Cục Cưng Có Chiêu

Chương 287: Cho tôi mượn bờ vai dựa vào một chút




Trái tim Thẩm Hạ Lan nhảy đến cổ họng.

Cô nhanh chóng ấn chuông cấp cứu, nhưng hai tay lại run rẩy, trong lòng không ngừng cầu nguyện Thẩm Nghê Nghê có thể bình an không có việc gì.

Lúc bác sĩ và y tá chạy tới thì Thẩm Hạ Lan vẫn chưa kịp phản ứng lại, Thẩm Nghê Nghê được đẩy vào phòng cấp cứu.

Buổi tối trong bệnh viện, trên hành lang yên tĩnh càng làm cho Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng.

Lúc này cô vô cùng hy vọng Diệp Ân Tuấn có thể ở bên cạnh cô, ít nhất cô sẽ không sợ hãi như vậy, lúc này cô giống như cánh buồm trên biển rộng, không biết con đường phía trước ra sao, cũng không biết tương lai của Thẩm Nghê Nghê thế nào, cảm giác sợ hãi không biết gì làm cho cô thấp thỏm lo lắng, đứng ngồi không yên.

Một ly sữa bò nóng đột nhiên xuất hiện.

Thẩm Hạ Lan hơi quay đầu lại thì thấy Tống Dật Hiên tươi cười đứng ở sau lưng mình.

“Hơn nửa đêm cô còn ở trên hành lang, con gái cô vẫn chưa tốt lên sao?”

Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Cuộc phẫu thuật rất thành công, có lẽ sinh ra phản ứng thải trừ, hiện tại con bé phát sốt.”

“Cô uống sữa bò đi, bĩnh tĩnh một chút, không sao đâu, ngươi muốn như vậy tưởng, cô bé là con gái của Thẩm Hạ Lan nên nhất định rất kiên cường. Hiện tại cô bé đang đấu tranh với bệnh tật, cô làm mẹ nên không thể gục ngã.”

Lúc này Tống Dật Hiên nói thật lòng, có chút nghiêm túc.

Thẩm Hạ Lan gật đầu, tuy rằng cô biết những lời này chỉ là lời an ủi nhưng cũng không phải không có lý.

Cô phải có niềm tin với con gái mới đúng.

Thẩm Hạ Lan cầm ly sữa bò trong tay Tống Dật Hiên uống một ngụm, lại không biết có vị gì.

Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào phòng cấp cứu, trong lòng trống rỗng. Cô biết cảm giác trống vắng này chỉ có Diệp Ân Tuấn mới có thể lấp đầy, nhưng hiện tại cô còn không biết Diệp Ân Tuấn thế nào cũng chưa kịp hỏi.

Tống Dật Hiên ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hạ Lan.

Anh ta nhìn đèn phòng cấp cứu, thấp giọng nói: “Cô có biết không? Tôi đã trải qua rất nhiều rất nhiều lúc giống như cô.”

“Hả?”

Bởi vì Thẩm Hạ Lan lo lắng cho Thẩm Nghê Nghê nên không nghe rõ, bản năng hỏi một câu.

Dường như Tống Dật Hiên cũng không muốn Thẩm Hạ Lan nghe hiểu, chỉ nói: “Sau khi mẹ tôi bị tâm thần thì thường xuyên gặp tình huống này. Khi đó tôi còn nhỏ, lúc đầu ba còn ở bên cạnh tôi, sau đó chỉ còn một mình tôi. Ba tôi đã vứt bỏ mẹ tôi, nói một người phụ nữ điên còn luôn tự mình hại mình, chết thì chết đi. Bắt đầu từ lúc đó tôi ngồi một mình trên hành lang nhìn đèn phòng cấp cứu sáng lên, yên lặng quen thuộc, nhưng luôn không đợi được mẹ tôi ra. Đôi khi tôi thật sự rất tuyệt vọng.”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan nghe Tống Dật Hiên nói về mẹ mình, tuy rằng bên ngoài có nhiều tin đồn, nhưng nhà họ Tống rất kiêng dè, cũng không bao nhiêu người dám đưa tin gì.

