Cục Cưng Có Chiêu

Chương 252: Anh không có cơ hội đâu




“Là anh giở trò quỷ phải không?”

Đường Trình Siêu bây giờ còn cái gì không rõ nữa đâu?

Diệp Ân Tuấn cười lạnh, ngay cả nói cũng lười biếng.

Đường Trình Siêu nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang bị thương, tuy vết thương ở cánh tay anh đã được điều trị, nhưng điều đó không quan trọng, hiện tại áo sơ mi trắng đã bị máu tươi nhuộm đỏ, trông rất quỷ dị dọa người.

Mà trên mu bàn tay của anh lại có mấy vết xanh xanh tím tím, máu đỏ dưới mũi kim còn chưa khô, rõ ràng là vừa từ bệnh viện tới đây.

Đường Trình Siêu lạnh lùng nói: “Anh thực sự cho rằng chỉ một mình anh có thể làm lung lay cơ nghiệp của nhà họ Đường sao? Diệp Ân Tuấn, anh rất tự cao tự đại đó.”

Diệp Ân Tuấn cuối cùng cũng di chuyển.

Anh túm lấy cánh tay của Đường Trình Siêu, vặn ngược một cái ép vào tường, lạnh lùng nói: “Nếu Hạ Lan còn sống, tôi đối với anh còn có thể nể nang, dù sao năm năm trước anh có ơn cứu mạng cô ấy, anh đối với con của tôi còn có ơn sinh thành, mặc kệ anh làm cái gì, tôi đều có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Cho dù anh quá đáng, tôi không thể không chống lại, dù vậy, tôi vẫn để cho anh con đường lui. Nhưng Đường Trình Siêu à, anh ngàn vạn lần không nên, không nên động vào Hạ Lan của tôi, không nên để Nhan Như Ngọc đưa Hạ Lan đi Hậu Hải, không nên làm cho cô ấy hiện tại sống chết không rõ. Chẳng lẽ anh không biết Hạ Lan chính là bùa cứu mạng của anh sao? Hiện giờ cô ấy mất rồi, anh dựa vào cái gì muốn tiếp tục đem nhà họ Đường dương oai giễu võ ở Nước Mỹ? Một mình tôi không thể làm lung lay nhà họ Đường các anh, nhưng nếu là tất cả công ty đầu tư thì sao? Anh cảm thấy nhà họ Đường có bao nhiêu tài lực để chống hả?

Những lời này khiến cho sắc mặt của Đường Trình Siêu trở nên khó coi.

“Không thể nào! Mỗi công ty đầu tư mạo hiểm đều không hợp tác với người khác, anh không thể làm cho tất cả công ty đầu tư mạo hiểm tham gia, tuyệt đối không có khả năng này.

Diệp Ân Tuấn lại cười lạnh nói: “Nếu tôi muốn công ty cổ phần của nhà họ Đường này, thậm chí tôi có thể lấy tiền túi của tôi cho bọn họ? Anh cho rằng bọn họ còn có thể giữ vững nguyên tắc không hợp tác sao?”

“Diệp Ân Tuấn, anh điên rồi? Làm như vậy đối với anh có lợi gì? Chẳng qua là đả thương kẻ địch mười phần thì tự hại mình tám phần. Nhà họ Đường tiêu rồi, nhà họ Diệp cũng hao tổn nặng, anh muốn làm gì vậy?”

“Sao hả? Hạ Lan không còn, cho dù nhà họ Diệp có mất đi, tôi cũng muốn người nhà họ Đường các anh chôn cùng! Nếu không phải tại anh dây dưa, bây giờ Hạ Lan đã cùng tôi trở về Hải Thành, bắt đầu cuộc sống vui vẻ. Nhưng tại vì anh, cô ấy mất đi thân phận, phải chạy trốn, lại bị người ta hãm hại. Nếu không phải tại anh đưa cô ấy đi lung tung, Hạ Lan sẽ xảy ra chuyện sao? Đường Trình Siêu, anh đã dựa vào nền tảng của nhà họ Đường ở Nước Mỹ để chèn ép tôi, thậm chí còn thuê sát thủ làm hại con gái tôi, chuyện này nếu Hạ Lan còn sống, tôi tin chắc cô ấy sẽ từ từ tính toán với anh, chỉ là bây giờ, những ngày tốt đẹp của anh đã qua rồi.”

