Cục Cưng Có Chiêu

Chương 524: Mấy chú ngủ hết rồi hả?




“Tống Dật Hiên, anh dám!”

Thẩm Hạ Lan không còn cách nào giả vờ bình tĩnh được nữa.

“Cô có thể thử một chút xem xem tôi có dám hay là không”

Tống Dật Hiên cười nói, nhưng mà ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.

Nhớ đến không lâu trước đây thiếu chút nữa Tống Dật Hiên đã hôn mình ở bên ngoài, Thẩm Hạ Lan thật sự sợ hãi.

Thấy Thẩm Hạ Lan đã thành thật, Tống Dật Hiên nói với Bạch Tử Đồng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì nữa, nhanh chóng truyền dịch cho cô ấy đi, đúng là cô chờ cô ấy lấy bộ dạng này đi ra ngoài sau đó ngất xỉu ở trên đường rồi lại cứu nữa hả?”

Giọng điệu của Tống Dật Hiên không tốt lắm, nhưng mà Bạch Tử Đồng cũng không để ý, anh ta chính là có tính cách đó, đối với người nào cũng như vậy, duy nhất chỉ có đối với Thẩm Hạ Lan thì mới có thể tốt hơn.

Bạch Tử Đồng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Mợ Diệp à, xin cô phối hợp với tôi một chút đi được không hả?”

“Không phải đâu, Tử Đồng, tôi thật sự là có chuyện, Diệp Tranh gửi định vị qua cho tôi, tôi phải đi cứu bọn nó.”

“Trước tiên cô tự cứu mình đi”

Tống Dật Hiên trực tiếp nói một câu làm cho Thẩm Hạ Lan không biết phải nói như thế nào mới tốt.

Không đợi Thẩm Hạ Lan kịp phản ứng, Tống Dật Hiên liền lấy điện thoại di động của cô trực tiếp mở zalo của cô ra.

“Tống Dật Hiên, điện thoại là vật riêng tư của người khác, anh có thể tôn trọng tôi một chút được không?”

Thẩm Hạ Lan thật sự không có cách nào với Tống Dật Hiên.

Người đàn ông này mà vô sĩ rồi thật sự không có người nào có cách ngăn cản.

Tống Dật Hiên lại chẳng hề quan tâm mà nói: “Riêng tư hả? Tới tôi còn cần nữa? Huống hồ gì không phải là cô muốn đi cứu Diệp Tranh với Nghê Nghệ, tôi đã nhận được định vị rồi, để tôi đi, cô thì sao? Nếu như: cô mà không truyền thuốc hết lại rời khỏi nhà họ Tống, cô thử xem tôi có dám hôn cô ở trước mặt của truyền thông hay là không”

“Anh thật sự là một người vô liêm sỉ!”

Bị Tống Dật Hiên uy hiếp vô liêm sỉ nhiều lần như thế, rốt cục Thẩm Hạ Lan cũng bạo phát.

Tống Dật Hiên chẳng hề quan tâm mà nói: “Tôi có kiêu ngạo là tôi vô lại không hả? Có tự hào không hả?”

“Anh!”

Thẩm Hạ Lan bị anh ta chọc giận đến nỗi muốn tăng huyết áp, Tống Dật Hiên lại nhún vai rời khỏi phòng.

Bạch Tử Đồng cười nói: “Cô như thế này cũng chỉ có thể dạng người vô lại như Tống Dật Hiên mới có thể trị được cô”

“Sao cô cũng nghĩ như vậy hả, cô biết là tôi đói với Tống Dật Hiên…”

“Tôi biết, nhưng có điều là có đôi khi anh ta thật sự rất cố gắng, cũng giống như là hiện tại, không phải à”

Lời nói của Bạch Tử Đồng làm Thẩm Hạ Lan im lặng.

Cô không muốn phải nợ Tống Dật Hiên, nhưng mà có vẻ như cô đã nợ càng nhiều hơn rồi, cứ thiếu nợ nhân tình người khác như thế này làm thế nào để trả đây.

Vào lúc Thẩm Hạ Lan bị ép buộc phải chữa bệnh, ở bên phía Diệp Tranh cũng diễn ra một màn đặc Sạc.

Diệp Tranh và Thẩm Nghê Nghê bị nhốt trong cùng một căn phòng, ở bên ngoài đều là những người vệ sĩ với thân hình vạm vỡ, mà điện thoại di động của bọn nó cũng đã bị tịch thu.

