Cục Cưng Có Chiêu

Chương 433: Cô ta căn bản chính là đang trêu em




Thẩm Hạ Lan trầm tư rồi, đôi lông mày nhíu chặt lại, Diệp Ân Tuấn nhìn ít nhiều có hơi đau lòng.

“Chuyện này anh sẽ xử lý tốt, anh đã sắp xếp người, lát nữa sửa soạn thành dáng vẻ của em đi tới đó. Dư Khinh Hồng mặc kệ làm cái gì, chỉ cần cô ta vừa xuất hiện, anh lập tức cho người bắt lại. Cho nên em không cần lo lắng.”

Nghe sự sắp xếp của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan nhìn anh nói: “Anh có phải là cảm thấy đem mọi chuyện của em đều sắp xếp hết, chính là sự bảo vệ tốt nhất đối với em?”

“Phải. Anh không muốn để em gặp nguy hiểm.”

“Nhưng chuyện này em muốn đích thân đi, em có vài lời cần phải ở trước mặt hỏi rõ với Dư Khinh Hồng.”

Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn có hơi không quá hài lòng.

“Đợi bắt được Dư Khinh Hồng, em muốn hỏi gì đều do em, nhưng lúc này em không thể đi.”

Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói: “Anh thật sự tưởng rằng anh bắt được Dư Khinh Hồng sao?”

“Cô ta đã hẹn em, lại có ghi âm cuộc gọi, chỉ cần bắt được cô ta thì có thể đưa cô ta đến cục cảnh sát, đến lúc đó cô ta không thể chối cãi.”

“Vậy Nghê Nghê thì sao? Lẽ nào anh còn muốn giấu Nghê Nghê đi sao? Nghê Nghê ở trong nhà chúng ta, vụ án bắt cóc không thành lập, anh bắt Dư Khinh Hồng thì không có chứng cứ có lý, cho dù có ghi âm cuộc gọi thì như nào? Lấy sự bao che của nhà họ Hoắc đối với Dư Khinh Hồng, anh cảm thấy lời cáo buộc không có sức nặng chúng ta sẽ thắng sao?”

Lời của Thẩm Hạ Lan khiến lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu càng chặt.

“Nhà họ Hoắc lần này chưa chắc sẽ bao che cho Dư Khinh Hồng, bên phía Hoắc Chấn Đình…”

“Cậu Hoắc nếu như thật sự có thể cản được bà cụ Hoắc, bây giờ cũng sẽ không có cục diện như này rồi.”

Thẩm Hạ Lan cắt ngang lời của Diệp Ân Tuấn, sau đó nói: “Em muốn đích thân đi gặp Dư Khinh Hồng, mặc kệ nói như nào, chuyện ngày hôm nay thật sự rất kỳ lạ. Cho dù là Dư Khinh Hồng muốn một thể bài uy hiếp em, cô ta cũng sẽ không gan to bằng trời ban ngày ban mặt cướp con của em đi. Huống chi cô ta lẽ nào luôn theo dõi nhà chúng ta sao? Điều này không khoa học.”

Thấy tâm ý của Thẩm Hạ Lan đã quyết, Diệp Ân Tuấn biết mình khuyên cũng vô dụng, có điều lại lo lắng nói: “Anh đi cùng em.”

“Em nếu như từ chối, anh sẽ không đi sao?”

“Sẽ không.”

Thẩm Hạ Lan không nói nữa, mà đứng dậy đi vào phòng sách.

“Ba, con và Ân Tuấn phải ra ngoài làm chút việc, buổi trưa khả năng không về rồi. Ba và mẹ trông Nghê Nghê ở nhà ăn chút gì đi.”

Ba Thẩm đối với tình huống như này một chút cũng không bất ngờ, chỉ gật đầu nói: “Được, hai đứa tự mình chú ý an toàn.”

“Dạ!”

Thẩm Hạ Lan gật đầu, thay một bộ quần áo, lúc này mới cùng Diệp Ân Tuấn ra khỏi nhà họ Thẩm.

Tống Đình nhìn thấy bọn họ cùng đi ra, tưởng muốn về nhà họ Diệp, không khỏi khỏi: “Cô chủ đâu?”

