Cục Cưng Có Chiêu

Chương 426: Thấm hạ lan tức giận




Diệp Nam Phương cũng không dám ở lại, chạy thẳng xuống căn phòng dưới lòng đất.

Trong căn phòng dưới lòng đất, Diệp Ân Tuấn vẫn đang lằng nhằng với Tống Khinh Dao, nhìn thấy Diệp Nam Phương vội vàng chạy lại, ít nhiều cũng có chút bực bội.

“Sao vậy?”

“Anh ra đây, em có chuyện muốn nói với anh”

Đương nhiên Diệp Nam Phương sẽ không nói gì trước mặt Tống Khinh Dao, bởi vì người phụ nữ này quả thật có quá nhiều tâm tư, ngộ nhỡ biết được điều gì, gây xích mích trước mặt Thẩm Hạ Lan, anh ta và anh trai của anh ta thật sự muôn đời muôn kiếp cũng không thể trở lại được.

Lúc Tống Khinh Dao nhìn thấy Diệp Nam Phương, không nhịn được lớn tiêng mắng.

“Diệp Nam Phương, cái đô khốn khiếp nhà cậu! Con gái tôi vì cậu mà chịu không ít khổ sở, bị bao nhiêu tôi, thậm chí còn sinh cho cậu một đứa bé mập mạp, đáng yêu, cậu đã làm gì với con bé? Cậu lại giả chết! Năm năm qua cậu giống như một người chết trốn tránh, để một mình con bé mang theo đứa nhỏ chịu sự khinh bỉ của mọi người, trải qua cuộc sống khó khăn ở nhà họ Diệp, cậu cũng được xem là một người đàn ông sao?”

Những lời chửi măng của Tống Khinh Dao khiến vẻ mặt của Diệp Nam Phương ít nhiêu cũng có chút khó coi.

“Trải qua cuộc sõng khó khăn ở nhà họ Diệp? Câu nói này bà cũng có thể mặt dày mà nói ra. Nếu như không phải thấy cô ta sinh con cho nhà họ Diệp, năm năm qua, chuyện kinh doanh nhà họ Sở có thể tiếp tục được sao? Bà có thể ở lại trong cái giới thượng lưu này tiếp tục làm phu nhân cao quý sao?

Năm năm qua cô ta nhận được bao nhiêu lợi ích từ nhà họ Diệp. Phải nói thật sự là ai có lỗi với ai, vậy thì phải hỏi con gái của bà, lúc cô ta ở bên cạnh tôi có phải thật sự muốn làm vợ của tôi không?”

Diệp Nam Phương không muốn nói đến những chuyện cũ này, càng không muốn đối mặt với Tống Khinh Dao, nó giống như một tấm gương phát chiếu lại tất cả những chuyện của anh ta, khiến anh ta nhận ra bản thân mình năm đó ngu ngốc đến mức nào, ngớ ngẩn đến mức nào.

Nếu như không phải vì tâm trạng của Thẩm Hạ Lan không đúng, nói gì anh ta cũng không ởđi vào.

Lúc này đối mặt với Tống Khinh Dao, thậm chí anh ta còn mang theo một chút thù hận.

Nếu như không phải là người phụ nữ này xúi giục, không phải từ nhỏ đã được người phụ nữ này dạy dỗ, có lẽ Sở Anh Lạc sẽ không làm ra chuyện như thế này, càng sẽ không đi vào đường cùng như bây giờ.

Con trai của anh ta không có mẹ, đây chính là sự tổn thương lớn nhất với một đứa bé.

Mà người phụ nữ trước mặt còn trâng tráo nói gì đó, quả thật bất chấp lý lẽ mà!

Câu hỏi của Diệp Nam Phương khiến Tống Khinh Dao càng tức giận.

“Cho dù nói như thế nào, cậu cưới Sở Anh Lạc, mà tôi là mẹ của Sở Anh Lạc, là mẹ vợ của cậu! Cậu trơ mắt nhìn anh trai của cậu đối xử với tôi như thế này sao? Cậu không sợ Sở Anh Lạc ở dưới lòng đất xem thường sao?”

“Người sống còn không sống được, tôi quan tâm gì đến một người ở dưới đất nghĩ như thế nào sao?”