Thẩm Nghê Nghê ngồi ở trên giường có chút phát sầu mà nói: “Anh Diệp Tranh ơi, lúc nào chúng ta mới có thể nhìn thấy mẹ đây? Không phải là mấy người đó nói chú để bọn họ đó bọn mình đi tìm mẹ hả, không phải là nói mẹ mời chúng ta đi ăn bò bít tết à?

Hiện tại cũng đã chiều rồi, tại sao chúng ta vẫn còn đang ở đây?”

Diệp Tranh có chút bưồn bực.

Cái cô bé ăn hàng Thẩm Nghê Nghê này, cho.

đến bây giờ vân còn nhớ ăn bò bít tết.

“Nghê Nghệ, chúng ta bị nhốt rồi”

Diệp Tranh không thể không nói cho cô bé biết sự thật tàn khốc.

“Cái gì là bị nhốt vậy? Chính là giống như nhốt chúng ta lại, không cho chúng ta đi ra ngoài ăn bò bít tết với mẹ ấy hả?”

Thẩm Nghê Nghê mím cái miệng nhỏ, hiển nhiên bởi vì không được ăn bò bít tết cho nên không Vui vẻ.

Diệp Tranh thở dài rồi nói: “Trước tiên em sẽ không nói tới chuyện bò bít tết có được không nào?”

“Nhưng mà em thật sự rất đói!”

Thẩm Nghê Nghê sờ cái bụng nhỏ của mình, vô cùng ấm ức.

Diệp Thanh nhìn cô bé như thế này, biết là sau khi Thẩm Nghề Nghề Làm phẫu thuật thì vẫn hôm được ăn ngon, trước kia không biết là tại sao, sau đó nghe nói là do thân thể thiếu cái gì đó trong một khoảng thời gian dài nên hiện tại mới có phản ứng như

vậy.

Thấy thương Thẩm Nghề Nghê, sau đó Diệp Tranh móc một miếng sôcôla từ trong túi đưa qua.

| “Cho em nè, ăn trước đi.”

“Nhưng mà em vẫn muốn ăn bò bít tết, Thẩm Nghề Nghệ nhận lấy miếng socola, vẫn có chút ấm ức mà nói.

Diệp Thanh nhỏ giọng nói: “Anh đã gửi định vị cho mẹ rồi, chắc có lẽ là mẹ sẽ đến đây tìm chúng ta thôi, đến lúc đó mẹ đến rồi thì chúng ta có thể đi ăn bò bít tết có được không nào?”

Hơn nữa Thẩm Nghề Nghe nói cũng rất đúng, mẹ có thể đến thì hiện tại đã đến từ lâu rồi, sợ là gặp chuyện gì đó.

Nghĩ đến đây, Diệp Tranh sốt ruột và lo lắng.

Bây giờ không biết Minh Triết đang ở đâu, bác.

cả đã ra ngoài tìm rồi, nếu như bây giờ mẹ lại có chuyện gì đó, thế thì sau này Minh Triết và Nghề Nghệ sẽ đau ông đến cỡ nào, huống hồ gì cậu cũng không có cách nào nhìn mẹ xảy ra chuyện.

Diệp Tranh suy nghĩ rồi nói: “Nghê Nghê, một lát nữa em giả bộ bị đau bụng đi, em dẫn người bên ngoài vào, anh nghĩ cách bao vây bọn họ lại, chúng ta thừa cơ đi ra ngoài tìm mẹ, có được không em?”

“Tại sao em lại phải giả đau bụng, em đâu có bị đau đâu”

Thẩm Nghê Nghê vừa ăn sôcôla vừa ngây thơ hỏi.

Diệp Tranh kiên nhãn giải thích: “Đây chỉ là kế sách mà thôi, em chỉ còn giả vờ đau bụng, em kêu đau, thế thì bọn họ mới có thể chạy vào đây, có biết chưa?”

“Nhưng mà giáo viên đã nói là trẻ con không thể nói dối”

Lời nói của Thẩm Nghê Nghê làm Diệp Tranh im lặng.

