Cục Cưng Có Chiêu

Chương 404: Nhà họ hoắc thật sự hồ đồ Rồi




“Tống Khinh Dao? Có ý gì?”

Tiểu Tử hình như đã ra nghe cái gì rồi.

Thẩm Hạ Lan nói chuyện bức ảnh cho bọn họ.

Triệu Ninh đột nhiên nói: “Tôi chắc biết Tống Khinh Dao ở đâu, tôi nghe nói bà ta trước đây có một người có quan hệ tốt, hình như làm việc ở sòng bạc.

Nghe Triệu Ninh nói như thế, Diệp Ân Tuấn bỗng nhớ tới đến phóng viên không lâu trước.

“Sòng bạc Hồng Nhật?”

“Đúng!”

Triệu Ninh có hơi ngạc nhiên, dường như không cảm thấy Diệp Ân Tuấn sẽ biết chuyện này.

Thẩm Hạ Lan rõ ràng cũng nghe tới rồi.

“Thì ra là như thế, vậy thì vừa rồi những người đó quả thật là nhằm vào em mà tới, nếu như em không rời khỏi.. “

Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay của cô nói: “Không sao, em không phải còn có anh sao? Anh là ngôi sao may mắn của em”

Đối với người đàn ông không biết xấu hổ mà tự khen mình như này, Thẩm Hạ Lan chỉ lườm anh một cái, cũng lười nói gì nữa.

“Tống Đình, phái người bí mật bắt người có quan hệ tốt đó của Tống Khinh Dao cho tôi”

Diệp Ân Tuấn biết có người như này tồn tại, chắc chắn là sẽ không bỏ qua.

Triệu Ninh đưa địa chỉ của người đó cho Tống Đình, Tống Đình cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng đi làm.

Sau khi biết mọi chuyện, Diệp Ân Tuấn lúc này ít nhiều có hơi yên tâm.

“Em có muốn đi lên nghỉ ngơi một lát không? Em cảm còn chưa khỏi, bây giờ lại mệt như vậy, đi ngủ đi, đến giờ ăn cơm anh gọi em. Chỗ này là nhà của chúng ta, an toàn tuyệt đối không có vấn đề gì, em có thể yên tâm ngủ đến khi tự tỉnh”

Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như thế, Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi sững ra, có điều người hiểu cô nhất trên đời này cũng chỉ có Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan gật đầu, lúc này mới đi lên lầu.

“Tiểu Tử, tối hầm chút canh gà gì đó cho mợ chủ, cô ấy mấy ngày nay ở bên ngoài ăn không ngon miệng”

“Được, Sếp Diệp.”

Tiểu Tử và Triệu Ninh rời khỏi.

Diệp Ân Tuấn bây giờ cũng không có chuyện gì, cùng Thẩm Hạ Lan đi lên lâu, mặc kệ Thẩm Hạ Lan đẩy thế nào, anh cứ muốn nghỉ ngơi cùng Thẩm Hạ Lan, khiến mặt mày Thẩm Hạ Lan đỏ bừng, lại không có cách nào.

Bên Tống Đình khi chạy đến sòng bạc Hồng Nhật, người mà Triệu Ninh nói đã không ở đó nữa, phóng viên cũng giống như chưa từng đến đây, một chút dấu vết cũng không có.

Người của sòng bạc ngược lại nhìn thấy Tống Đình, tưởng Diệp Ân Tuấn lại đến, vội nói: “Sếp Tống của chúng tôi còn ở công ty, hôm nay sợ là không tới, cho nên cậu Diệp vẫn là mời về đi”

Tống Đình cũng không giải thích gì nhiều, nhanh chóng rời khỏi sòng bạc Hồng Nhật, lần nữa chạy đến nhà của người đó, đáng tiếc là trong nhà người đó cũng không có ai.

Đồ trong nhà vứt ngổn ngang, nhìn trông là nghe thấy tiếng mà chạy mất rồi.

Tống Đình vội gọi điện cho Diệp Ân Tuấn.