Diệp Nam Phương nói xong liên quay người rời đi, rõ ràng không muốn cùng với Tống Khinh Dao có bất kỳ sự lo lắng nào.

“Diệp Nam Phương, cậu quay lại đây cho tôi! Quay lại! Trước khi chết Sở Anh Lạc có để lại cho cậu một vài lời, lẽ nào cậu thật sự không muốn nghe sao?”

Lời nói của Tống Khinh Dao khiến Diệp Nam Phương dừng lại, nhưng anh ta cũng không quay đầu lại, chỉ thờ ơ nói: “Người cũng đã chết rồi, nhắn lại cũng có tác dụng gì, bà cứ giữ di ngôn của cô ta sống hết nửa đời còn lại đi”

Nói xong, Diệp Nam Phương cũng không hề dừng lại, trực tiếp đi ra khỏi căn phòng dưới lòng đất.

Tống Khinh Dao vẫn còn mắng anh ta, Diệp Ân Tuấn lại kêu người bịt miệng bà ta lại.

“Đợi lúc nào bà nghĩ xong muốn nói gì với tôi, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp”

Diệp Ân Tuấn nói xong cũng quay người rời khỏi căn phòng dưới lòng đất.

Tống Khinh Dao kêu “ú ú”, nhưng tiếc là không có ai quan tâm đến bà ta.

Diệp Ân Tuấn cùng với Diệp Nam Phương đi ra khỏi căn phòng dưới lòng đất, hỏi: “Sao vậy? Chị dâu cậu đâu?”

Diệp Nam Phương nhìn anh, khẽ nói: “Anh, em gửi tin nhắn cho anh, anh không xem sao?”

“Tin nhắn gì?”

Diệp Ân Tuấn theo bản năng sờ túi, lúc này mới phát hiện điện thoại không ở trên người.

Anh vội vàng đi đến xe để lấy điện thoại, nhìn thấy tin nhắn mà Diệp Nam Phương gửi cho anh, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

“Chị dâu cậu đi vào rồi?”

“Vào rồi”

Lời nói của Diệp Nam Phương khiến vẻ mặt của Diệp Ân Tuấn càng khó coi.

Anh không biết Thẩm Hạ Lan nghe được bao nhiêu, nhưng trái tim lập tức trở nên căng thẳng.

Diệp Ân Tuấn vội vàng muốn đi lên tâng, nhưng lại nghe thấy Diệp Nam Phương nói: “Chị dâu nói chị ấy rất mệt, muốn ngủ với Minh Triết, không muốn bị ai làm phiền”

Nghe thấy vậy, bước chân của Diệp Ân Tuấn dừng lại.

Anh nhìn thời gian của tin nhắn trên điện thoại, cẩn thận nghĩ lại cuộc nói chuyện của mình và Tống Khinh Dao trong khoảng thời gian đó, không khỏi nhíu mày càng chặt.

“Cô ấy đi xuống tầng hầm, tại sao không có ai nói với tôi”

“Bởi vì chị dâu không cho phép, anh cũng biết, ở trong nhà họ Diệp, chị dâu cũng giống như anh”

Câu nói này của Diệp Nam Phương khiến Diệp Ân Tuấn nghẹn họng, không nói được gì.

Anh vẫn đi lên tầng, khẽ đẩy cửa phòng Thẩm Minh Triết, nhưng lại phát hiện cửa phòng bị khóa trái.

Thẩm Hạ Lan tức giận rồi!

Đây là tin tức đầu tiên Diệp Ân Tuấn nhận được.

Anh muốn giải thích với Thẩm Hạ Lan, nhưng bây giờ phải giải thích cái gì?

Hơn nữa thái độ của Thẩm Hạ đã rất rõ ràng, bây giờ cô không muốn nói chuyện với anh, không muốn nói chuyện với anh.

Có thể khiến Thẩm Hạ Lan an tâm ngủ một giấc, đây chính là điều mà Diệp Ân Tuấn vẫn luôn mong đợi, nhưng bây giờ Thẩm Hạ Lan thực sự ngủ rồi, anh lại không ngủ được.

Diệp Ân Tuấn quanh quẩn trước cửa phòng rất lâu, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng đi xuống tầng, đi đến phòng khách, một mình uống trà.

