Cục Cưng Có Chiêu

Chương 264: Vẫn là Không nỡ




Thấy ánh mắt đượm vẻ nghi ngờ của Thẩm Hạ Lan, đột nhiên Diệp Ân Tuấn không biết phải nói cho cô biết thật ra cô và mẹ Thẩm không phải là mẹ con ruột như thế nào, dù gì Tiêu Ái đã mất đi rất nhiều thứ vì cô.

Nhìn thấy bộ dạng lúng túng của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan hỏi khẽ: “Có phải có chuyện gì mà em không biết đã xảy ra trong khoảng thời gian này hay không?”

“Còn nhớ người đưa em ra khỏi nhà bộ trưởng Tiêu là ai hay không?”

Thực ra Diệp Ân Tuấn không thích nhắc đến Dư Khinh Hồng, nhưng lại không thể không nhắc đến cô ta, dù gì có một vài chuyện không thể nào giấu giếm Thẩm Hạ Lan nổi.

“Nhớ kỹ đấy.”

Nhắc đến Dư Khinh Hồng, Thẩm Hạ Lan cũng không mấy kích động. Cô không có ấn tượng gì tốt với cô gái này, thế nhưng cũng hiểu rằng hồi đấy cô ta tặng mình cho Đường Trình Siêu vì lý do gì. May mà cô ta cũng không ác ý cho mấy, không làm chuyện gì xấu xa với cô, thế nhưng chắc chắn cô không có ấn tượng gì tốt với cô ta cả.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy vẻ ghét bỏ trong mắt Thẩm Hạ Lan, anh cười khổ: “Hai người là chị em ruột.”

“Cái gì?”

Thẩm Hạ Lan cứ tưởng mình nghe nhầm.

“Ba của em chỉ có một đứa con gái là em mà thôi, huống hồ chi bọn họ cũng không còn sống ở nước Mỹ nữa, quan hệ giữa em và Dư Khinh Hồng đại bác bắn còn chưa tới, anh đừng nói đùa nữa được không?”

“Em cảm thấy anh giống như đang nói đùa lắm à?”

Diệp Ân Tuấn thở dài bất đắc dĩ, sau khi cô mất tích, ba mẹ Thẩm mới nói cho anh biết việc bọn họ đã đến đồn cảnh sát làm xét nghiệm AND với Thẩm Hạ Lan, đây cũng đồng nghĩa việc nói với Thẩm Hạ Lan thật ra ba mẹ cô và cô chẳng có quan hệ huyết thống với nhau.

Chuyện sau đó dễ nói hơn nhiều, dù gì Thẩm Hạ Lan biết chuyện của Hoắc Chấn Phong, chỉ có điều tất cả mọi thứ trước đây đều trở thành của cô mà thôi.

Sau khi nghe thấy thế, Thẩm Hạ Lan im lặng một hồi lâu, Diệp Ân Tuấn cũng không ép cô, chỉ lặng lẽ ôm cô thật chặt, dường như ôm cô thì có thể có cả thế giới vậy.

Một hồi lâu sau, Thẩm Hạ Lan mới lên tiếng.

“Chắc chắn em là con cái nhà họ Hoắc à?”

“Tiêu Ái đã làm xét nghiệm DNA, em có còn nhớ mình đã rút máu ở đại sứ quán không?”

Nghe Diệp Ân Tuấn nói thế, Thẩm Hạ Lan cũng nhớ ra rồi.

Cô gật gật đầu.

Xem ra việc này đã được chứng thực rồi.

Cô không kích động cho lắm, trước giờ vẫn luôn có cảm giác gần gũi với Tiêu Ái, thế nhưng không ngờ rằng người phụ nữ ấy lại chính là mẹ mình.

Nghĩ đến nỗi khổ mà Tiêu Ái đã phải chịu đựng trong mấy năm nay, Thẩm Hạ Lan không biết mình nên nói gì. Mặc dù biết rằng bà ấy là mẹ ruột của mình, nhưng có một vài xưng hô không thốt ra khỏi miệng được, có một loại tình cảm không thể chỉ dựa vào huyết thống là đủ.

Cô thở dài: “Ba mẹ em biết rồi à?”

“Vừa mới biết, nhưng bọn họ kích động lắm.”

“Em vĩnh viễn cũng không còn là con của ba em nữa.”

Thẩm Hạ Lan nói chắc đi đinh đóng cột, Diệp Ân Tuấn cũng hiểu được ý của cô.