“Sếp Diệp, Vương Quân hình như trốn rồi, trong nhà một đóng bừa bộn, sòng bạc cũng không thấy người”

“Biết Đối với kết quả như này, Diệp Ân Tuấn ít nhiều có hơi không quá hài lòng, có điều cũng hết cách, có lẽ từ chỗ Tống Dật Hiên có thể có được một số thông tin của Vương Quân.

Thẩm Hạ lan còn đang ngủ, bởi vì quay về nhà của mình, ngủ tương đối yên ổn, Diệp Ân Tuấn cũng không lo lắng nữa.

Anh kêu người bảo vệ Diệp Ân Tuấn, bản thân cùng Tống Đình lái xe đến khu đấu thầu.

Tống Dật Hiên buồn ngủ muốn chết, nhưng trong cuộc đấu thầu Diệp Nam Phương bây giờ cản rất chặt, cứ tiếp tục như thế, anh ta cho dù thắng thầu cũng không kiếm được bao nhiêu, nhưng không lấy được, cục tức này anh ta lại không phát tiết ra được.

Vừa nghĩ tới mọi chuyện đều là do Diệp Ân Tuấn sắp xếp, Tống Dật Hiên hận không thể băm Diệp Ân Tuấn.

Người đàn ông chết tiệt này!

Đấu lâu như vậy, thế nào càng lúc càng đen tối, càng lúc càng khốn nạn rồi?

Lúc nghỉ giải lao, Tống Dật Hiên vừa ngồi xuống, định uống trà lấy tinh thần thì bị Diệp Ân Tuấn túm cổ áo lôi ra ngoài.

“Này này này Diệp Ân Tuấn, anh là thành tâm muốn đánh nhau có phải không?”

Tống Dật Hiên vốn đã mang một bụng lửa giận, người có thể lôi anh ta từ trong phòng nghỉ ra ngoài Diệp Ân Tuấn ra, người khác thật sự không dám.

Nếu là trước đây, Tống Dật Hiên còn kiêng ky mình có thể đánh được Diệp Ân Tuấn không, nhưng bây giờ, anh ta hận không thể đánh một trận với Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn không có tâm tư đánh nhau với anh ta, trực tiếp đưa cho anh ta một ly cà phê, ngược lại khiến Tống Dật Hiên ngây người.

“Anh bỏ thuốc vào trong à?”

“Tai họa sống ngàn năm, anh không chết được. Mau chóng uống xong đi, lấy lại tinh thần, tôi có chuyện hỏi anh”

Diệp Ân Tuấn châm một điếu thuốc.

Tống Dật Hiên lại cười lạnh nói: “Anh có chuyện hỏi tôi thì tôi phải nói chắc? Anh cho rằng mình là ai chứ?”

“Liên quan đến chuyện của Hạ Lan. Sòng bạc của anh đã bị lộ rồi, hôm nay phóng viên vừa tới”

Lời nói này của Diệp Ân Tuấn vừa dứt, Tống Dật Hiên bỗng chốc sững ra, sau đó trở nên căng thẳng.

“Anh nói cái gì?”

“Tôi nói anh cho rằng có thể giấu vợ của tôi ở trong sòng bạc của anh là an toàn, lại không biết cô ấy đã bị người ta theo dõi rồi?”

“Chuyện này không thể nào”

Tống Dật Hiên vô cùng kinh ngạc, có điều lại thẳng thắn nói.

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Anh có thể gọi điện hỏi thử”

Tống Dật Hiên cứ cảm thấy Diệp Ân Tuấn đang lừa mình, vội vàng rút điện thoại ra gọi cho người của sòng bạc, lời của đối phương khiến Tống Dật Hiên sững ra tại chỗ.

“Sao lại như thế?”

“Vương Quân anh biết không?”

“Biết, người làm việc lâu năm trong sòng bạc của tôi, sao thế?”

Tống Dật Hiên thế nào cũng không nghĩ tới Diệp Ân Tuấn vậy mà hỏi anh ta nhân viên làm việc trong sòng bạc của anh ta.

“Tôi muốn toàn bộ tư liệu của người đó”

Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Tống Dật Hiên ít nhiều nghe ra được điều gì đó.

