Cục Cưng Có Chiêu

Chương 481: Vợ chồng chúng ta là một thể




Thẩm Hạ Lan có hơi đau, nhưng mà cô lại không ngăn cản Diệp Ân Tuấn.

Cô nhìn ra được hiện tại Diệp Ân Tuấn rất yếu ớt.

Vẫn luôn cảm thấy anh cao cao tại thượng, không có gì là làm không được, hiện tại mới phát hiện lúc anh bất lực cũng giống như là một đứa bé, kéo lấy tình thương của một người mẹ ở trong người của cô không ngừng lan tràn ra bên ngoài.

Đó là một loại tình cảm khác biệt khi đối với Thẩm Minh Triết, nó còn kèm theo tình yêu để cho cô không oán không hối hận.

“Anh đã từng nói rồi, anh sẽ không để cho em phải cảm thấy ấm ức nữa, nhưng mà sau khi em gả cho anh thì có vẻ như là em còn chịu ấm ức nhiều hơn so với việc em ở trong nhà. Là do anh vô dụng, không thể bảo vệ tốt cho em, anh thật sự không dám tưởng tượng nếu như lúc anh trở về nhìn thấy em nằm trên giường bệnh, anh đang làm cái gì? Ngay cả vợ con của mình mà anh còn không bảo vệ được thì anh làm cậu Diệp để làm gì? Làm đàn ông để làm gì?”

Giờ phút này sự tự trách của Diệp Ân Tuấn giống như cơn hồng thủy lan tràn, thiếu chút nữa đã nhấn chìm anh.

Anh vẫn cảm thấy tất cả những gì mà mình chịu đựng có thể gọi là hành động của đàn ông, nhưng mà khi biết chuyện của Thẩm Hạ Lan, anh mới phát hiện mình chẳng là cái gì hết.

Là anh vô dụng mới có thể khiến từng người bên cạnh phải bước vào nơi nguy hiểm.

“Hạ Lan, anh xin lỗi.”

“Không cần phải nói xin lỗi với em, anh không hề có lỗi với em, tất cả đều là do em đã lựa chọn, em lựa chọn anh, lựa chọn cuộc sống như vậy, biết là làm vợ của anh thì sẽ chấp nhận khổ như thế nào, em đã chuẩn bị kỹ càng rồi. Cho nên Ân Tuấn à, anh đừng nói là mình vô dụng nữa, anh không phải là thần thánh, anh chỉ là một người bình thường thôi, anh đã cố gắng hết sức bảo vệ cho em và bọn nhỏ, em biết mà, em cũng đã nói em cũng sẽ ở bên cạnh của anh, đây không phải là một câu nói đùa.”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan càng làm Diệp Ân Tuấn cảm thấy khó chịu thêm.

“Có đôi khi anh thật sự hi vọng em yếu đuối một chút, giống như những người phụ nữ khác, dựa vào anh, trông cậy vào anh, em không biết là nhìn thấy em kiên cường như thế anh đau lòng biết bao nhiêu.”

Tay đang ôm Thẩm Hạ Lan của Diệp Ân Tuấn có chút run rẩy.

Loại cảm giác thiếu chút nữa đã mất đi cô làm cho cả người anh trở nên vô cùng kiềm nén.

“Vợ chồng chúng ta là một thể mà, anh thương em sao em lại không thương anh được cơ chứ? Anh đừng có như vậy mà, để người khác nhìn thấy người ta còn tưởng là em bắt nạt anh nữa đó.” Thẩm Hạ Lan không khỏi trấn an Diệp Ân Tuấn.

Cô không biết rằng Diệp Ân Tuấn đã trải qua chuyện gì ở bên ngoài, hoặc là lúc cô ngủ cô đã biết được chuyện gì, nhưng mà Diệp Ân Tuấn như thế này thật sự làm cho cô cảm thấy rất đau lòng, đau lòng đến nỗi hít thở không thông.

Diệp Ân Tuấn hít một hơi thật sâu, nói: “Sao anh lại có thể may mắn cưới được em làm vợ.”

“Đồ ngốc này.”

Thẩm Hạ Lan nở nụ cười.

Chỉ cần Diệp Ân Tuấn ở bên cạnh mình, mặc kệ trải qua chuyện gì cô đều không oán không hối hận.

