩm Hạ Lan đã hoàn toàn chắc chắn Diệp Hồng là bị Vương Phi Phi ném xuống sông.

Nhưng giữa Diệp Hồng và Vương Phi Phi có ân oán gì chứ?

Thẩm Hạ Lan hỏi: “Cháu có thù oán với Vương Phi Phi?”

Diệp Hồng lắc đầu, viết: ” Cô ta vô duyên vô cớ muốn đẩy cháu vào chỗ chết.”

Thẩm Hạ Lan không hiểu.

Trên đời này không có tình yêu   rất có thể Diệp Hồng đụng phải lợi ích gì đó của Vương Phi Phi, cho nên cô ta mới làm như vậy. Nhưng liệu Vương Phi Phi có liên quan đến chuyện mất tích của Diệp Ân Tuấn không?

Lúc Thẩm Hạ Lan còn muốn hỏi nữa thì Diệp Hồng đã xoay người rời đi.

Cô bé để lại cho Thẩm Hạ Lan một câu.

“Cháu sẽ đợi dì trở về đưa cháu đến Hải Thành.”

Đó là khát vọng của một   Lan nắm chặt mảnh giấy.

Khi bác sĩ bước vào, tâm trạng của Thẩm Hạ Lan đã trở lại bình thường, cô nhìn bầu trời bên ngoài, không biết mình còn có thể sống được bao lâu nữa.

Sức khỏe cô ngày càng xấu đi, chuyện duy nhất cô muốn làm lúc còn chút hơi sức cuối cùng chính là một nhà bốn người ra ngoài   nguyện vọng của anh.

Bác sĩ không nói gì, lúc tiêm cho Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan rất yên   đời này còn có thứ đáng sợ hơn cái chết.”

Thẩm Hạ Lan nhìn bác sĩ.

Bác sĩ khẽ cau mày hỏi: “Thứ gì?”

“Lòng người.”

Lời này vừa nói ra, bác sĩ liền im lặng.

Thẩm Hạ Lan không nói thêm gì nữa, thu dọn đồ đạc của mình, xoay người rời khỏi bệnh viện.

Đường phố bên ngoài không có bao nhiêu người, lúc Thẩm Hạ Lan ra khỏi bệnh viện, có mấy người nhìn thấy, vẻ mặt đều rất kinh ngạc, cứ   qua những ánh mắt này, đi thẳng về phía khách sạn Đế Vương.

Có rất nhiều ô tô đậu trước khách sạn Đế Vương, đều là những dòng xe nổi tiếng, xe sang, thậm chí còn có cả phiên bản giới hạn.

Những chiếc xe này đậu trước khách sạn Đế Vương khiến Thẩm Hạ Lan vô cùng ngạc nhiên. Những chuyện Thẩm Minh Triết điều tra lại lần nữa hiện lên trong đầu cô.

Ở một nơi xa xôi hẻo lánh   Hạ Lan khó hiểu, sau đó cô đi vào khách sạn Đế Vương.

Bởi vì cô ăn mặc rất sang trọng, người phục vụ ở cửa rất cung kính đưa Thẩm Hạ Lan vào.

Khi quản lý sảnh nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì vội chạy ra nghênh đón.

“Ây yo, người đẹp, cô đến một mình sao?”

“Đúng vậy.”

Thẩm Hạ Lan nhìn người phụ nữ trước mặt, dáng dấp rất xinh đẹp, nhưng lại có một đôi mắt sành đời đầy tính   nhưng biểu cảm trên mặt lại không thay đổi.

“Tôi là quản lý tiền sảnh ở đây, tên tôi là Vương Phi Phi. Người đẹp, xưng hô thế nào đây? Muốn đặt phòng sao? Hiện chúng tôi còn hai dãy phòng tổng thống, người đẹp muốn đặt phòng không? Nếu muốn thì đặt ngay bây giờ, bởi vì một lát nữa có thể sẽ không còn phòng trống đâu. ”

Lời nói của Vương Phi Phi khiến Thẩm Hạ Lan khẽ   gì với Tống Dật Hiên?

Cô ta suýt giết chết Diệp Hồng?

Thẩm Hạ Lan nhìn quanh một vòng, rất muốn hỏi tại sao ở đây lại có nhiều khách như vậy, có sự kiện lớn nào sao? Nhưng cuối cùng cô cũng không hỏi.

Để cẩn thận hơn, Thẩm Hạ Lan không dùng tên thật của mình, cô nói nhỏ: “Tôi tên Cát Mạn, cho tôi một phòng, thông thoáng một chút.”

“Được thôi, cô Cát mời đi bên này.”

Vương Phi Phi   Thẩm Hạ Lan đến phòng tổng thống.

Thẩm Hạ Lan thấy cách trang trí ở đây rất xa hoa, ngay cả ở Hải Thành cũng tìm không ra được khách sạn như vậy.

Rốt cuộc ở đây có gì mà có nhiều khách quý đến vậy chứ?

Thẩm Hạ Lan không biết, cô thay quần áo, định đi dạo để thăm dò ít tin tức.

Khi Vương Phi Phi thấy Thẩm Hạ Lan đi xuống, cô ta mỉm cười nói: “Cô Cát, cô   hơi sửng sờ, nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu.

Vương Phi Phi lập tức trở nên vui vẻ.

“Là như vầy, cô Cát, muốn đến thành phố ngầm cần có thẻ thông hành, tấm thẻ này rất đắt. Tôi biết những người như cô Cát chắc chắn không thiếu chút tiền này, nhưng có thể tiêu ít một chút thì tiêu ít một chút có đúng không? Tôi làm ở đây nhiều năm rồi, nếu cô Cát tin tưởng tôi, tôi   thành phố ngầm, bảo đảm sẽ rẻ hơn nhiều so với việc tự đi, nhưng cô Cát à cô biết đấy, tôi cần một ít phí dịch vụ trung gian. Cô có thể yên tâm, tuyệt đối không vượt quá số tiền cô bỏ ra để tự mua vé vào thành phố ngầm. Hơn nữa cô cũng biết không phải ai cũng được cấp thẻ thông hành để vào thành phố ngầm đâu, thẻ thông hành ở đây rất   Lan sững sờ.

Thẻ thông hành?

Thành phố ngầm?

Lẽ nào bí ẩn của vùng quê nghèo này lại nằm ở đây?

Lúc Thẩm Hạ Lan đang định nói gì đó thì đột nhiên có một người từ bên ngoài bước vào. Khi cô nhìn thấy người này thì cô bị sốc, sau đó theo bản năng xoay người đi chỗ khác.

Là anh ta!