Nói xong, Diệp Ân Tuấn buông tay Đường Trình Siêu.

Đường Trình Siêu cảm giác cánh tay của mình đã bị người ta chặt đứt.

Vừa rồi, Diệp Ân Tuấn đối với anh ta không có chút tình cảm, thậm chí còn muốn lấy đi cánh tay của anh ta.

Đường Trình Siêu dở khóc dở cười nói: “Anh cho rằng tôi muốn nhìn thấy kết quả như thế này sao? Tôi cũng không muốn! Hơn ai hết tôi là người không muốn Hạ Lan gặp chuyện không may. Năm năm trước tôi đã cứu cô ấy từ biển lửa ra ngoài, cô ấy là của tôi. Là tôi giúp cô ấy thay đổi hình dạng, cho cô ấy cuộc sống mới. Nếu không phải bởi vì Nghê Nghê, bây giờ tôi với Hạ Lan đã rất hạnh phúc. Diệp Ân Tuấn, là anh phá hủy tất cả, là anh đã cướp cô ấy từ tôi.”

“Không ai có thể cướp được Hạ Lan đi, trong lòng cô ấy vẫn có tôi. Nếu cô ấy thực sự thích anh, năm năm qua anh có rất nhiều cơ hội, nhưng tại sao anh không có cơ hội nào vậy? Năm năm qua Hạ Lan vẫn từ chối anh, anh nên buông tay đi. Đường Trình Siêu, yêu một người không sao, nhưng nhân danh tình yêu mà làm tổn thương người khác, dựa vào cái gì anh gọi là yêu? Nếu Hạ Lan thật sự chọn anh, tôi tuyệt đối sẽ không can ngăn hay ép buộc, nhưng người cô ấy yêu là tôi, người cô ấy chọn lựa cũng là tôi! Bây giờ Hạ Lan đã xảy ra chuyện, anh và nhà họ Đường sẽ phải trả giá!”

Diệp Ân Tuấn nói xong, quay lại ngồi lên ghế.

Trước mắt anh là một chiếc laptop, trên màn hình còn hiện lên con số mà Đường Trình Siêu rất quen thuộc.

Đôi mắt anh ta hơi run rẩy.

“Tôi sẽ không để cho anh thực hiện được đâu! Tuyệt đối không! Cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Đường sẽ không bị anh đánh bại dễ dàng như vậy đâu, Diệp Ân Tuấn, chúng ta cùng chờ xem.”

“Anh không có cơ hội đâu!”

Diệp Ân Tuấn nói xong không thèm nhìn lại phản ứng của Đường Trình Siêu.

Đường Trình Siêu không hiểu rõ, nhưng cũng không muốn ở lại đây. Hiện tại mọi chuyện đã sáng tỏ, là Diệp Ân Tuấn liên kết với các công ty đầu tư mạo hiểm làm nhiễu loạn sàn chứng khoán, đây là hành động trái pháp luật, là phạm tội!

Chỉ cần anh ta đi tố cáo Diệp Ân Tuấn, hơn nữa tìm được chứng cớ Diệp Ân Tuấn liên kết với các công ty đầu tư mạo hiểm, Diệp Ân Tuấn tiêu tùng rồi.

Đường Trình Siêu rất nhanh chóng quay đầu bước đi.

Hiện tại anh ta không có thời gian tranh cãi với Diệp Ân Tuấn.

Giờ khắc này anh ta mới phát hiện, ở trong lòng anh ta, Tập đoàn Đường Thị vẫn là quan trọng nhất.

Diệp Ân Tuấn có thể đánh đổi toàn bộ nhà họ Diệp, chỉ vì muốn lấy lại công bằng cho Thẩm Hạ Lan, nhưng anh thì không thể.

Anh không thể vì lấy lại công bằng cho Thẩm Hạ Lan mà khiến toàn bộ nhà họ Đường phải trả giá!

Anh không làm được đâu!