“Mẹ anh…”

“Điên rồi, thậm chí bà ấy không quen biết tôi. Khi còn nhỏ tôi bị bắt cóc, ba tôi lại ngoại tình, mẹ tôi chịu kích thích quá lớn. Lần đó bọn bắt cóc tính giết con tin, mẹ tôi cho rằng tôi đã chết, sau đó phát điên. Bà tự mình hại mình, tôi vẫn luôn cảm thấy mình và ba là kẻ đầu sỏ làm cho mẹ tôi trở thành như vậy. Lúc cô đến nước Mỹ gặp nguy hiểm, tôi muốn đến đó giúp cô, nhưng mẹ tôi đột nhiên xảy ra chuyện, tôi không đi được. Tôi xin lỗi.”

Tống Dật Hiên thấp giọng nói.

Thẩm Hạ Lan không hề biết Tống Dật Hiên trải qua những chuyện như thế, hiện tại cô cũng không biết mình nên nói gì, chỉ có thể nói: “Hiện tại bác gái có khỏe không?”

“Tốt hơn nhiều rồi, lần trước bà ấy cắt cổ tay, may là phát hiện kịp thời, nếu không thì hiện tại tôi đã không còn mẹ. Ba tôi thường nói hiện tại mẹ tôi sống hay chết cũng không khác nhau, nhưng tôi vẫn cảm thấy không giống. Mẹ tôi còn sống thì tôi còn người bận tâm, nếu mẹ tôi thật sự không còn thì tôi không biết trên thế giới này còn có ai đáng cho tôi quý trọng, bận tâm.”

Khóe môi Tống Dật Hiên nở nụ cười chua xót.

Mỗi người đều thấy mặt vẻ vang của Tống Dật Hiên, anh ta đi chơi khắp nơi, bất cần đời, nhưng lại là người cô đơn.

Bề ngoài vẻ vang bao trùm lấy sự cô đơn này, dùng dáng vẻ bất cần đời che đậy nó.

Lúc này Tống Dật Hiên đã bỏ đi toàn bộ mặt nạ và ngụy trang, chân thật xuất hiện ở trước mặt Thẩm Hạ Lan, giống như một đứa trẻ bất lực.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan đột nhiên lướt qua một đoạn ký ức, chỉ lóe lên một cái.

“Anh nói lúc nhỏ anh bị bắt cóc?”

“Ừ. Có mấy con nhà giàu không bị bắt cóc chứ? Ngay cả lúc nhỏ Diệp Ân Tuấn nhà cô cũng bị bắt cóc.”

Tống Dật Hiên nói làm cho Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt.

“Sao có thể? Diệp Ân Tuấn mạnh mẽ như vậy, sẽ không đâu.”

“Anh ta cũng không phải có võ thuật phòng thân bẩm sinh.”

Tống Dật Hiên có chút khinh thường nhìn Thẩm Hạ Lan một cái.

Anh ta nói như vậy làm cho Thẩm Hạ Lan mới phản ứng lại.

Diệp Ân Tuấn ở trong lòng cô vô cùng hoàn hảo, cho nên cô quên mất khi còn nhỏ Diệp Ân Tuấn cũng tay trói gà không chặt giống như Tống Dật Hiên.

Cô hơi mỉm cười, thấp giọng nói: “Nhắc đến chuyện bắt cóc, khi còn nhỏ tôi đã cứu một con trai nhà giàu, cậu bé kia còn nói lớn lên sẽ cưới tôi đó.”

Hai mắt Tống Dật Hiên sáng lên.

“Cô còn nhớ dáng vẻ của cậu bé kia không?”

