Cục Cưng Có Chiêu

Chương 531: Cô đừng rủa cô ấy có được không




“Chính là ý trên mặt chữ, còn có thể có ý gì? Tôi nói cô có thể nhanh chút được không? Hạ Lan đã ngất một lúc rồi”

Tống Dật Hiên bây giờ căn bản không có thời gian nói chuyện với Bạch Tử Đồng.

Bạch Tử Đồng nhìn anh ta, sau đó nhanh chóng cởi áo ngoài của Thẩm Hạ Lan ra.

Máu đã thấm ướt sơ mi, nhìn trông có hơi sẫm.

“Anh ra ngoài đi! Tôi phải cởi áo của Hạ Lan để lấy đạn ra”

Lời của Bạch Tử Đồng vừa dứt, Tống Dật Hiên có hơi khẩn trương rồi.

“Lấy đạn việc gì bắt tôi ra ngoài chứ? Tôi đâu có nhìn thứ không nên nhìn. Với cả, cô ấy đã suy yếu thành dáng vẻ này rồi, cô lấy đạn cho cô ấy như vậy sao? Cô muốn mạng của cô ấy à!”

“Có muốn mạng của cô ấy hay không tôi nói mới tính, rốt cuộc anh là bác sĩ hay tôi là bác sĩ? Tình trạng thân thể của Hạ Lan như thế nào anh không rõ sao? Cô ấy vốn đã suy nhược, bây giờ mất máu nhiều như vậy, tôi không lấy đạn ra cho cô ấy, lẽ nào đợi viêm lên gây ra di chứng cho cô ấy hay sao?”

Bạch Tử Đồng lườm Tống Dật Hiên, vội đứng dạy lấy hộp y tế tới.

Tống Dật Hiên á khẩu không nói được lời nào, lại càng thêm áy náy.

Nếu như anh ta có thể bảo vệ tốt Thẩm Hạ Lan, cũng sẽ không khiến Thẩm Hạ Lan có dáng vẻ như hiện nay.

Anh ta thở dài, xoay người rời khỏi, nhưng khi ở cửa thì dừng lại.

“Bạch Tử Đồng, nhờ cả vào cô, nhất định phải trị khỏi cho cô ấy. Cô ấy kiếp này đã rất không dễ dàng rồi”

“Tôi biết”

Bạch Tử Đồng không có ngẩng đầu, cũng không có nhìn thấy sự áy náy và lo lắng nồng đậm trong đáy mắt của Tống Dật Hiên.

Sau khi tiêm thuốc tê cho Thẩm Hạ Lan, Bạch Tử Đồng nhanh chóng bắt đầu công việc.

Thẩm Hạ Lan rơi vào trạng thái hôn mê, nhưng trong đầu lại không ngừng hoạt động.

Dương Tân tại sao muốn giết cô?

Nhìn dáng vẻ một chút cũng không giống dáng vẻ đang đùa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Ân Tuấn đang ở đâu?

Cảm xúc của Thẩm Hạ Lan dao động rất lớn, còn Bạch Tử Đồng trong quá trình phẫu thuật rất là bị động, cũng rất cẩn thận. Cô ta muốn đánh thức Thẩm Hạ Lan, thế nào Thẩm Hạ Lan bây giờ căn bản không có ý thức gì với bên ngoài, chỉ có thể nhìn cô đau khổ rối rắm.

“Thẩm Hạ Lan, cô tốt nhất buông xuống tất cả, an tâm để tôi chữa trị cho cô, cô nghe thấy không?”

Bạch Tử Đồng tuy không ôm hy vọng gì, nhưng vẫn nơi vài câu ở bên tai Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan tự nhiên là không nghe thấy, cũng không cảm nhận được sự lưu chuyển của máu trong cơ thể, càng không cảm nhận được sự suy yếu của cơ thể.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc mặt của Bạch Tử Đồng càng lúc càng khó coi.

Lượng máu chảy trong cơ thể Thẩm Hạ Lan quá nhanh, căn bản không bổ sung đủ cho sự cần thiết của cơ thể, tình trạng như này, Thẩm Hạ Lan bắt buộc phải nghỉ ngơi trên giường, nhưng Thẩm Hạ Lan sẽ vậy sao?

Bây giờ tình hình của nhà họ Diệp như này, Diệp Ân Tuấn lại không biết tung tích, Thẩm Hạ Lan bất luận như thế nào cũng sẽ không tĩnh dưỡng.