Diệp Nam Phương nhìn thấy anh như vậy, khẽ nói: “Anh, xin lỗi, em không ngăn cản được chị dâu, em…”

“Không liên quan gì đến em, em đi nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng mệt cả ngày rồi”

“Em không sao, từ chỗ Vương Quân trở về, có được rất nhiều tin tức.

Mấy năm nay Vương Quân vẫn luôn quan sát nhà họ Diệp nhà chúng ta.

Trước đó ông ta cũng đã từng liên lạc với, vì vậy Vương Quân biết rất nhiều chuyện, chỉ là bây giờ không có ý định nói ra, em nghĩ qua một khoảng thời gian nữa, em có thể khiến ông ta mở miệng”

Diệp Nam Phương và Diệp Ân Tuấn chia nhau thẩm vấn Tống Khinh Dao và Vương Quân, không để cho bọn họ ở cùng nhau, nếu như vậy sẽ không có cách nào thông đồng với nhau để bịa đặt lời khai.

“Biết rồi, vất vả cho em rồi”

Bây giờ trong đầu Diệp Ân Tuấn đều là chuyện của Thẩm Hạ Lan, nghe những lời Diệp Nam Phương nói, một chút cũng không vào đầu.

Đương nhiên Diệp Nam Phương cũng nhìn ra tâm trạng của anh lúc này, khế nói: “Còn có một chuyện”

“Chuyện gì?”

“Tống Dật Hiên muốn gặt chị dâu, nói là có chuyện muốn nói riêng với chị dâu, em đã hỏi qua rồi, anh ta không nói cho em biết. Nhất định phải gặp chị dâu mới được, em cảm thấy bây giờ chị dâu không tiện ra mặt, vì vậy không đồng ý. Nhưng anh cũng biết, Tống Dật Hiên kia rất kiên định, nếu như thật sự muốn gặp chị dâu, em sợ là chúng ta không ngăn cản được”

Lời nói của Diệp Nam Phương khiến Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày.

“Anh ta muốn làm gì?”

“Ai mà biết được, Tống Dật Hiên làm chuyện gì từ trước đến nay không có nguyên tắc gì, hoàn toàn dựa vào †âm trạng. Em chỉ tò mò anh ta có chuyện gì mà không thể không nói với chị dâu chứ”

Nghỉ vấn của Diệp Nam Phương cũng chính là nghi vấn của Diệp Ân Tuấn, nhưng bây giờ anh không quan tâm được nhiều chuyện như vậy.

“Trở về anh sẽ quyết định, em đi nghỉ ngơi trước đi”

“Được, anh, anh cũng ngủ sớm đi, cũng không còn sớm nữa, ngày mai vẫn còn rất nhiều chuyện đợi chúng ta.

Chuyện áp bức kinh doanh bên phía nhà họ Hoắc vẫn tiếp tục sao? Em nghe nói công ty đầu tư mạo hiểm của anh hiện tại cũng đang có chút khó khăn”

Nói đến chuyện này, Diệp Ân Tuấn ít nhiều cũng dừng lại.

“Trước tiên cứ dừng lại. Bên ngoài thể hiện như vẫn tiếp tục, nhưng thực tế thì ngưng lại”

“Hiểu rồi”

Diệp Nam Phương nói xong liền quay về phòng của mình.

Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Diệp Ân Tuấn, anh đột nhiên cảm thấy vô cùng cô đơn và hiu quạnh.

Trong phòng khách rộng lớn này chỉ có một mình anh ta, ngay cả ánh sáng cũng rất ít.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.

Anh lấy áo khoác mặc lên, ánh mắt lại không khỏi nhìn về phía phòng của Thẩm Minh Triết.

Thẩm Hạ Lan không ồn ào, không làm lớn chuyện, thậm chí còn không hỏi anh là chuyện gì, càng không khóc, không ồn ào đi gặp Thẩm Nghê Nghê, phản ứng như vậy thật sự nằm ngoài dự đoán của Diệp Ân Tuấn, lại khiến anh vô cùng lo lắng.

Thẩm Hạ Lan như vậy quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến trong lòng anh không thấy đáy, khiến anh thấp thỏm.

Cho dù là ngày mai đàm phán hạng mục mấy trăm tỷ, anh cũng không lo lắng như vậy.