Cô chính là có tính cách kiên cường như thế, cô lựa chọn người đàn ông liều lĩnh yêu cô như thế.

“Anh là đứa ngốc, thế thì em là cái gì? Nếu như đổi thành người phụ nữ khác chắc có lẽ là đã chạy từ lâu rồi, chỉ có đồ ngốc giống như em vẫn có thể ở lại bên cạnh anh, cùng anh lo lắng sợ hãi, nhìn âm mưu quỷ kế của những người bên cạnh, gặp chông gai cũng không hề lùi bước.”

“Đừng có nói nữa, anh mau dậy đi, chúng ta phải đi đón bọn nhỏ về. Bọn nhỏ biết ngày hôm nay anh trở về, nếu như chúng ta có thể đi đón bọn nó, chắc là bọn nó vui lắm.”

Thẩm Hạ Lan không muốn để Diệp Ân Tuấn phải đắm chìm trong cảm giác tự trách.

Cô biết là Diệp Ân Tuấn thương mình, đối với những chuyện mà mình đã phải chịu đựng, anh cảm thấy rất hổ thẹn, nhưng mà cho đến bây giờ cô đều không muốn Diệp Ân Tuấn phải thấy xấu hổ.

Diệp Ân Tuấn nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, vội vàng nhìn đồng hồ rồi hỏi: “Mấy giờ bọn nhỏ tan học?”

“Bốn giờ á, cho nên không còn nhiều thời gian đâu anh Diệp à.”

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn nhảy phắt dạy từ trên giường, sau đó đi vào nhà vệ sinh, như thế này quả thật giống như là một đứa nhỏ.

Cô không thể nhịn cười được.

Dường như Diệp Ân Tuấn nghĩ tới cái gì đó, vội vàng nhô một cái đầu ra từ trong nhà vệ sinh rồi nói: “Để anh đi đón bọn nhỏ là được rồi, một lát nữa em gửi địa chỉ cho anh đi, sức khỏe của em không tốt, em đừng ra ngoài.”

“Không có chuyện gì đâu, Tử Đồng đã nói với em là hiện tại sức khỏe của em cũng đã ổn rồi, chủ yếu là em đã đồng ý với bọn nhỏ là sẽ đi đón bọn nhỏ cùng với anh, cũng không thể để bọn nhỏ thất vọng được. Trong khoảng thời gian này không có thời gian quan tâm tới bọn nó, em cảm thấy cái chức người mẹ này của mình không xứng chút nào.”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Ân Tuấn dừng lại một chút, nhưng mà lại thấp giọng nói: “Đi chung thì cũng được, nhưng mà nếu như em có chỗ nào không thoải mái thì em phải nói cho anh biết đó.”

“Được rồi, em cũng không phải là con ma bệnh, anh không cần phải lo lắng cho em như

vậy, chỉ là tinh thần của em có hơi không tốt, những chỗ khác không có chỗ nào yếu ớt hết.”

Thẩm Hạ Lan không muốn phải để Diệp Ân Tuấn lo lắng cho mình như thế, cô cười cười, không quan tâm mà nói.

Nhưng mà cô càng như vậy thì Diệp Ân Tuấn lại càng khó chịu đau lòng.

“Được rồi, tùy ý em vậy.”

Anh cưng chiều nhìn Thẩm Hạ Lan, sau đó nhanh chóng rửa mặt thay quần áo.

Thẩm Hạ Lan cũng sửa soạn mình xong, hai người ra khỏi cửa rất nhanh.

Bà cụ Diệp nhìn thấy bọn họ vừa đi vừa cười, trong lòng thật sự cảm thấy được an ủi, nếu như Nam Phương cũng có thể là một người biết nóng biết lạnh, vậy thì cái nhà này đã viên mãn rồi.

Nghĩ đến Diệp Nam Phương, cuối cùng bà cụ Diệp vẫn không bỏ được.

Bà gọi điện thoại cho Diệp Nam Phương, kêu anh ta tối nay trở về ăn cơm đoàn viên.

Ban đầu Diệp Nam Phương còn nói là mình bận, sau đó nghe thấy bà cụ Diệp nói chuyện với giọng điệu ra lệnh, lúc này mới đồng ý.