“Nhiều năm trôi qua, ai còn nhớ rõ chứ. Hơn nữa lời nói của đứa bé có thể là thật sao? Tôi chỉ cảm thấy cậu ta sắp chết, lại khá đẹp trai nên hơi đáng tiếc, cho nên mới cứu cậu ta. Sau đó mẹ tôi trách móc tôi một trận, nói tôi không biết trời cao đất dày. Đúng rồi, hình như đứa bé kia có một vết bớt trên cánh tay, giống như hình ngôi sao. Đó là lần đầu tiên tôi thấy một vết bớt đẹp như vậy trên người trẻ con.”

Thẩm Hạ Lan nói làm cho tay Tống Dật Hiên sờ lên cánh tay trái mình.

Ở đó có một vết bớt hình ngôi sao.

Con ngươi của anh ta rất nóng.

“Cô còn nhớ rõ vết bớt kia ở cánh tay nào không?”

“Không rõ lắm, hình như là cánh tay trái, lúc ấy cánh tay của anh ta bị thương, tay phải nắm lấy cánh tay trái. Tôi đã quên dáng vẻ của đứa bé đó thế nào, nhưng tôi có thể nhớ rõ vẻ mặt nghiêm túc của cậu ta nói lớn lên nhất định phải cưới tôi.”

Thẩm Hạ Lan cười có chút vui vẻ, dường như nhớ tới đoạn ký ức kia làm cho cô giảm bớt sự lo lắng.

Tống Dật Hiên nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Lan, trong lòng lại kích động không thôi.

Tuy rằng anh ta đã sớm biết Thẩm Hạ Lan là ân nhân cứu mạng mình khi còn nhỏ, nhưng vẫn không có bằng chứng chứng minh. Hiện tại anh ta nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy thì sao có thể không kích động?

“Cô không nghĩ tới chuyện đứa bé kia vẫn luôn không kết hôn, còn chờ cưới cô ở một nơi nào đó trên thế giới sao?”

Ánh mắt Tống Dật Hiên rất nóng, đáng tiếc Thẩm Hạ Lan cũng không nhìn anh ta nên không thấy rõ.

Cô thấp giọng nói: “Đừng đùa chứ, lời nói của đứa bé có thể coi là thật sao? Huống chi hiện tại tôi và Diệp Ân Tuấn rất hạnh phúc, cho dù cậu ta xuất hiện, tôi cũng sẽ không gả cho cậu ta đúng không?”

Đôi mắt Tống Dật Hiên sáng ngời đột nhiên tối đi.

Đúng vậy!

Thẩm Hạ Lan đã kết hôn!

Đây là nỗi đau trong lòng Tống Dật Hiên.

Vì sao anh ta tìm thấy cô trễ như thế?

Nếu anh ta có thể tìm được Thẩm Hạ Lan sớm hơn, hơn nữa bắt đầu theo đuổi cô, có phải hiện tại Thẩm Hạ Lan sẽ là vợ của anh ta đúng không

Nhưng trên thế giới này có rất nhiều chuyện không có nếu như.

Tống Dật Hiên đè xuống sự chua xót trong lòng, thấp giọng nói: “Cô hạnh phúc là được.”

“Tôi chắc chắn sẽ hạnh phúc, anh sao vậy?”

Lúc này Thẩm Hạ Lan mới phát hiện Tống Dật Hiên có chút kỳ lạ.

Tống Dật Hiên vội vàng nói: “Không sao, tôi chỉ nói như thế. Nếu cô và Diệp Ân Tuấn không hạnh phúc, hoặc là anh ta bắt nạt cô, cô rời khỏi anh ta rồi tìm tôi, tôi sẽ cưới cô.”

“Anh bị tâm thần sao? Cả ngày miệng anh chỉ nói toàn lời không đứng đắn, tại sao lại có cô gái tốt thích anh chứ? Anh cũng không còn nhỏ tuổi, chơi thì chơi, anh nên tìm một cô gái nói chuyện yêu đương, kết hôn, sinh con, nói không chừng mẹ anh thấy trẻ con sẽ khôi phục một chút. Tôi nghe nói có một số người chịu kích thích nhìn thấy trẻ con sẽ sinh ra ký ức.”