“Cái này không phải là nói dối, đây là mưu kế, chúng ta là vì được ra ngoài”

“Cái này rõ ràng là nói dối mà, em rất khỏe mạnh tại sao anh nhất định kêu em giả vờ đau bụng, đây không phải là nói dối thì là cái gì? Làm người thì phải có nguyên tắc, anh Diệp Tranh, giáo viên đã từng nói ai cũng phải thành thật”

Lúc này Diệp Tranh thật sự rất hối hận vì đã để Thẩm Nghê Nghê đến nhà trẻ, sao lại nghe lời giáo viên như thế chứ?

“Nghê Nghê, em có muốn ăn bò bít tết không hả?”

“Muốn chứ!”

Thẩm Nghê Nghê vẫn luôn rất cố chấp về chuyện này.

Diệp Tranh thở dài một hơi rồi nói: “Vậy bây giờ anh không cần em phải nói dối, em cứ nói là em đói bụng rồi, em muốn ăn đồ ăn, như thế này có được không?”

“Được ạ, em thật sự rất đói bụng!”

Thẩm Nghê Nghê sờ vào cái bụng xẹp lép của mình, lại cong môi cười một cái.

Diệp Tranh thấy phương pháp của mình đã có tác dụng, không khỏi cười nói: “Ok, bây giờ em nói là em đói bụng, em muốn ăn cái gì đó”

“Nhưng mà nếu như người bên ngoài đánh em thì làm sao bây giờ đây? Bọn họ hung dữ như vậy!”

Thẩm Nghê Nghê nhát gan nói.

Diệp Tranh bó tay lần nữa.

“Bọn họ không dám đánh em đâu”

“Tại sao vậy? Bọn họ đều đã nhốt chúng ta lại rồi còn không cho chúng ta ăn, sao anh biết là bọn họ.

sẽ không đánh em?”

Thẩm Nghê Nghê lại làm cho Diệp Tranh phải phiền muộn một lần nữa.

“Bọn họ nhốt chúng ta ở đây chắc chắn là có mục đích, nếu như vẫn còn chưa đạt được mục đích thì bọn họ sẽ không làm gì chúng ta đâu, huống hồ gì ba của anh đã để bọn họ trông chừng chúng ta, đương nhiên là sẽ không đánh chúng ta. Em phải biết rằng anh là con trai ruột của ba anh, em là cháu gái ruột của ba anh, nếu như bọn họ mà đánh hai người chúng †a, ba anh có thể tha cho bọn họ à?”

Nghe thấy Diệp Tranh giải thích, cuối cùng Thẩm Nghê Nghê cũng đã yên tâm.

“Bây giờ đã được chưa?”

“Nhưng mà…”

“Thẩm Nghê Nghê, em có muốn gặp mẹ hay không hả? Em có muốn ăn bò bít tết không?”

Diệp Tranh trực tiếp nói lên một câu làm cho Thẩm Nghê Nghê nuốt những lời muốn nói vào trong bụng.

Lần này Thẩm Nghê Nghê trả lời tương đối dứt khoát.

“Em muốn!”

“Vậy thì nói với bọn họ là em đói bụng đi”

Diệp Tranh rèn sắt khi còn nóng.

Thẩm Nghê Nghê lập tức há mồm kêu lên.

“Mở cửa ra, cháu đói bụng, cháu muốn ăn bò bít tết, mở cửa thả cháu ra ngoài đi, cháu đói muốn chết đi được! Đói đến bụng đều đau hết rồi. Ôi da! Đau chết mất thôi!”

Thẩm Nghê Nghê vừa nói vừa ôm bụng kêu lên.

Diệp Tranh đứng ở bên cạnh ngơ ngác.

“Nghê Nghê, không phải là em nói làm người phải thành thật hả? Không thể nói dối, không phải là em nói bụng của em không bị đau à?”

Thẩm Nghê Nghê nghe vậy trực tiếp liếc mắt nhìn Diệp Tranh.

“Cái này gọi là mưu kế, không có nói dối, anh thì biết cái gì?”

Diệp Tranh trực tiếp lơ lửng trong gió.

Là lúc nãy không lâu ai đã dõng dạc thề son sắt nói là làm người phải Thành thật?

Là ai sống chết nghe không hiểu cái gì gọi là mưu kế, phải lý luận so đo với cậu bé?

Cái cô bé này đang trêu đùa cậu.