“Cậu ở lại bảo vệ sự an toàn của bọn họ, tôi và bà chủ ra ngoài một chuyến.”

Diệp Ân Tuấn nói xong thì cùng Thẩm Hạ Lan rời khỏi.

Trên đường Thẩm Hạ Lan đều không có nói chuyện, Diệp Ân Tuấn tuy có hơi áy náy, nhưng cũng không phải là loại người cứ hạ mình mãi đó, sau khi nói một số lời giải thích rồi, anh cảm thấy mình không sai, Thẩm Hạ Lan muốn khó chịu như thế, anh cũng không có cách gì.

Bầu không khí của hai người có hơi cứng nhắc và đè nén.

Khi đến công viên Nam Sơn, Thẩm Hạ Lan trực tiếp mở cửa xe, lại bị Diệp Ân Tuấn túm chặt cổ tay.

“Mặc kệ khi nào cũng không thể lấy tính mạng của mình ra mạo hiểm. Em muốn giận anh, muốn mắng anh, ít nhất cũng phải còn mạng. Nếu như Dư Khinh Hồng muốn làm cái gì, em phải ngay lập tức thông báo với anh biết chưa?”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình đồng ý để Thẩm Hạ Lan đến đây chính là một sai lầm.

Nhưng anh không muốn lại xa rời với Thẩm Hạ Lan nữa.

Chuyện của Thẩm Nghê Nghê đã khiến giữa chúng họ có ngăn cách như vậy rồi, nếu như trong chuyện này anh tiếp tục kiên trì, anh sợ Thẩm Hạ Lan thật sự sẽ phản ngược cảm xúc.

Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ lo lắng của Diệp Ân Tuấn, không khỏi gật đầu.

“Em biết.”

Cô giằng cổ tay ra khỏi tay của Diệp Ân Tuấn rồi bước xuống xe.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Loại cảm giác này thật sự rất không tốt.

Rõ ràng hai người là người thân cận nhất trên thế giới, nhưng bây giờ dường như cách muôn núi nghìn sông, thế nào cũng không chạm tới được.

Anh nhìn Thẩm Hạ Lan xuống xe, đi về phía địa điểm chỉ định của Dư Khinh Hồng, trái tim bỗng chốc trở nên căng thẳng.

“Dương Tân, thông báo tất cả mọi người, nhất định phải bảo vệ tốt sự an toàn của bà chủ.”

Lời của Diệp Ân Tuấn bỗng khiến Dương Tân trở nên căng thẳng.

Thẩm Hạ Lan đã đến địa điểm chỉ định, phát hiện nhân viên nơi này phức tạp, người gì cũng có, các sạp hàng bày bán cũng nhiều, thật không dễ bị người ta dễ thấy.”

Cô nhìn xung quanh, rất nhanh phát hiện mấy gương mặt quen thuộc, đều là người của Ám Dạ.

Thẩm Hạ Lan bỗng hiểu ra, nơi này đã được Diệp Ân Tuấn giăng lưới, sự an toàn của cô chắc là không có sao rồi.

Cô đứng gần bên một cái lan can, nhìn bãi cỏ xanh mướt trước mắt, mấy đứa trẻ đang đá bóng, bộ dạng vui vẻ khiến cô không khỏi nhớ đến Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh.

Hai thằng nhóc thối này cũng rất thích đá bóng.

Một bên khác của sân bóng, có hai đứa trẻ đang chơi máy bay điều khiển, có một đứa nhìn trông vừa chơi, vẫn không khống chế được, máy bay điều khiển không bay lên được.

Thẩm Hạ Lan lại nghĩ tới Thẩm Minh Triết, thằng nhóc thối này khi mới bắt đầu chơi hình như cũng như này, chớp mắt, cậu bé đã trở thành cao thủ rồi.

Nghĩ rồi nghĩ, Thẩm Hạ Lan lại nghĩ tới lời Tống Dật Hiên nói với cô.

Vương Quân là một kẻ nghiện ngập, đồ của ông ta thông qua Tống Khinh Dao đưa cho Dư Khinh Hồng.

