*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bà chủ, tôi có thể xem điện thoại này một chút được không?”
Thẩm Hạ Lan không tự chủ được đi tới, cô vừa nói một câu đã khiến bà chủ đề phòng.
“Xem cái gì mà xem? Đây là thứ cô có thể xem được sao? Cô có biết điện thoại này đắt thế nào không? Cô làm hư thì có đền nổi không?”
“Tôi sẽ đền!”
“Cô đền cũng không cho cô xem. Cô thuê phòng hay làm gì? Thuê phòng thì đăng ký, hỏi đường thì đi ra ngoài.”
Thái độ của bà chủ đối với Thẩm Hạ Lan không bằng đối với Tống Dật Hiên, huống chi Thẩm Hạ Lan lớn lên xinh đẹp như vậy thì có chút bài xích.
Thẩm Hạ Lan cũng không để ý, ngược lại cô cười mỉm nói: “Người đẹp, tôi thuê phòng, bà sẽ không đuổi khách ra ngoài đúng không?”
“Nộp tiền, đăng ký. Tôi nói trước, ở chỗ tôi thì cho dù cô ở hay không ở cũng phải nộp tiền trước.”
Thẩm Hạ Lan gọi một tiếng người đẹp làm cho tâm trạng của bà chủ tốt hơn một chút.
Thẩm Hạ Lan tiếp tục cười nói: “Có thể, tôi nộp tiền mười ngày trước có được không?”
“Cô muốn ở mười ngày sao? Cô đến chỗ này làm gì?”
Bà chủ đột nhiên hỏi một câu.
Chỗ này là vùng núi nghèo hoang sơ cũng không phải là địa điểm du lịch, nhìn cách ăn mặc của Thẩm Hạ Lan không giống như người ở đây, vì sao lại ở đây mười ngày chứ?
Bà ta không khỏi nhớ tới Tống Dật Hiên trước đó không lâu.
Người đàn ông kia cũng ăn mặc đẹp, ra tay hào phóng, đáng tiếc…
Bà chủ nghĩ đến đây thì đột nhiên nói: “Tôi vừa nghĩ ra chỗ tôi đã đầy khách ở, không còn phòng nữa, cô đi chỗ khác xem sao, từ chỗ này đi về phía nam năm kilomet có một khách sạn Đế Vương, môi trường cũng không tệ lắm, cô có thể đi thử xem.”
Thẩm Hạ Lan thấy bà chủ đẩy mình ra ngoài thì nhanh chóng suy nghĩ.
“Bà chủ, tôi thấy khách ở đây cũng không nhiều, sao lại không còn phòng? Không phải tôi không trả tiền, bà làm gì vậy?”
“Cô quan tâm tôi làm gì chứ? Tôi không muốn cô ở chỗ này thì sao? Cô mau đi đi!”
Bà chủ lập tức trở mặt.
Thẩm Hạ Lan híp mắt lại, lúc tay bà chủ vươn tới thì cô nhanh chóng nắm lấy cổ tay của bà ta, hơn nữa hơi dùng sức.
“Á! Đau đau đau! Cô buông tôi ra! Tôi nói cho cô biết tôi cũng không phải là người dễ chọc vào. Nếu cô không buông tôi ra thì tôi sẽ cho cô ăn quả đắng!”
Bà chủ hung dữ, nhưng đối với Thẩm Hạ Lan mà nói thì không có ích gì.
Cô đưa tay kia cướp lấy điện thoại trong tay bà chủ, cầm ở trong tay xem.
Bà chủ vội vàng kêu to lên.
“Cô trả điện thoại lại cho tôi! Nếu không thì tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Điện thoại của bà? Bà có chắc đây là điện thoại của bà không? Điện thoại của bà nhưng lại không biết mật khẩu sao?”
Thẩm Hạ Lan châm chọc làm cho sắc mặt của bà chủ càng thêm khó coi.
“Tôi quên mất không được sao?”
“Được rồi! Nhưng hình như đây không phải là điện thoại của bà, nếu bà cứ nói như vậy cũng được, chúng ta đến cục cảnh sát một chuyến nói chuyện này đi. Bà không biết mật khẩu của điện thoại này nhưng tôi biết!”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì lập tức nhấn mật khẩu ở trước mặt bà chủ.
Sắc mặt của bà chủ lập tức thay đổi.
“Cô cô cô…” Đọc tại truyen.one khích lệ nhóm làm việc hăng say nhé!”