Bạch Tử Đòng thở dài một tiếng, tận khả năng cứu chữa cho Thẩm Hạ Lan.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Bạch Tử Đồng có hơi mệt mỏi, sắc trời cũng có hơi tối rồi.

Khi cô ta mở cửa phòng ra, Tống Dật Hiên và Diệp Tranh đều ở đó, vẻ mặt lo lắng nhìn cô ta.

“Nghê Nghê đâu?”

Bạch Tử Đồng vẫn là chú ý tới Thẩm Nghê Nghê.

Diệp Tranh vội nói: “Nghê Nghê đã ngủ rồi, cũng ăn rồi, dì Bạch dì yên tâm đi. Mẹ cháu như thế nào rồi?”

Tống Dật Hiên tuy không có hỏi, nhưng cũng có vẻ mặt khẩn trương nhìn Bạch Tử Đồng.

Bạch Tử Đồng thở dài một tiếng nói: “Mẹ cháu không sao, chỉ là mất máu quá nhiều, quá mệt thôi, đã ngủ rồi. Đợi sáng mai cháu có thể nhìn thấy mẹ cháu rồi. Bây giờ cháu cũng đi nghỉ ngơi đi, đừng để mẹ cháu lo lắng”

Cô ta xoa đầu của Diệp Tranh, nói rất dịu dàng.

Diệp Tranh có hơi nửa tin nửa ngờ, thấp giọng hỏi: “Cháu có thể vào xem mẹ cháu không?”

“Có thể, có điều phải nhẹ nhàng một chút, mẹ cháu cần sự yên tĩnh, biết chưa?”

“Dạ, cháu biết rồi, cảm ơn dì Bạch”

Diệp Tranh nôn nóng đi vào trong phòng.

Khi Tống Dật Hiên muốn đi vào theo, lại bị Bạch Tử Đồng cản lại.

“Anh không thể đi vào”

“Tôi tại sao không thể đi vào chứ? Bạch Tử Đồng, cô có ý gì?”

Tống Dật Hiên bởi vì chuyện của Thẩm Hạ Lan đã rất áy náy rồi, hiện nay lại bị Bạch Tử Đồng cản lại, cảm xúc tự nhiên không quá tốt.

Bạch Tử Đồng cũng không nói gì, mà trực tiếp kéo Tống Dật Hiên tới ban công bên ngoài, tránh bị tụi nhỏ nghe thấy.

Thấy cô ta cẩn thận như vậy, biểu cảm trên mặt cũng rất ngưng trọng, trái tim của Tống Dật Hiên bỗng nhấc lên

“Làm sao rồi? Có phải bệnh tình của Hạ Lan không quá tốt hay không?”

“Quả thật sắp có chút không khống chế được rồi”

Lời của Bạch Tử Đồng khiến sắc mặt của Tống Dật Hiên đột nhiên thay đổi.

“Y thuật của cô không phải là rất giỏi sao? Cô và Tô Nam liên thủ cũng không được sao?”

“Tôi sớm đã nói, bệnh tình của Thẩm Hạ Lan chỉ thích hợp tịnh dưỡng, hiện nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô ấy không những không tịnh dưỡng, cảm xúc còn dao động như thế, điều quan trọng nhất là bây giờ còn bị thương do súng bản, thật sự là tuyết đè thêm tuyết. Tôi đã dốc hết sức khống chế bệnh tình của cô ấy rồi, có điều tôi thật sự không dám nói cô ấy có thể chống đỡ được không. Anh biết đấy, nút thắt của Thẩm Hạ Lan chính là Diệp Ân Tuấn. Bây giờ Diệp Ân Tuấn tung tích không rõ, sống chết không biết. Cô ấy căn bản không có lòng dạ đi chữa bệnh và nghỉ ngơi. Huống chỉ bây giờ nhà họ Diệp loạn như vậy, kiểu gì cũng phải có một người chống mới được, Hạ Lan không thể chịu dày vò được nữa, trừ phi các anh thật sự muốn thấy cô ấy chết”

Nghe thấy Bạch Tử Đồng nói như vậy, Tống Dật Hiên vội nói: “Tôi có thể giúp cô ấy. Không phải chính là Diệp Nam Phương sao? Tôi bắt anh ta đánh cho một trận là được rễ

“Đừng nói lời trẻ con nữa, chuyện của nhà họ Diệp anh nhúng tay không thích hợp, huống chỉ anh và tôi, còn cả Tô Nam, đều không biết nội tình của nhà họ Diệp là gì. Nếu như anh thật sự quan tâm Thẩm Hạ Lan, bây giờ tôi chỉ hy vọng anh có thể tìm được tung tích của Diệp Ân Tuấn”

Lời này của Bạch Tử Đồng vừa dứt, sắc mặt của Tống Dật Hiên có hơi khó coi.