“Yên tâm đi, bà cụ Hoắc nói rồi, em vẫn mang họ Thẩm, vẫn mang tên Thẩm Hạ Lan, em vẫn là con cháu của nhà họ Thẩm, nhưng chứng minh nhân dân của em sẽ để cho nhà họ Hoắc đi đăng ký, còn việc có muốn nhận tổ quy tông hay không đều nghe theo ý em.”

Lúc nghe Diệp Ân Tuấn nói thế, mũi Thẩm Hạ Lan hơi xon xót.

Cô không ngờ nhà họ Hoắc lại hiểu lý lẽ như thế.

Mặc dù nói là họ Hoắc mới là gia đình ruột thịt của mình, nhưng hai mươi năm nay ba mẹ Thẩm luôn yêu thương cô, cho cô mái ấm, nếu như không có bọn họ, bây giờ không biết cô sẽ như thế nào nữa.

Nhà họ Hoắc, nhà họ Thẩm, nhà họ Tiêu nối liền với nhau vì Thẩm Hạ Lan, quan hệ này kỳ lạ thật, nhưng cũng khó lòng tiếp nhận biết bao nhiêu.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng chấp nhận sự thật này.

Cô nói khẽ: “Tạm thời em không thể ra ngoài, nhờ anh chăm sóc cho bọn họ giùm em.”

“Không về thăm Nghê Nghê sao? Ngày mai con bé phải là phẫu thuật, còn có Minh Triết nữa, Minh Triết cũng về rồi. Hay là em cùng anh về thăm hai đứa bé đi.”

Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan nhớ nhung con trai và con gái của mình đến mức nào, nhưng bây giờ cô ấy lại vì mình, vì nhà họ Diệp mà chấp nhận ở lại đây, thiệt thòi cho cô ấy quá.

Sao Thẩm Hạ Lan lại không muốn về cho được.

Đã lâu rồi cô không gặp mặt thằng nhóc Thẩm Minh Triết ấy.

Năm năm trước, bọn họ bên nhau như hình với bóng, bây giờ lại xa cách nhau lâu đến thế, làm sao cô không nhớ con mình cho được? Nhưng bây giờ nếu như cô rời khỏi nơi này, tất cả kế hoạch sẽ trở nên hỗn loạn ngay, người âm thầm theo dõi cô cũng sẽ phát hiện ra tất cả mọi thứ, đến lúc đó, mồi câu cá là cô đây còn có ý nghĩa gì nữa?

Nếu như không trừ khử kẻ đang ẩn nấp trong bóng tối ấy, dù là Thẩm Minh Triết hay Thẩm Nghê Nghê, hoặc cũng có thể là chính bản thân Diệp Ân Tuấn đều sẽ gặp nguy hiểm.

Thẩm Hạ Lan thật sự không thể chịu nổi nhìn thấy con trai và con gái của mình mất tích hay bị bắt cóc một lần nữa.

Cô muốn trở nên mạnh mẽ để bảo vệ được con trai và con gái của mình, đồng thời cô cũng không thể để cho bất kỳ ai trở thành mối uy hiếp với tính mạng con trai con gái mình được.

Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Thẩm Hạ Lan thì thầm: “Em tin rằng có anh ở đó thì bọn trẻ sẽ được an toàn, đúng không?”

“Anh có thể đảm bảo chúng sẽ được an toàn, nhưng còn em thì sao? Hạ Lan, anh không lo hết được, hay là anh để nhà họ Hoắc…”

“Tự em có thể lo cho mình.”

Thẩm Hạ Lan ngắt lời Diệp Ân Tuấn ngay lúc này, cũng từ chối sư giúp đỡ của nhà họ Hoắc.

“Ân Tuấn, có một vài việc chỉ là chuyện riêng của nhà họ Diệp của chúng ta mà thôi, người khác không thể nhúng tay vào được đâu. Anh có còn nhớ rằng mình từng nói muốn cưới em lần nữa hay không, đợi đến khi chuyện này kết thúc, em sẽ đồng ý trước mặt tất cả người dân Hải thành, được chứ?”

“Được!”

Mặc dù Diệp Ân Tuấn không nỡ, thế nhưng anh cũng biết Thẩm Hạ Lan rất ương bướng.

Cô ấy không chỉ đứng sau lưng anh, mà cô ấy còn sẽ bảo vệ anh nữa.