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến đây thì nhanh chóng đi theo ra ngoài, đáng tiếc bà chủ giống như con lươn, lập tức không thấy bóng dáng.
Thẩm Hạ Lan có chút chán nản, cô cũng không ngờ được mình để loại người như bà chủ trốn thoát dưới mí mắt mình.
Cô lại tìm xung quanh một lần nữa, nhưng vẫn không tìm được.
Lúc cô đang nản lòng thì đột nhiên phát hiện có người vây quanh ở bờ sông.
Thẩm Hạ Lan có chút tò mò đi qua.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Người chết. Có người chết dưới sông.”
Một đứa bé nói với Thẩm Hạ Lan.
Trái tim Thẩm Hạ Lan lộp bộp một chút.
Không lẽ là Diệp Ân Tuấn hoặc là Tống Dật Hiên?
Nỗi lo lắng làm cho cô nhanh chóng đẩy đám người đi tới phía trước, nhưng cô nhìn thấy một bé gái khoảng mười tuổi nằm trên mặt đất.
Cơ thể cô bé ngâm trong nước nên có chút trắng bệch.
Thẩm Hạ Lan là một người mẹ, cô cũng có con nên cô nhìn thấy cảnh này thì có chút đau lòng.
Lúc Thẩm Hạ Lan muốn rời đi thì đột nhiên phát hiện quần áo trên người cô bé giống như đồng phục của câu lạc bộ bắn súng Hải Thành.
Chẳng lẽ cô bé bị bán đến đây?
Trong lòng Thẩm Hạ Lan hơi rung động, lại cẩn thận nhìn thoáng qua thì phát hiện hai mắt cô bé nhúc nhích.
Cô bé còn sống?
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi tới ngồi xổm xuống, cô không quan tâm lời bịa đặt của người khác, cô nhanh chóng đặt ngón tay dưới mũi của cô bé.
Hô hấp của cô bé rất yếu ớt, thậm chí sắp không cảm nhận được.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng quyết định, cô bế cô bé lên, gầm nhẹ một tiếng nói: “Cô bé còn sống! Bệnh viện ở đâu? Có thể gọi xe cấp cứu hay không!”
Cô bé này là chìa khóa của mọi chuyện.
Diệp Ân Tuấn đuổi theo cô bé đến chỗ này, hiện tại cô bé xuất hiện ở đây, hơn nữa còn ở trong trạng thái này, vậy thì người của Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên ở đâu?
Trong lòng Thẩm Hạ Lan có quá nhiều nghi ngờ, nhưng hiện tại lại không có chỗ đột phá.
Có lẽ cô bé này là chỗ đột phá!
Nhưng người xung quanh lại không ai gọi xe cấp cứu.
Không có cách nào khác, Thẩm Hạ Lan bế cô bé lên chạy về phía bệnh viện gần nhất.
Lúc cô chạy đến bệnh viện, bác sĩ nhìn thấy cô bé trong lòng Thẩm Hạ Lan, bóp mũi nói: “Cô ôm người chết đến chỗ này làm gì? Mau đi ra ngoài đi!”
“Cô bé còn sống! Cô bé vẫn còn thở! Bác sĩ, mau cứu người đi!”
Thẩm Hạ Lan vô cùng sốt ruột, nhưng bác sĩ cũng không muốn cứu.
“Còn sống gì chứ? Cô là bác sĩ hay là tôi là bác sĩ? Cô nhìn xem da của cô bé đã trắng bệch, đã chết rồi, mau đi ra ngoài.”
Bác sĩ nói xong thì muốn đuổi Thẩm Hạ Lan ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan tức giận nắm ngón tay của bác sĩ, hơn nữa dùng lực mạnh.
“Tôi nói cô cứu người!”
Rất nhiều lúc không thể nào nói chuyện với người cặn bã.
Bác sĩ đau đớn kêu to, lại không thể thoát được, lúc này mới ý thức được mình chọc vào một nhân vật lợi hại.
“Người đẹp, cô buông tôi ra trước, cô không buông thì tôi cứu cô bé thế nào được.”
Thẩm Hạ Lan đã trải nghiệm qua một lần.
Ở thị trấn này, tuy rằng có vẻ hẻo lánh và mộc mạc, nhưng người ở đây lại chẳng ra gì.
Thẩm Hạ Lan cầm lấy dao phẫu thuật bên cạnh kề vào cổ bác sĩ.