Thẩm Nghê Nghê thấy Diệp Tranh giống như là một kẻ ngốc đang nhìn mình, không khỏi nhìn cậu bé một cái nói: “Anh nhanh chóng chuẩn bị một chút đi, nếu như bọn họ bước vào đây, nếu như thật sự hung dữ thì em phải làm sao bây giờ đây, anh phải bảo vệ cho em đó”

Diệp Tranh không khỏi lắc đầu cười khổ.

Cô bé Thẩm Nghê Nghê này thật sự rất khéo léo.

“Anh biết rồi, em tiếp tục biểu diễn đi, anh chuẩn bị”

Diệp Tranh xoay người sang chỗ khác, lấy một vật tiện tay dấu ở trong tay áo, phòng bị một lát nữa đột ngột tập kích gì đó.

Hai người chuẩn bị cả nửa ngày, gọi cả nửa ngày mà ở bên ngoài không có chút động tĩnh nào hết.

Thẩm Nghê Nghê hét đến nỗi cổ họng đều khô rát, cuối cùng trực tiếp bước lên nhấc chân đạp vào.

cửa “Mở cửa, mở cửa! Các người đều ngủ hết rồi hả?

Cháu muốn ăn bò bít tết, thả bọn cháu ra ngoài đi, cháu nói cho mấy chú biết nha, mấy chú đây là đang ngược đãi trẻ em đó! Cháu sẽ báo cảnh sát bắt mấy chú, hơn nữa anh Diệp Tranh của cháu cũng đã nói mấy chú chính là cấp dưới của chú của cháu, nếu như mà để cháu với anh Diệp Tranh đói chết, thế thì chú của cháu sẽ không bỏ qua cho mấy chú đâu”

Diệp Tranh nghe thấy Thẩm Nghê Nghê nói như vậy, lại nhìn thấy động tác thô lỗ của cô bé, không khỏi hơi kinh ngạc.

Cậu bé vẫn cảm thấy Thẩm Nghê Nghê là một cô bé ngoan hiền, cùng lắm thì cũng chỉ là một cô bé thích ăn hàng, bình thường cũng không nhìn thấy cô bé nổi giận, không ngờ đến là Nghê Nghê còn có tính tình như một quả ớt nhỏ.

Nếu như động vào miếng ăn của cô bé làm cô bé bị đói, thế thì cô bé sẽ không quan tâm đến cái gì khác.

Diệp Tranh tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Hành động của Thẩm Nghê Nghê không hề gây nên bất cứ sự chú ý nào ở bên ngoài, cô bé có chút mệt mỏi ngồi trên sàn nhà, lên tiếng nói: “Làm sao bây giờ đây, em thật sự phải chết đói rồi. Lúc nãy kêu to.

lãng phí rất nhiều sức lực của em, tác dụng của miếng sôcôla hồi nãy đã hoàn toàn bay hơi hết rồi”

Diệp Tranh nhìn dáng vẻ khổ sở của cô bé, không khỏi đau lòng.

“Em đứng lên đi, trên mặt đất rất lạnh, đừng có ngồi ở dưới đất, để anh nghĩ cách, em yên tâm đi, anh nhất định sẽ tìm đồ cho em ăn mà”

Thẩm Nghê Nghê vốn dĩ là một cô công chúa nhỏ, từ nhỏ đã ở trong bệnh viện không tiếp xúc với người ngoài, lúc này mới tiếp xúc với thế giới bên ngoài không bao lâu, Diệp Tranh cảm thấy mình thật sự không nên ép buộc Thẩm Nghê Nghê nghĩ cách ra ngoài cùng với mình.

Cậu bé đã nói là sẽ chăm sóc cho Thẩm Nghê Nghê, cũng đã đồng ý với Thẩm Minh Triết là sẽ bảo vệ cho Thẩm Nghê Nghệ, hiện tại lại để Thẩm Nghê Nghê đói thành bộ dạng này, Diệp Tranh cảm thấy mình thật sự rất thất bại.

“Anh Diệp Tranh ơi, em đói quá”

Thẩm Nghê Nghê muốn khóc tới nơi, nước mắt trong suốt đảo quanh trong hốc mắt, Diệp Tranh thấy vậy đau lòng không thôi.

“Em chờ một lát đi, để anh đi làm gì đó cho em ăn”

Diệp Tranh nói xong thì cũng đứng dậy.

Đúng lúc này của phòng đột nhiên được mở ra, mà hai mắt của Thẩm Nghê Nghê lại sáng lên, cả người đứng phắt dậy từ dưới sàn nhà.