Những gì đã trải qua trong mấy năm nay khiến cho Thẩm Hạ Lan trở nên kiên cường, rất có phong thái của cô chủ nhà họ Diệp.

“Ngủ chung với em một lúc đi, sáng mai anh đi nhè nhẹ thôi, đừng để cho em biết, em sợ rằng mình lại không nỡ xa anh.”

Thẩm Hạ Lan vùi đầu vào lòng Diệp Ân Tuấn, lắng nghe tiếng tim anh đập, thật sự hy vọng thời gian có thể dừng lại ở giây phút này, trở thành vĩnh hằng.

Bọn họ yêu nhau bao nhiêu lâu nay, thời gian được ở bên nhau không bao nhiêu, uổng phí hết năm năm, bây giờ khó khăn lắm mới có thể được ở bên cạnh nhau, muốn được sống thoải bên cạnh nhau mà cũng khó.

Nhưng cảm giác ôm nhau ngủ này tuyệt vời biết bao nhiêu, người con gái nào cũng muốn có được cuộc sống hạnh phúc như thế nhỉ?

Thẩm Hạ Lan ôm chặt eo của Diệp Ân Tuấn.

Cảm giác đau lòng khó nói nổi lên lời dậy lên trong lòng Thẩm Hạ Lan.

Thứ mà anh thiếu người con gái này đâu phải chỉ mỗi cuộc sống yên bình đâu kia chứ!

“Ngủ đi, anh không đi đâu hết, đêm nay anh sẽ ở đây với em.”

“Ừm!”

Thẩm Hạ Lan nở nụ cười thỏa mãn, thực ra cô vẫn muốn nói chuyện với Diệp Ân Tuấn, thế nhưng đã mệt nhoài, cùng với việc cơ thể đau nhức, khiến cho mí mắt của cô trĩu xuống, ngủ đi vào lúc nào cũng không biết.

Diệp Ân Tuấn nhìn bộ dạng mệt nhoài của cô, vẻ đau lòng thoáng hiện lên trong mắt anh.

Thật ra anh rất muốn thay cô gánh chịu hết tất cả những thứ này, thế nhưng anh cũng biết, nếu như muốn có thể ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan lâu dài thì phải để cho Thẩm Hạ Lan tự bước đi trên đôi chân của mình mới được.

Bắt đầu từ ngày mai, bọn họ sẽ phải đối mặt gió tanh mưa máu thuộc về riêng bản thân, anh vì con gái của mình, rất có thể sẽ không lo cho Thẩm Hạ Lan chu toàn được, thế nhưng lẽ nào thật sự bỏ mặc cô hay sao?

Diệp Ân Tuấn biết mình không làm được.

Anh ôm chặt Thẩm Hạ Lan, dường như muốn khảm cô vào trong xương cốt của mình, thế nhưng anh biết anh không làm được.

Thời gian ở bên nhau ngắn ngủi như thế.

Một buổi tối trôi qua trong chớp mắt.

Lúc bốn giờ sáng, Diệp Ân Tuấn mở cặp mắt đan phượng đã thức cả đêm ra, nhìn Thẩm Hạ Lan với vẻ tham lam thêm lần nữa, anh cúi đầu đặt nụ hôn lên trán cô.

Anh phải đi rồi!

Từ căn cứ trở về cần phải có thời gian, còn không thể để cho người khác biết anh đã đến đây được.

Thẩm Hạ Lan nói rất có thể có người của thím Trương trong căn cứ, anh rất lo lắng về chuyện này, nhưng bắt buộc phải giải thứ ổn thỏa mọi thứ trước kia đi.

Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng buông Thẩm Hạ Lan rồi.

Trời vẫn còn rất tối, cũng rất lạnh.

Diệp Ân Tuấn kéo mền đắp lên người Thẩm Hạ Lan, cũng điều chỉnh lại nhiệt độ, đến bây giờ mới lưu luyến đứng dậy bỏ đi.

Vào giây phút anh đóng cửa phòng, Thẩm Hạ Lan mở bừng mắt ra, làm gì còn có vẻ nhập nhèm buồn ngủ nữa?

Nước mắt dâng tràn trong đáy mắt cô, nhưng cô ráng cắn răng kiềm chế, không nói gì, cũng không chào tạm biệt anh, vào giây phút nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đóng cửa, cô lại nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng một dòng lệ lại chảy ra từ khóe mắt cô.