“Tại sao cứ muốn tôi đi tìm Diệp Ân Tuấn chứ? Cô biết đấy, anh ta là tình địch của tôi, tôi hận không thể anh ta cả đời đều không trở lại, cho dù anh ta không trở lại, tôi vẫn có thể chăm sóc tốt cho tụi nhỏ và Hạ Lan”

“Vậy không giống nhau. Tống Dật Hiên, tôi biết tình cảm của anh đối với Hạ Lan, tôi cũng tin anh là nghiêm túc, nhưng anh chung quy vẫn là đã muộn một bước. Trái tim của một người rất bé, Hạ Lan trước đã đem trái tim cho Diệp Ân Tuấn, thì rất khó chứa thêm anh”

“Tôi không nghe!”

Cái Tống Dật Hiên không thích nghe thấy chính là điều này, mà Bạch Tử Đồng bây giờ còn nói ở trước mặt anh ta, nếu không phải là kiêng ky cô ta phải chữa bệnh cho Thẩm Hạ Lan, Tống Dật Hiên thật sự không để bụng mà cho cô ta một đấm.

Bạch Tử Đồng tự nhiên cũng là biết tính khí của Tống Dật Hiên, thấy anh ẩn nhẫn không có phát tác, biết là nể mặt của Thẩm Hạ Lan, sau đó nói tiếp: “Mặc kệ anh thích nghe hay không, đây đều là sự thật. Anh cũng không hy vọng Hạ Lan khi rút còn một thở cuối cùng vẫn còn tiếc nuối chứ?”

“Cô nói linh tinh vớ vấn gì chứ? Hạ Lan đang yên đang lành, cô đừng rủa cô ấy có được không hả?”

Tống Dật Hiên bây giờ rất mẫn cảm, đặc biệt là khi nghe thấy Thẩm Hạ Lan khả năng sẽ chết, trái tim càng thêm hoảng.

Loại cảm giác đó giống hệt lúc vừa mới biết mẹ của mình bị điên.

Bạch Tử Đồng thấy mặt mày Tống Dật Hiên trắng bệch, từ từ nói: “Tôi không có nói quá, nếu như không có ai trở về giải quyết chuyện của nhà họ Diệp nữa, dựa vào bản thân Hạ Lan, cô ấy thật sự sẽ không cầm cự được nữa. Máu của phụ nữ rất quan trọng, mà trong cơ thể của cô ấy lúc này chỉ còn lại mấy gam máu, tôi cho dù có thể truyền máu cho cô ấy, cuối cùng vẫn là cần phải tịnh dưỡng. Cô ấy là người, không phải là thần, không thể sau khi truyền máu thì trở thành siêu nhân, cho nên Tống Dật Hiên, anh nếu như thật sự thích Thẩm Hạ Lan, thật sự muốn vì cô ấy làm chút gì đó, làm ơn anh hãy đi tìm Diệp Ân Tuấn trở về. Dù sao trong những người này, thân thủ của anh tốt nhất. Mà Hoäc Chấn Đình không thể xen vào, thủ hạ làm việc lại không quá tiện, anh hiểu chứ”

Tống Dật Hiên lúc này trầm mặc rồi.

Anh ta nhìn về phía phòng của Thẩm Hạ Lan, đột nhiên rất muốn hút thuốc.

“Không để bụng tôi hút điếu thuốc chứ?”

Anh ta có chút phong độ đàn ông hỏi Bạch Tử Đồng một câu.

Bạch Tử Đồng thật sự là không ngửi được mùi thuốc, có điều vì để làm dịu cảm xúc của Tống Dật Hiên, cô ta vẫn gật đầu.

Tống Dật Hiên châm một điếu thuốc, sự kích thích của nicotine vẫn không thể khiến đầu óc của anh ta bình tĩnh được.