Thẩm Hạ Lan nói vô cùng chân thành.

Cô thật sự hy vọng Tống Dật Hiên có thể hạnh phúc vui vẻ.

Tống Dật Hiên nhìn Thẩm Hạ Lan, rất muốn buột miệng nói anh ta sẽ không cưới người khác, nhưng lúc này anh ta nhìn vào hai mắt của Thẩm Hạ Lan thì không nói được lời nào.

“Anh có nghe hay không?”

Thẩm Hạ Lan cho rằng anh ta không đặt ở trong lòng nên dùng cánh tay đụng vào anh ta một cái.

Tống Dật Hiên rầu rĩ gật đầu, tâm trạng giống như bọt biển, vô cùng khó chịu.

Anh ta thích Thẩm Hạ Lan, lúc anh ta biết được thì Diệp Ân Tuấn đã ra tay trước chiếm lấy Thẩm Hạ Lan. Anh ta cũng nghĩ tới chuyện khiến Thẩm Hạ Lan làm gì đó với Diệp Ân Tuấn, thậm chí phá hoại tình cảm của bọn họ, nhưng mỗi lần anh ta nhìn Thẩm Hạ Lan đau lòng vì Diệp Ân Tuấn thì anh ta lại đau lòng, không nỡ ra tay.

Tống Dật Hiên cảm thấy đời này mình không thể tìm thấy người khác thay thế địa vị của Thẩm Hạ Lan ở trong lòng mình, đáng tiếc hiện tại anh ta không thể nói ra tình cảm của mình, nếu không thì anh ta và Thẩm Hạ Lan cũng không thể làm bạn bè.

Tống Dật Hiên nghĩ thông suốt thì đè xuống tất cả cảm xúc và tình cảm trong lòng, chỉ cần Thẩm Hạ Lan vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi, anh ta thật sự mong muốn gì hơn.

Tống Dật Hiên dựa đầu vào vai Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Hôm nay mẹ tôi lại giày vò một trận, mệt chết tôi. Cô nể tình tôi mua sữa bò nóng cho cô, cô hãy cho tôi mượn bờ vai dựa vào một chút.”

Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt, thấp giọng hỏi: “Hôm nay mẹ anh lại…”

“Ừ, lại suýt nữa không còn, may là tôi đến kịp thời.”

“Bây giờ mẹ anh đang ở bệnh viện này?”

Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc.

Tống Dật Hiên gật đầu.

“Hoàn cảnh và phương pháp điều trị của viện điều dưỡng không tốt nên tôi đưa bà ấy đến đây. Thậm chí ông già cãi nhau với tôi vì chuyện này, còn nói nếu tôi không mẹ đưa trở về thì cắt đứt kinh tế của tôi. Sao người đàn ông này có thể tàn nhẫn như vậy chứ? Cho dù nói như thế nào, ông ta cũng cưới hỏi mẹ tôi làm vợ đàng hoàng, hiện tại ông ta lại bạc tình bạc nghĩa như thế.”

Nhắc đến ba mình thì Tống Dật Hiên càng thêm tức giận.

Thẩm Hạ Lan nhẹ giọng hỏi: “Hiện tại anh rất cần tiền sao? Tôi có thể giúp anh.”

“Không cần, tôi vẫn có thể thanh toán tiền chữa bệnh cho mẹ mình, tôi chỉ mệt mỏi muốn tìm một bờ vai dựa vào, lát nữa là tốt rồi.”

Tống Dật Hiên dựa vào vai Thẩm Hạ Lan, cảm nhận mùi hương đặc biệt của cô, trong lòng nhộn nhạo. Anh ta có thể dựa vào Thẩm Hạ Lan như vậy cũng không nhiều lắm.

Đúng lúc này, Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm giác được có một ánh mắt lạnh băng, giống như lưỡi kiếm rút khỏi vỏ, đâm thẳng vào sau lưng cô.