Anh ta không hề nhìn thấy được vẻ đau xót và khổ sở trong đáy mắt của bà cụ Diệp.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn tự mình lái xe đến nhà trẻ.

Diệp Ân Tuấn nhìn nhà trẻ khí thế như vậy, cười nói: “Đây chắc chắn là do mẹ chọn.”

“Sao anh biết vậy?”

Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Từ nhỏ mẹ anh đã đưa anh và Nam Phương vào trường học quý tộc, bà ấy cảm thấy rằng trường học quý tộc mới có thể giúp đỡ cho thân phận của anh, bây giờ đưa cháu trai và cháu gái của mình đến nơi này, anh cũng không cảm thấy kì quả chút nào.”

an Thẩm Hạ Lan cười nói: “Mẹ có suy nghĩ của mẹ, con của chúng ta cũng không phải là những đứa nhỏ bình thường, ở đây cũng không tệ.”

“Em luôn nói chuyện cho mẹ, biết mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của hai người tốt rồi. Đi thôi, đi đón con trai và con gái"

Diệp Ân Tuấn dập tắt điếu thuốc, sau đó nắm tay Thẩm Hạ Lan đi vào nhà trẻ.

Một ngày của Thẩm Nghề Nghê trôi qua muôn màu muôn vẻ, bởi vì gương mặt của cô bé vô cùng xinh đẹp giống như là | búp bê, mấy bạn nam ở trong lớp đều | thích chơi với cô bé.

Thẩm Minh Triết lại có chút ảo não.

Cậu bé phải quan sát từng người không tốt rắp tâm đối với em gái của cậu bé, hậm chí còn vì Thẩm Nghề Nghê mà ra tay với mấy bạn học nhỏ.

Cũng không phải là thật sự đánh nhau, dù sao thì nếu như Thẩm Minh Triết thật sự ra tay rồi, có lẽ là đối phương cũng không phải bị rách ra một chút.

Những đứa nhỏ có thể đến đây học hành trên cơ bản không phú thì quý.

Bé trai mà Thẩm Minh Triết đánh tên là Tiểu Cường, trong nhà làm kinh doanh vận tải đường thủy, từ nhỏ cũng đã được ba mẹ nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên.

Đừng nói là rách chút da, cho dù phát sốt cũng có thể làm cho ba mẹ vô cùng khẩn trương.

Nhưng mà Thẩm Minh Triết lại đánh Tiểu Cường, mà ba mẹ của Tiểu Cường đến vô cùng sớm, sau khi nhìn thấy con trai của mình bị đánh thì không chịu buông tha, nhất định kêu Thẩm Minh Triết xin lỗi mới được.

Thẩm Minh Triết cũng rất quật cường, sống chết không chịu nói xin lỗi.

Cô Lưu, chủ nhiệm lớp của cậu bé thật sự khóc không ra nước mắt.

“Minh Triết à, em đánh bạn học là không đúng rồi, em nói xin lỗi với Tiểu Cường đi có được không nào? Giữa bạn học chung lớp với nhau, nên đoàn kết yêu thương nhau.”

Cô Lưu không biết bối cảnh của Thẩm Minh Triết, chỉ biết là những người đến đây học đều là con em nhà giàu cô ta không thể trêu chọc được ai hết, chỉ muốn tranh thủ trước khi ba mẹ Thẩm Minh Triết vẫn còn chưa tới thì kêu Thẩm Minh Triết nói một lời xin lỗi, vậy thì chuyện này đã trôi qua rồi.

Nhưng mà Thẩm Minh Triết lại lạnh lùng nói: “Em không sai, cậu ta tốc váy của em gái em, em không đánh cậu ta thành tàn phế cũng đã không tệ lắm rồi, còn kêu em xin lỗi nữa hả?”

Nghe thấy Thẩm Minh Triết nói như vậy, mẹ của Tiểu Cường giận đến điên rồi.

“Cái thằng nhóc thối này đang nói cái gì vậy hả? Con trai của tao rất ngoan, sao có thể tốc váy của em gái mày được chứ? Rõ ràng là do em gái của mày quyến rũ con trai của tao, hiện tại còn trả đũa nói là do con trai của tao không tốt? Mày có biết bọn tao là ai không hả? Tao nói cho mày biết, tao mà nói ra tên chồng tao rồi thì có lẽ sẽ hù chết mày.”