Lúc này, Thẩm Hạ Lan có hơi do dự, sống chết của bà cụ Hoắc cô rốt cuộc là quản hay không quản đây.

Phải nói bà cụ Hoắc đối với cô thật sự không có bất cứ sự tồn tại thân tình nào, càng là có thành kiến rất sâu với cô, cho dù cô nói chuyện này, cũng chưa chắc sẽ khiến bà cụ Hoắc tin tưởng.

Huống chi cô cũng không có bằng chứng chứng minh Dư Khinh Hồng lấy đồ cho bà cụ Hoắc dùng.

Nhưng nếu như nhắm mắt làm ngơ, Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy lương tâm bứt rứt.

Trước tiên không nói có tồn tại quan hệ lằng nhằng không dứt với nhà họ Hoắc, cho dù là người bình thường, khi biết chuyện này cô có phải đều nên thông báo một tiếng không?

Thẩm Hạ Lan vô cùng băn khoăn, mãi không quyết định được.

Cô vốn nên thương lượng với Diệp Ân Tuấn, nhưng cô lại không có, không biết tại sao, bây giờ cô chính là không muốn nói chuyện với anh.

Đặc biệt là chuyện liên quan đến nhà họ Hoắc.

Tống Dật Hiên nói đúng, Diệp Ân Tuấn căn bản không để tâm đến nhà họ Hoắc.

Từ một vài phương diện nào đó mà nói, Diệp Ân Tuấn là bạc tình.

Chỉ cần không phải là người anh để tâm, người khác cho dù chết rồi anh đều sẽ không nhìn một cái.

Không phải là đàn ông bạc tình như này không tốt, chỉ là nếu như đối phương là nhà họ Hoắc, Thẩm Hạ Lan vẫn là không nhẫn tâm.

Trong lúc cảm xúc rối rắm, thời gian từng giây từng phút trôi qua, mắt thấy cũng qua 10 giờ rồi, nhưng Dư Khinh Hồng vẫn chưa tới.

Thẩm Hạ Lan nhìn thời gian, lại nghe ghi âm cuộc gọi, địa điểm và thời gian đều không sai, nhưng Dư Khinh Hồng sao không thấy bóng dáng đâu?

Lẽ nào là xảy ra chuyện gì rồi?

Lại đợi hơn nửa tiếng nữa, Dư Khinh Hồng vẫn không có xuất hiện, thậm chí một cuộc gọi cũng không có.

Thẩm Hạ Lan muốn gọi đi, nhưng suy nghĩ một lát vẫn thôi.

Nếu như chuyện này vốn chính là một cái bẫy, cô gọi điện không phải vừa hay trúng kế của người khác rồi sao?”

Diệp Ân Tuấn cũng đang không ngừng nhìn thời gian.

Anh có hơi nôn nóng rồi.

“Dư Khinh Hồng còn chưa tới?”

“Chưa.”

Người của Dương Tân đều đang giám sát xung quanh, chỉ cần có một chút manh mối, anh ta đều sẽ phát hiện, nhưng bây giờ căn bản không có xuất hiện bất kỳ bóng dáng nào của Dư Khinh Hồng.

Diệp Ân Tuấn có hơi không bình tĩnh rồi.

“Cho người đi tra Dư Khinh Hồng bây giờ ở đâu. Đang làm gì?”

Lời của Diệp Ân Tuấn vừa dứt, người của Dương Tân đã đi điều tra rồi.

Không lâu sau truyền đến tin tức, nói là Dư Khinh Hồng ở nhà họ Hoắc cùng với bà cụ Hoắc, trạng thái tinh thần của bà cụ Hoắc không phải rất tốt.

Cũng tức là nói Dư Khinh Hồng cho Thẩm Hạ Lan leo cây!

Nhìn nhận sự việc như này khiến Diệp Ân Tuấn rất tức giận.

Còn chưa từng có ai chơi khăm Thẩm Hạ Lan như này, Dư Khinh Hồng này thật sự là tìm chết!

Diệp Ân Tuấn trực tiếp bước xuống xe, cũng không màng sự khuyên ngăn của Dương Tân, đi thẳng đến trước mặt Thẩm Hạ Lan.

