Thẩm Hạ Lan chắc chắn sẽ sắp xếp tốt cho Diệp Minh Triết, lúc này, cho dù anh có đến đó thì cũng không thể làm gì cho con trai, bây giờ ngọn lửa giận của anh hận không thể xé xác Diệp Tử.
Diệp Tử đau đến nỗi co rút toàn thân, muốn kêu người cầm máu giúp cho cô ta, chữa trị, nhưng mà cái cằm của cô ta đã bị người ta tháo khớp, căn bản nói không nên lời.
Cô ta chỉ có thể nằm trên nền đất lạnh lẽo, giống như một người tàn phế, trong không khí ẩm ướt tràn ngập mùi máu tươi.
Vu Phong đâu rồi?
Không phải là anh ta đã nói cho người tiếp ứng mình rồi à?
Sao bây giờ vẫn còn chưa tới?
Diệp Tử mong mỏi chờ đợi, nhưng mà lại lo lắng bất an.
Cánh cửa cạch một tiếng, được mở ra.
Thời khắc này, thần kinh của Diệp Tử cũng trở nên căng thẳng.
Trong nháy mắt cô ta nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, cô ta không tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi.
Cho dù biết mình chảy cùng dòng máu với người đàn ông này, nhưng mà loại cảm giác sợ hãi từ tận trong lòng vẫn tồn tại.
Cô ta mở cặp mắt to nhìn Diệp Ân Tuấn, muốn cầu xin tha thứ, nhưng lại lực bất tòng tâm.
Diệp Ân Tuấn đã tưởng tượng đến cảnh tượng mà mình gặp lại Diệp Tử vô số lần, lại không ngờ tới chật vật như thế.
Tay chân của Diệp Tử đã bị bẻ gãy, xương cốt lòi ra bên ngoài, trông vô cùng đáng sợ, mà cằm của cô ta đã bị tháo khớp, gương mặt vặn vẹo, tóc của cô ta che một nửa mặt, hỗn hợp nước mắt cùng với bùn làm nhìn không rõ gương mặt của cô ta.
Cô ta gầy rồi.
lại cho cô ta một cái mạng, đáng tiếc là cuối cùng mình vẫn đã nhân từ nương tay.
Diệp Ân Tuấn khoác tay, cái cằm của Diệp Tử liền được chỉnh lại.
“Anh ơi, em không cố ý đâu, em thật sự không cố ý làm Minh Triết bị thương.
Là Thẩm Hạ Lan, là cô ta, nếu như không phải cô ta muốn giết em, em sẽ không sai lầm mà làm Minh Triết bị thương, đây chính là cháu ruột của em mà, làm sao em có thể ra tay được chứ.
Anh, anh tin tưởng em đi, anh tin em đi có được không? Anh nhìn em đi, Thẩm Hạ Lan, là người đàn bà độc ác như thế, cô ta đã làm gãy mất tay chân của em, em còn là một người phụ nữ mang thai, đứa nhỏ trong bụng em là dòng máu duy nhất của nhà họ Triệu, anh ơi!”
Diệp Tử kêu khóc, nước mắt rơi ào ào, giống như là thật sự bị uất ức..