“Cô cứ chữa trị cho cô bé, nếu tôi nhìn thấy cô qua loa có lệ thì tôi sẽ làm cho cô biến thành thi thể thật sự. Cô không tin thì cứ thử xem.”
Cả người Thẩm Hạ Lan tỏa ra hơi thở sát khí lạnh băng, bác sĩ sợ tới mức chân run rẩy.
“Người đẹp, chuyện này không phải nói giỡn, dao phẫu thuật rất sắc bén, cô mau buông ra!”
“Bớt nói nhảm, mau cứu người đi!”
Thẩm Hạ Lan lười nói nhiều với cô ta, tay cầm dao phẫu thuật hơi dùng sức, dòng chất lỏng ấm áp lập tức chảy ra.
Mặt mũi của bác sĩ trắng bệch.
Cô ta ý thức được Thẩm Hạ Lan không nói giỡn với cô ta, có lẽ cô thật sự sẽ giết cô ta.
Bác sĩ run rẩy đưa cô bé đến phòng giải phẫu.
Bác sĩ định nói người bên ngoài không được vào phòng giải phẫu để cản Thẩm Hạ Lan ở bên ngoài, nhưng cô ta nhìn thấy ánh mắt sát khí của Thẩm Hạ Lan thì lập tức sửa lời lại.
“Cô phải mặc đồ mặc vào đồ vô trùng mới có thể đi vào với tôi, nếu không thì trong quá trình phẫu thuật rất dễ dàng nhiễm trùng. Tôi không thể bảo đảm có thể cứu sống đứa nhỏ này.”
Thẩm Hạ Lan cũng biết chuyện này nên không nói thêm gì, mặc đồ vô trùng vào.
Bác sĩ thấy cô động tác nhanh nhẹn thì thấp giọng nói: “Cô có thể trợ giúp cho tôi được không? Hiện tại y tá đã đi học, chúng tôi đây là thị trấn nhỏ, y tá vốn không nhiều lắm, cho nên…”
“Mau bắt đầu đi, tôi phối hợp với cô là được.”
Giọng Thẩm Hạ Lan lạnh lùng, nhưng vẫn làm cho bác sĩ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô ta nhanh chóng bắt đầu kiểm tra cơ thể cô bé.
Thẩm Hạ Lan đứng nhìn ở bên cạnh thì phát hiện yết hầu của cô bé biến thành màu đen nên hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Có người cho cô bé uống thuốc độc. Người đẹp, dưới tình huống này, tôi thật sự không dám bảo đảm có thể cứu sống cô.”
“Cô cứ làm hết sức mình, nghe theo ý trời vậy. Tôi biết cô làm việc hết sức thì sẽ không làm khó cô, nhưng nếu tôi biết cô lười biếng thì cũng đừng trách tôi không lưu tình.”
“Được được được.”
Bác sĩ toát mồ hôi lạnh, bắt đầu chữa trị cho cô bé.
Thẩm Hạ Lan vẫn luôn đi theo cô bên người.
Cô cũng rất sốt ruột, thậm chí muốn đi tìm bà chủ mất tích kia, nhưng hiện tại sự sống chết của cô bé càng liên quan đến Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên, cô không thể không kiên nhẫn chờ đợi.
Hiệu quả của thuốc đã bắt đầu biến mất, Thẩm Hạ Lan cảm giác được sự mệt mỏi ập tới, thậm chí cô muốn nằm xuống nghỉ ngơi nhưng không thể được.
Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi, cảm giác sức lực không ngừng biến mất, nếu cứ tiếp tục như vậy thì rất có thể cô sẽ gục ngã ở đây, đến lúc đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô nhìn thoáng qua bác sĩ, bác sĩ đang cố gắng cứu cô bé.
Nếu lúc này cô nói cô ta dừng lại thì không thể được. Nhưng sự mệt mỏi ngày càng nhiều, thậm chí mí mắt của cô sắp không mở ra được.
Làm sao bây giờ?
Hiện tại Thẩm Hạ Lan thật sự hy vọng có người ở bên người cô, có thể thay thế cô chờ cô bé tỉnh lại.
Hai chân Thẩm Hạ Lan mềm nhũn, cô không muốn bác sĩ phát hiện nên không thể không vịn vào lan can. Nhưng vào lúc này trước mắt cô đột nhiên tối sầm lại, cả người không tự chủ được lảo đảo một chút, đầu nghiêng về phía bác sĩ.