Cô Lưu thấy mẹ của Tiểu Cường nổi giận, vội vàng bước lên an ủi.

“Mẹ Tiểu Cường ơi, chị cũng đừng so đo với con nít mà, bọn trẻ ở cùng nhau cũng khó tránh khỏi cãi nhau nhỉ, em cảm thấy là chuyện của bọn nhỏ thì để tự nó giải quyết là được rồi, chị nói có đúng không nào?”

“Đúng cái gì mà đúng! Không phải là con trai của cô bị đánh, có đúng không hả? Cô nhìn đi, con trai của tôi bị đánh ra hình dạng gì rồi?”

Mẹ Tiểu Cường kéo Tiểu Cường qua, đôi mắt gấu trúc thật sự rất buồn cười.

Đều nói là đánh thì không được đánh mặt, nhưng mà lần này Thẩm Minh Triết rất tuyệt tình, toàn là đánh lên trên mặt của Tiểu Cường, thậm chí còn đánh rách da bên khóe miệng.

Trên mặt của Tiểu Cường chỗ xanh chỗ đỏ, hiện tại vẫn còn đang đau, nhìn thấy Thẩm Minh Triết không tự chủ được mà co lại một chút, có điều là nghĩ đến có mẹ hộ tống ở bên cạnh, không khỏi khóc nói: “Mẹ ơi, mẹ đánh cậu ta lại giúp con đi, mẹ nhìn đi, con đau quá hà!”

Mẹ Tiểu Cường thấy con trai của mình khóc nước mắt ngắn nước mắt dài, không khỏi đau lòng.

“Con trai à, mẹ nhất định sẽ đòi lại công đạo cho con.”

“Ôi giời, đường đường là con trai mà lại khóc nhè chỉ trốn ở sau lưng của phụ nữ, khó trách nó là cái loại hạ lưu vô lại, tuột váy của bạn học nữ.”

Âm thanh trào phúng của Thẩm Minh Triết lập tức để Tiểu Cường phải khóc lớn hơn.

“Mẹ ơi, cậu ta mắng con kìa!”

Mẹ của Tiểu Cường thật sự rất tức giận.

“Được, bây giờ tao cũng không cần phải xin lỗi mày, đánh con trai tạo thành bộ dạng này, ngày hôm nay tao nhất định phải đòi lại công bằng cho con trai tao.”

“Nói xong, bà ta trực tiếp vươn tay ra muốn tát lên trên mặt của Thẩm Minh Triết.

“Anh ơi!”

Lúc Thẩm Nghê Nghê bị Tiểu Cường tốc váy thật sự bị dọa cho phát sợ, nhìn thấy Thẩm Minh Triết đánh Tiểu Cường thì cô bé thật sự rất vui vẻ, nhưng mà tiếp theo đây mẹ của Tiểu Cường lại đến, bộ dạng cường hãn đó đã dọa Thẩm Nghê Nghê sợ hãi.

Cô bé chỉ có thể trốn ở sau lưng của Thẩm Minh Triết, nghe Thẩm Minh Triết giải quyết chuyện này, dù sao thì cô bé cũng không có suy nghĩ gì, càng không biết mình nên xử lý như thế nào.

Nhưng mà bây giờ nhìn thấy mẹ của Tiểu Cường lại muốn ra tay với Thẩm Minh Triết, Thẩm Nghê Nghê không hề do dự chút nào, mà trực tiếp lao đến phía trước Thẩm Minh Triết, cánh tay nhỏ nhắn duỗi ra bảo vệ Thẩm Minh Triết ở sau lưng.

“Chát” một tiếng, bàn tay của mẹ Tiểu Cường đánh thẳng lên trên mặt của Thẩm Nghê Nghê.

Mặc dù là từ nhỏ sức khỏe của Thẩm Nghê Nghê đã không tốt, nhưng mà có khi nào bị người khác đánh như thế này đâu, cả người nhất thời bị một bàn tay này đánh bay đi, thân thể nhỏ bé va phải cạnh bàn làm cho cái ghế đổ xuống.

“Nghê Nghê!”

“Mẹ Tiểu Cường!”

Sắc mặt của Thẩm Minh Triết và cô Lưu cùng thay đổi.