Đường Trình Siêu đột nhiên nhận thức được sự lựa chọn của bản thân giữa nhà họ Đường và Thẩm Hạ Lan, trong giây lát tự cảm thấy buồn cười.

Lúc trước anh ta nói với Thẩm Hạ Lan rằng anh thích cô, anh muốn kết hôn với cô, mặc kệ thái độ của người nhà họ Đường, có đồng ý hay không, anh đều phải cưới được cô.

Khi đó Đường Trình Siêu còn cảm thấy mình chính là người đàn ông đĩnh đạc, tình yêu đối với Thẩm Hạ Lan là chân thành, là thần thánh vĩ đại, nhưng bây giờ anh ta mới hiểu được, lúc trước sở dĩ dám nói như vậy, là bởi vì anh ta biết nhà họ Đường không có khả năng sụp đổ, nhà họ Đường cũng không ai có thể níu chân được anh, kể cả bà cụ Đường.

Tất cả những điều kiện này đều là do anh ta là Tổng giám đốc của Tập đoàn Đường Thị, là người thừa kế của nhà họ Đường, là đại diện người tiêu biểu nhất ở Nước Mỹ.

Hiện tại mấy thứ này đem so sánh với công bằng cho Thẩm Hạ Lan, Đường Trình Siêu mới nhận ra, anh ta không thể liều lĩnh vì Thẩm Hạ Lan, chứ đừng nói là mất đi toàn bộ nhà họ Đường.

Anh ta không có sự quyết đoán như Diệp Ân Tuấn, không có sự can đảm như Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn biết rõ làm như vậy là phạm pháp, biết rõ làm như vậy sẽ khiến bản thân vào chốn tù tội, thậm chí đánh mất tất cả cơ nghiệp của nhà họ Diệp, nhưng anh vẫn làm.

Đường Trình Siêu không cam lòng, nhưng lại không nói được gì.

Anh ta về đến nhà họ Đường, kể rõ tình hình hiện tại cho bà cụ Đường, bà cụ Đường tức giận suýt chút dùng gậy đánh chết anh ta.

“Vì một đứa con gái, cháu khiến toàn bộ nhà họ Đường rơi vào nông nỗi này. Đường Trình Siêu, nếu nhà họ Đường thật sự bị đánh bại, cháu không thấy xấu hổ với liệt tổ liệt tông nhà họ Đường sao? Nhiều như vậy năm, nhà họ Đường ở Nước Mỹ dốc sức làm ăn dễ dàng lắm sao? Nếu năm năm trước ta biết cháu cứu về một tai họa, ta dù có phải bóp chết cô ta, cũng sẽ không để cháu bị mê hoặc suốt năm năm, cuối cùng khiến cả nhà họ Đường lụn bại!”

Lời nói của bà cụ Đường khiến cho Đường Trình Siêu cảm thấy chói tai.

“Bà nội, người đã chết rồi, bà có thể tôn trọng Hạ Lan một chút không?”

“Ta tôn trọng cô ta? Ai tôn trọng nhà họ Đường chúng ta? Nếu không phải bởi vì cô ta, Diệp Ân Tuấn tại sao lại nhắm vào nhà họ Đường? Nhà họ Đường chúng ta tại sao lại trở nên như thế này?”

“Được lắm ~! Nếu chuyện đã như vậy, nói cái gì cũng không còn ý nghĩa nữa? Điều quan trọng trước mắt là tra ra chứng cớ Diệp Ân Tuấn liên kết với các công ty đầu tư mạo hiểm làm nhiễu loạn sàn chứng khoán, có như vậy nhà họ Đường chúng ta mới còn có một tia hy vọng.”

Đường Trình Siêu rất nhanh chóng kêu quản gia đi thăm dò, nhưng vào lúc này, một làn sóng người từ bên ngoài tràn vào.

“Cụ Đường, những người này nói đến tìm Tổng giám đốc Đường, chúng tôi không ngăn lại được.”

Người làm uất ức nói.

Bà cụ Đường hơi sửng sốt, Đường Trình Siêu vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy người của viện kiểm sát, cảm thấy hơi bất an.

“Xin hỏi có chuyện gì sao?”