“Anh là muốn nói với tôi, người bán đứng Hạ Lan là Vương Quân sao?”

“Anh vẫn không ngốc”

Diệp Ân Tuấn khinh thường liếc nhìn anh ta.

Tống Dật Hiên bỗng cảm thấy chỗ nào đó không đúng.

“Không phải, anh sao biết Hạ Lan ở chỗ của tôi?”

“Nếu không thì sao? Anh cho rằng cái sòng bạc rách đó của anh, tôi vui vẻ đến mỗi ngày sao? Nếu không phải là vợ tôi ở đó, tôi sẽ tới sòng bạc của anh chơi chắc? Anh có mặt mũi cỡ nào chứ?”

Lời nói này của Diệp Ân Tuấn đã kích thích tới Tống Dật Hiên.

*Ý của anh chính là anh trước đó đến sòng bạc khác chỉ là mượn danh nghĩa, đến chỗ tôi chính là vì cố tình đào tiền của tôi có phải không?”

“Phải, cậu giấu vợ của tôi, không nên trả giá sao? Để anh thua mấy chục tỷ, coi như là nể mặt mũi của vợ tôi rồi, nếu không, anh tưởng cái sòng bạc này của anh còn có thể giữ được chắc?”

“Diệp Ân Tuấn!”

Tống Dật Hiên suýt nữa động thủ vì tức thì nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Anh chắc chắn đánh lại được tôi chứ, tôi bây giờ không có hứng thú bắt nạt kẻ yếu bệnh tàn đâu”

“Anh!”

“Nhớ đưa tư liệu của Vương Quân cho tôi, tôi muốn toàn bộ tư liệu, bao gồm người ông ta có quan hệ tốt, thích đi đến chỗ nào, chuyện không quan trọng lắm, tôi cũng muốn”

Diệp Ân Tuấn cũng mặc kệ Tống Dật Hiên bây giờ tức đến bốc khói, nói xong thì rời khỏi.

Tống Dật Hiên tức tối quát một câu: “Bảo em trai anh dừng tay, mối thấu này cho nhà họ Tống chúng tôi, tôi bảo đảm đưa tư liệu của Vương Quân cho anh”

“Chuyện của tập đoàn Hoàn Trí tôi không tham gia, bây giờ tôi không phải là tổng giám đốc, còn chuyện của Vương Quân, anh nếu như có thể gương mắt nhìn Hạ Lan xảy ra chuyện, tuỳ anh cho hay không”

Nói xong, Diệp Ân Tuấn cũng không có nán lại nữa.

Tống Dật Hiên dường như bị người ta bóp chặt cổ họng, loại cảm giác đó quả thật khiến anh ta sắp phát điên rồi.

Anh ta có thể gương mắt nhìn Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện sao?

Không thể!

Nếu thật sự có thể khoanh tay không quan tâm, anh ta đâu cần thiết đem Thẩm Hạ Lan giấu ở sòng bạc chứ? Đâu cần thiết vì Thẩm Hạ Lan mà đối đầu với Diệp Ân Tuấn chứ?

Diệp Ân Tuấn rõ ràng đã nhìn thấu tất cả con đường của anh ta, bây giờ anh ta một chút mặc kệ cũng không có.

Tống Dật Hiên một cước đạp vào chiếc ghế bên cạnh, lại đụng phải đầu ngón chân, đau đến mức anh ta phải nhe răng, lại không thể làm gì được.

Đối đầu với Diệp Ân Tuấn, anh ta sao lại thua chứ?

Sau buổi đấu thầu, Tống Dật Hiên nhanh chóng đi lên.

“Sếp Diệp, bà chủ lớn gọi tới, nói bên nhà họ Diệp có chút chuyện, bảo anh tạm thời đừng quay về”

“Chuyện gì?”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy có hơi đau đầu.

Tống Đình thấp giọng nói: “Bà chủ lớn không nói, có điều tôi cho người nghe ngóng, hình như là bà cụ Hoắc dẫn Dư Khinh Hồng đích thân đến cửa rồi”

“Cậu nói gì?”