Cơ thể đã mệt mỏi đến cực điểm, kêu gào yêu cầu anh nghỉ ngơi, nhưng đầu anh lại vô cùng tỉnh táo, làm thế nào cũng không ngủ được.

Anh không biết Thẩm Hạ Lan nghĩ gì, có nghe mình giải thích không, nhưng lúc này anh thật sự thật sự rất muốn ôm Thẩm Hạ Lan vào lòng, nói chuyện với cô.

Trước đó không phải là không biết phản ứng của Thẩm Hạ Lan sau khi biết chuyện này, chỉ là anh cho là mình có thể ứng phó được, nhưng bây giờ anh mới phát hiện, vào giây phút này tất cả sự tự tin của mình đều tan rã, sụp đổ, thậm chí còn không lưu lại một chút nào.

Hóa ra ra anh không hề tự tin như mình nghĩ!

Diệp Ân Tuấn bất an ngồi một mình trong phòng khách, giống như con kiến trên chảo lửa, vô cùng lo lắng, nhưng lại không thể đi lên làm phiền Thẩm Hạ Lan nghỉ ngơi.

Anh biết Thẩm Hạ Lan thật sự rất mệt.

Hôm nay đi đến nhà họ Hoắc đòi người, đi đến Thành Nam bắt Tống Khinh Dao, cô đều vô cùng căng thẳng, bây giờ tâm trạng mới được thả lỏng cũng không biết phải ngủ bao lâu.

Chỉ là lúc này cô không muốn gặp mình, Diệp Ân Tuấn cũng không thể bình tĩnh được, cũng không có người đáng tin cậy.

Anh chưa bao giờ biết rằng mình hoàn toàn đánh mất trái tim mình lên người Thẩm Hạ Lan, triệt để như vậy, không lưu lại một chút nào.

Trong lúc che giấu Thẩm Hạ Lan, anh cũng làm sao mà dễ chịu được?

Chỉ là không có cơ hội nói những lời kia với Thẩm Hạ Lan, ít nhất bây giờ không thể.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng với Diệp Ân Tuấn mà nói lại là một ngày bằng cả một năm.

Tắt đèn, cứ nghĩ là màn đêm có thể mang đến cho mình một chút dễ chịu, nhưng tiếc là, ngoài cô đơn chính là cô đơn.

Không có cách nào, anh chỉ có thể đứng dậy, một mình đi ra ngoài.

Giấc ngủ này của Thẩm Hạ Lan ngủ rất ngon, có lẽ là do biết được Thẩm Nghê Nghê đã bình an vô sự, tâm trạng lo lắng kia được đặt xuống, một khi tâm trạng căng thẳng được thả lỏng, cả người sẽ mệt mỏi đến cực điểm.

Cô ngủ không phải ngủ quá ngon, mơ hồ nằm mơ. Trong giấc mơ xuất hiện rất nhiều người, rất nhiều chuyện luôn quấn lấy cô, khiến cô giống như bị mắc kẹt trong một vòng xoáy, không ngừng vùng vẫy, không ngừng bị kéo vào trong, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Lúc Thẩm Minh Triết tỉnh lại, điều cậu nhìn thấy chính là Thẩm Hạ Lan nhắm chặt mắt, khuôn mặt tràn đầy sự đau khổ, cậu bé có chút sững sờ, sau đó định lay Thẩm Hạ Lan dậy, nhưng lại nghe thấy Thẩm Hạ Lan khẽ gọi tên của mình.

“Minh Triết, Minh Triết mau chạy đi!”

Dường như Thẩm Hạ Lan đang mơ thấy một chuyện rất đáng sợ, cả người có chút co giật, tiếng gọi trong miệng khiến Thẩm Minh Triết đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng và cảm động.

“Mẹ, con ở đây”

Thẩm Minh Triết đưa bàn tay nhỏ ra, nắm chặt lấy tay Thẩm Hạ Lan, cảm giác mềm mại cùng với tiếng giọ của Thẩm Minh Triết cuối cùng cũng khiến Thẩm Hạ Lan bình tĩnh lại, lại chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là lúc này, điện thoại của Thẩm Hạ Lan đột nhiên vang lên.