“Ngài Đường Trình Siêu, chúng tôi có một án mạng, mời anh đi theo chúng tôi về đồn điều tra một chút.”

Người của viện kiểm sát sẽ không vô duyên vô cớ tìm đến, chỉ cần đến đây, cơ bản đều mang theo lệnh bắt người, nói cách khác bọn họ ít nhiều đã nắm được chứng cớ.

Đường Trình Siêu nhíu mày.

“Tôi cần gọi điện cho luật sư của tôi.”

“Có thể, nhưng trước hết anh phải cùng chúng tôi về viện kiểm sát đã.”

Bà cụ Đường ngây người.

“Đây là chuyện gì vậy? Tại sao các người bắt Trình Siêu nhà tôi đi? Nó đã làm chuyện gì? Bây giờ các người nên tìm Diệp Ân Tuấn kìa, không phải Trình Siêu nhà tôi.”

Bà cụ Đường bảo vệ Đường Trình Siêu ở sau lưng.

Đường Trình Siêu cảm thấy sống mũi cay xót.

Bà cụ năm nay đã hơn bảy mươi. Vì nhà họ Đường làm lụng vất vả cả đời, hiện giờ còn phải vì đứa cháu trai mà nổi giận.

Anh ta quả thật bất hiếu.

Đường Trình Siêu nắm lấy tay bà cụ Đường nói: “Bà nội, chỉ là chuyện nhỏ thôi, bà đừng lo lắng, cháu sẽ không có việc gì đâu.”

“Không có việc gì thì tại sao viện kiểm sát tới bắt người? Rốt cuộc cháu đã làm gì vậy? Cháu đã làm cái gì hả?”

Bà cụ Đường lúc này mới phát hiện cháu mình đã thoát khỏi vòng tay mình, bà ta thậm chí còn không biết cháu mình ở bên ngoài đã làm chuyện gì.

Đường Trình Siêu cười nói: “Không có việc gì đâu, quản gia, thay ta chăm sóc tốt cho bà nội.”

“Vâng thưa cậu chủ.”

Đôi mắt của quản gia đã đỏ hoe.

“Đi thôi!”

Người của viện kiểm sát không có thời gian nhìn cảnh gia đình hạnh phúc ở đây, lạnh lùng mở miệng.

Đường Trình Siêu không thể không đi theo bọn họ, nhưng trước khi đi lại nói với quản gia: “Mặc kệ nhà họ Đường đã xảy ra chuyện gì, đưa bà nội đến biệt thự ở vùng ngoại ô sống. Cái đó không phải sản nghiệp của nhà họ Đường, cho dù nhà họ Đường phá sản, nơi đó cũng không bị niêm phong. Tìm Thư ký Trương, cô ấy sẽ giúp bà nội có cuộc sống không lo nghĩ.”

“Cậu chủ, cậu đang nói cái gì vậy? Cái gì phá sản?”

Quản gia nói những lời này, bà cụ Đường gần như chết điếng.

Đường Trình Siêu không phải người nói năng tùy tiện, hiện giờ lại nói tới phá sản.

Chẳng lẽ nhà họ Đường bọn họ thật sự lụn bại rồi sao?

“Trình Siêu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

Đối mặt với sự chất vấn của bà cụ Đường, Đường Trình Siêu chưa nói gì đã đi theo viện kiểm sát rồi.

Anh ta còn chưa kịp tìm chứng cớ Diệp Ân Tuấn liên thủ với công ty đầu tư mạo hiểm, viện kiểm sát đã tìm tới anh ta trước, xem ra tất cả chuyện này đều là tính toán của Diệp Ân Tuấn.

Khi Đường Trình Siêu lên xe, đột nhiên thấy Diệp Ân Tuấn ngồi cách đó không xa trong xe cười lạnh với anh ta.

Dường như mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát, khiến Đường Trình Siêu cảm thấy phiền muộn.

Chỉ một câu thôi, anh ta đã thua rồi.

Chẳng những mất Thẩm Hạ Lan, còn mất cả nhà họ Đường. Nếu cho anh ta một cơ hội nữa, anh ta còn có thể tiêu sái đi vào bóng tối sao?