“Đi, về nhà!”

Thẩm Hạ Lan đối với sự xuất hiện đột ngột của Diệp Ân Tuấn có hơi bất ngờ.

“Anh sao lại xuống xe rồi? Dư Khinh Hồng còn chưa tới.”

“Cô ta sẽ không tới. Cô ta căn bản chính là đang chăm khăm em. Từ chỗ em biết được em lo lắng cho sự an nguy của Nghê Nghê, cho nên cố ý nói như thế khiến em lo lắng uổng phí một trận, uổng công chạy đến một chuyến. Anh đã cho người đi tra rồi, cô ta bây giờ còn ở nhà họ Hoắc cùng bà cụ Hoắc xem TV. Em dù đợi đến tối, cô ta cũng sẽ không tới.”

Diệp Ân Tuấn bây giờ hận không thể xé xác Dư Khinh Hồng thành tám mảnh.

Nghĩ một người thông minh như anh, vậy mà bị Dư Khinh Hồng lừa rồi, há lại có cái lý đó.

Thẩm Hạ Lan nghe thấy lời của Diệp Ân Tuấn ít nhiều có hơi ngây ra.

Dư Khinh Hồng còn ở nhà họ Hoắc sao?

Cho nên lời Diệp Ân Tuấn nói là thật?

Cô ta chẳng qua chỉ là vì trêu đùa cô, để cô lo lắng mà thôi?

Nói lại cũng phải, Dư Khinh Hồng căn bản không biết Thẩm Nghê Nghê bị bắt cóc là kế hoạch một tay của Diệp Ân Tuấn, tự nhiên cũng không biết cô đã nhìn thấy Thẩm Nghê Nghê, cho nên không loại trừ khả năng cô ta thật sự đang trêu đùa cô.

Thẩm Hạ Lan tuy trong lòng tức giận, có điều cũng hết cách, tóm lại không thể vì chuyện này đến nhà họ Hoắc tìm cô ta gây phiền phức lần nữa.

Cô thở dài một tiếng, theo Diệp Ân Tuấn lên xe.

Vào lúc này, quả bóng của một cậu bé đột nhiên đá tới, trực tiếp bay về phía mặt của Thẩm Hạ Lan.

“Cẩn thận!”

Diệp Ân Tuấn nhanh chóng kéo Thẩm Hạ Lan ra đằng sau, một tay cản quả bóng.

Một cậu bé có hơi lo lắng chạy tới, rụt rè nói: “Chú, xin lỗi, chú có thể trả lại bóng cho chúng cháu không?”

Thấy cậu bé chắc tương đương với Thẩm Minh Triết, Diệp Ân Tuấn cho dù trong lòng có giận, cũng sẽ không phát tiết lên trẻ con.

Anh đưa quả bóng cho cậu bé, nhàn nhạt nói: “Lần sau chú ý một chút.”

“Cảm ơn chú!”

Cậu bé cầm quả bóng chạy đi.

Thẩm Hạ Lan từ đằng sau Diệp Ân Tuấn đi ra, nhìn hướng cậu bé chạy đi, thấp giọng nói: “Tụi nhỏ thật tốt, vô lo vô nghĩ.”

“Em cũng có thể.”

Lời này của Diệp Ân Tuấn vừa nói xong, có một đứa trẻ khác từ đằng sau Thẩm Hạ Lan thò ra, dường như không điều khiển được máy bay điều khiển, đâm thẳng vào Thẩm Hạ Lan.

“Xin lỗi xin lỗi, dì, xin lỗi!”

Cậu bé xin lỗi liên tục, không có dừng lại.

Diệp Ân Tuấn tức điên rồi, cũng chưa kịp trách cứ cậu bé, vội vàng đỡ Thẩm Hạ Lan, lo lắng hỏi: “Như thế nào? Ngã đau ở đâu không?”

“Không có.”

Thẩm Hạ Lan khẽ lắc đầu, có điều trong lòng bàn tay lại nhiều hơn một dòng chữ.

Khoảnh khắc cậu bé đó vừa rồi đụng vào cô thì nhét vào trong tay cô.