Rốt cuộc cô cũng nỡ.

Rốt cuộc vẫn muốn ôm chặt lấy anh từ sau lưng, muố nói với anh rằng mình không muốn để cho anh đi.

Diệp Ân Tuấn bước ra khỏi phòng Thẩm Hạ Lan, cảm thấy một làn gió lạnh lẽo phả vào mặt mình, cảm giác cô độc lạnh lẽo ấy khiến cho anh không còn thoải mái như trước kia nữa.

Trước kia anh có thể bất chấp tất cả, có thể tùy tính làm bừa, nhưng bây giờ còn có Thẩm Hạ Lan đứng bên cạnh anh, sau lưng anh còn có bọn trẻ, anh bắt buộc phải cẩn thận không được để xảy ra bất cứ sơ suất nào.

Diệp Ân Tuấn bước đến phòng Diêm Chấn, nhanh chóng đi vào trong.

Diêm Chấn cảm thấy có người đi vào trong phòng mình, anh ta kinh ngạc mở đèn, nhưng nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói khẽ: “Đừng mở đèn, đừng để cho bất cứ ai biết tôi đến tìm cậu.”

“Diệp tổng?”

Ít nhiều gì thì Diêm Chấn cũng ngạc nhiên, sao Diệp Ân Tuấn lại đến tìm anh ta vào lúc này?

Diệp Ân Tuấn cũng không muốn thừa lời nữa, anh kể tình hình của Thẩm Hạ Lan cho Diêm Chấn biết, Diêm Chấn nghe mà cảm thấy hết sức kinh ngạc

“Trong căn cứ có người của thím Trương à? Sao lại thế? Tôi đã lựa chọn người trong căn cứ rất kỹ, chuyện này…”

“Triệu Ninh và Tiểu Tử cũng được lựa chọn từ lúc còn nhỏ, chẳng phải đều là người của kẻ khác hay sao? Nếu như tôi không đoán sai thì chắc chắn còn bọn họ có liên lạc với thím Trương, mặc dù Triệu Ninh đã chết. Nhưng Tiểu Tử vẫn còn sống kia kìa, cô ta và thím Trương đã mất tích kia không hẳn không có quan hệ gì với nhau, cẩn thận tìm kiếm tung tích của Tiểu Tử, bây giờ Hạ Lan đã về rồi, mấy đứa trẻ cũng đã về rồi, tôi phải đi phẫu thuật ngay, không thể để bọn họ chúng làm hại Hạ Lan được, tất cả mọi việc ở đây đều phải tập trung hết vào cô ấy, đặt sự an toàn của cô ấy lên hàng đầu, biết không?”

Diệp Ân Tuấn căn dặn giao cả căn cứ cho Thẩm Hạ Lan.

Đây là sức mạnh cuối cùng của anh, anh không thể lấy ra để bảo vệ chính mình, rõ ràng biết được sau khi mình lên bàn phẫu thuật thì người khác sẽ thừa cơ làm loạn, nhưng anh lại nhường hết đường lui cho Thẩm Hạ Lan.

Diêm Chấn có thể nhận ra Thẩm Hạ Lan quan trọng với anh đến nhường nào, anh ta muốn nói gì đấy, thế nhưng cuối cùng chỉ đành im lặng, chỉ gật gật đầu, trong bóng tối, ánh mắt của anh lẫn khuất trong bóng tối, không ai có thể nhận ra rốt cuộc vẻ mặt của anh như thế nào.

“Anh phải đi rồi sao?”

“Đúng thế! Chuẩn bị lát nữa lẳng lặng rời khỏi nơi này, nếu như trong căn cứ có người của thím Trương, tôi không đi bằng trực thăng mà đi bằng đường biển, một người một xuồng, không thu hút sự chú ý, tôi giao lại tất cả mọi thứ ở nơi này cho cậu.”

Sau khi căn dặn xong, Diệp Ân Tuấn xoay lưng bỏ đi, Diêm Chấn định đứng lên tiễn nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn cản.

Diệp Ân Tuấn rời khỏi phòng của Diêm Chấn, nhìn về phía phòng của Thẩm Hạ Lan, cảm giác lưu luyến đong đầy trong cõi lòng anh, thế nhưng anh lại kiên quyết xoay lưng bỏ đi về phía biển cản, chỉ có điều không biết có phải là ảo giác của anh hay không, anh vẫn luôn cảm thấy có người nhìn anh đăm đăm…