Diệp Ân Tuấn cho rằng mình nghe nhầm.

Tống Đình vội gật đầu.

Chuyện này thật sự là nực cười.

Trước đó bị tung ra tin đồn sóng gió Dư Khinh Hồng chủ động bò lên giường của Diệp Ân Tuấn còn chưa qua, bây giờ bà cụ Hoắc vậy mà dẫn Dư Khinh Hồng đích thân tới cửa rồi.

Trước tiên không nói đến hôn nhân của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan còn chưa có ly hôn, bên nhà gái này không đợi được mà đến cửa cầu thân, thật sự là khiến người ta sốc mà.

Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn bỗng thay đổi.

“Nhà họ Hoắc đây là thật sự già hồ đồ rồi phải không?”

“Không biết, có điều nghe nói cậu Hoắc chắc còn chưa biết”

Tin tức của Tống Đình vẫn là tương đối toàn diện.

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Anh ta không biết thì không phải là người của nhà họ Hoắc sao? Thật được đấy, da mặt này cũng có thể ngang với xe bọc thép”

Lần trước Hoäc Chấn Đình đã nói rồi, có điều theo Diệp Ân Tuấn thấy, bà cụ Hoắc vẫn không thể không biết xấu hổ như thế, nhưng không ngờ thật sự kêu anh ta đến nói.

“Chuyện hôm nay trước hết đừng nói cho mợ chủ, tôi quay về một chuyến, cậu về biệt thự trước, nói với mợ chủ tôi có chút việc cần xử lý, sẽ về muộn một chút, bảo cô ấy không cần chờ tôi cùng ăn cơm”

Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Tống Đình hơi ngây ra.

*Ý của bà chủ lớn là bảo anh cũng đừng quay về, anh về lần này liệu có chọc họa vào người không? Bây giờ anh nên tránh đi”

“Tránh? Tôi và cô ta đều bị trói buộc rồi, bị truyền thông phóng viên viết thành cái dạng gì rồi, tôi còn tránh cái gì? Chuyện này ngày hôm nay tránh cũng không tránh được, tôi hôm nay không trở về, ngày mai cậu dám bảo đảm bà cụ Hoắc không tới nữa?

Chuyện này thế nào cũng phải giải quyết, mẹ tôi ra mặt thật sự không bằng tôi ra mặt”

Diệp Ân Tuấn coi như cũng nhìn ra rồi, Dư Khinh Hồng bây giờ chính là cam chịu, thế nào cũng phải dựa vào cô ta rồi.

Người phụ nữ này trăm phương ngàn kế muốn tính kế anh, muốn đối phó Thẩm Hạ Lan, chuyện bức ảnh lần này không biết có liên quan tới Tống Khinh Dao hay không, hiện nay muốn tra ra Tống Khinh Dao đằng sau cô ta, sợ rằng phải đích thân anh ra mặt mới được.

Tống Đình ngược lại không biết dự tính của Diệp Ân Tuấn, có điều vẫn gật đầu nói: “Biết rồi”

“Không có chuyện gì thì bảo Lam Tử Thất ở cùng với Hạ Lan, tôi gần đây khả năng sẽ có hơi bận”

“Được!”

Tống Đình vội vàng đưa Diệp Ân Tuấn về nhà tổ nhà họ Diệp.

Diệp Ân Tuấn chưa trở về còn chưa biết, bây giờ trở về rồi, nhìn thấy những phóng viên này ở cửa, anh không khỏi cười lạnh.

Nhà họ Hoắc cũng được, Dư Khinh Hồng cũng được, thật đem phóng viên trở thành người của nhà bọn họ rồi?

Muốn dựa vào dư luận xã hội tới bức ép Diệp Ân Tuấn anh ngoan ngoãn nghe theo, vậy cũng phải xem Diệp Ân Tuấn anh có đồng ý hay không.

Diệp Ân Tuấn mở cửa xe đi xuống, bỗng có không ít phóng viên phát hiện, lũ lượt vây lại, ai cũng hy vọng lấy được thông tin độc quyền không phải sao?