Công bằng mà nói, anh ta không thể giương mắt nhìn Thẩm Hạ Lan chết, nhưng bây giờ lẽ nào thật sự phải đi tìm Diệp Ân Tuấn trở về sao?

Ông trời biết, bây giờ là thời cơ tốt nhất để anh ta giành lấy Thẩm Hạ Lan, cũng là lúc Thẩm Hạ Lan cần người ở bên cạnh nhất không phải sao?

Nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt bi thương buồn bã của Thẩm Hạ Lan, Tống Dật Hiên lại cảm thấy trái tim ngột ngạt khó chịu.

Bạch Tử Đồng cũng không có ảnh hưởng anh ta, chỉ nhàn nhạt nói: “Khả năng co bóp tử cung của Hạ Lan đã rất suy yếu rồi, tôi tuy đã tiêm thuốc thúc đẩy co bóp cho cô ấy, nhưng hiệu quả vẫn không quá lý tưởng. Nếu thật sự phải làm phẫu thuật, anh, tôi, hoặc Hoắc Chấn Đình, đều không có tư cách ký tên vào giấy đồng ý của người nhà. Nghê Nghê và Minh Triết còn nhỏ, Diệp Nam Phương bây giờ lại có dáng vẻ này, bà cụ Diệp trước mắt cũng thần mình lo chưa xong, anh nói cho tôi biết, ngoài Diệp Ân Tuấn ra, còn có ai có thể khiến Thẩm Hạ Lan tiếp tục kiên trì?”

“Đừng nói nữa”

Tống Dật Hiên cắt ngang lời của Bạch Tử Đông, trong lòng rất xoắn xuýt.

Anh ta dùng ngón tay bóp tắt tàn thuốc, cảm giác nóng rát của tàn thuốc chạm vào thịt của ngón tay anh ta, anh ta lại không cảm thấy đau

Trái tim, bóp nghẹt từng cơn đến khó chịu.

Kiếp này lẽ nào anh ta và Thẩm Hạ Lan thật sự vô duyên sao?

Phải biết khi Diệp Ân Tuấn tung tích không rõ, anh ta đã thầm vui mừng, cho rằng đây là cơ hội ông trời cho anh ta, lại không ngờ lại phải đối diện với sự lựa chọn như này.

Bạch Tử Đồng thấy anh ta có hơi do dự, tiếp tục nói: “Là bác sĩ, tôi không thể không nói, tâm trạng đối với khôi phục bệnh tình của một bệnh nhân là rất quan trọng. Một khi tâm trạng tốt thì bệnh tình sẽ được khống chế, thậm chí có thể chuyển nguy thành an. Đây không phải là nói quá, là thật sự có căn cứ”

“Đừng nói nữa”

Lông mày của Tống Dật Hiên nhíu chặt lại thành một đường.

Anh ta không lỡ.

Không lỡ từ bỏ cơ hội này, đây có lẽ là cơ hội duy nhất ở kiếp này của anh ta có thể giành lấy Thẩm Hạ Lan

Nhưng anh ta càng không nỡ!

Không lỡ để Thẩm Hạ Lan đau khổ buồn bã, không lỡ để Thẩm Hạ Lan bởi vì không có được tin tức của Diệp Ân Tuấn mà lo lắng bất an, từ đó ảnh hưởng đến bệnh tình.

Không có ai rõ ràng về thân thể của Thẩm Hạ Lan hơn anh ta. Cô đã là nỏ mạnh hết đà, vết thương do súng bản hiện nay càng là khiến cô nặng càng thêm nặng.

Nội tâm của Tống Dật Hiên đấu tranh rất dữ dội.

Anh ta nghĩ tới ơn cứu mạng của Thẩm Hạ Lan đối với anh, nghĩ tới nụ cười cổ vũ lúc nhỏ của Thẩm Hạ Lan với anh ta, nghĩ tới những ngày này ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan, trái tim của Tống Dật Hiên bắt đầu đau đớn.

Chơi bời nhiều năm như vậy, luôn tưởng rằng mình không có tim, càng là để mặc danh hiệu công tử ăn chơi truyền khắp Hải Thành, lại không ngờ lần đầu tiên động lòng trong kiếp này của anh ta, lại là một kết cục bi kịch.

Mắt của anh ta có hơi ươn ướt, có hơi đỏ, lại vội vàng xoay sang một bên, nhìn bầu trời tối tắm bên ngoài, dường như rất giống tâm trạng lúc này của anh ta.