Chính miệng anh ta đã nói, chỉ cần giết chết Hạ Tử Thu thì anh ta sẽ cưới cô ta.
Nếu anh ta không yêu mình thì sao có thể dịu dàng với mình như vậy được?
Sao có thể bằng lòng kết hôn với cô ta, đúng không?
Cho nên, Hạ Tử Thu đang nói bậy bạ!
Hạ Tử Thu cười khẩy nói: “Tôi không hiểu tình yêu? Tôi nói nhảm? Chín năm trước, tôi cũng là một người không cần gì hết ngoài tình yêu.”
Vừa nói, anh ta vừa cười tự giễu, kèm theo sự chua xót và tuyệt vọng.
Nhan Du bỗng thấy áp lực trước vẻ mặt tuyệt vọng của anh ta.
Sao lại như thế chứ?
Tình yêu không phải rất đẹp đẽ sao?
Sao lại khiến anh ta tuyệt vọng như vậy?
“Anh…”
“Cô biết Cung Tuyết Dương không?”
Hạ Tử Thu quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Nhan Du.
Nhan Du mờ mịt hỏi: “Cung Tuyết Dương là ai?”
Cô ta thực sự là một sát thủ vụng về.
Thậm chí Hạ Tử Thu cũng cảm thấy cô ta căn bản không phải sát thủ.
Nếu một sát thủ muốn giết người thì sẽ không lộn xộn như vậy, càng sẽ không liều mạng rồi đặt mình vào tình thế nguy hiểm.
Vì vậy Hạ Tử Thu có thể chắc chắn rằng Nhan Du đã bị Hàn Hi Thần lợi dụng.
Người phụ nữ ngốc nghếch này đã vì cái gọi là tình yêu mà lâm vào tình cảnh này, cô ta thật thảm thương, đáng thương, nhưng không vô tội.
Cô ta không còn là một đứa trẻ nữa, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình.
Hạ Tử Thu chỉ muốn xác nhận xem cô ta có biết Cung Tuyết Dương hay không, nhưng trong mắt Nhan Du, anh ta nhìn thấy sự nghi ngờ và phủ nhận.
Hàn Hi Thần nói cô ta là người thân của Cung Tuyết Dương, nhưng anh ta không biết rốt cuộc là ai đang nói dối nữa?
Hạ Tử Thu không biết.
Anh ta nhìn Nhan Du, ngày mai người phụ nữ này sẽ bị xử tử, khuôn mặt giống Cung Tuyết Dương kia sẽ dần dần biến mất khỏi cuộc sống của anh ta, trái tim anh ta bỗng dưng có chút đau đớn.
“Cung Tuyết Dương là bạn gái của tôi, là vợ chưa cưới của tôi, chúng tôi cũng là một cặp đôi ngọt ngào.
Ba năm yêu nhau khiến chúng tôi muốn về chung một nhà, nhưng cô ấy đã chết trước khi chúng tôi kết hôn.
Cô ấy chết rất thảm, còn bị người ta chặt từng khúc.
Khi tôi nhìn thấy cô ấy thì thi thể cô ấy đã được khâu lại từng mảnh với nhau.
Để trả thù cho cô ấy, tôi đã từ bỏ công việc và tín ngưỡng của mình.
Tôi thậm chí còn từ bỏ cả giới hạn và lương tâm của con người, bán mình hoàn toàn cho quỷ dữ.
Tôi đã giết những người kia, phàm là những người ức hiếp Tuyết Dương thì tôi chưa từng bỏ qua người nào.
Tôi thậm chí còn để từng người trong số họ phải trải qua nỗi đau của Tuyết Dương, để họ tận mắt chứng kiến bàn tay và bàn chân của mình rời khỏi cơ thể mình như thế nào.
Còn trái tim tôi, tình yêu của tôi, lương tâm và giới hạn của tôi đã hoàn toàn bị chôn vùi với việc giết người rồi.”
Hạ Tử Thu nói rất bình tĩnh nhưng lại khiến Nhan Du sợ hãi.
Đôi mắt cô ta mở to, đột nhiên cảm thấy khó thở.
Cô ta ăn gan hùm mật gấu hay sao mà lại dám đi trêu chọc một người đàn ông tàn nhẫn và đáng sợ như vậy chứ?.