Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1915: 1915: Chương 1912






Hạ Tử Thu thấp giọng nói: “Khi Tống Dật Hiên đến tìm được Tống Hải Đình, lúc đó thần trí của ông ta có chút không tỉnh táo lắm, còn đang sốt, trong miệng luôn nói Tống Dật Hiên đi mau, đừng tới đây.

Lúc đó chúng tôi tưởng là sốt lên mơ hồ, tìm bác sĩ gia đình đến truyền dịch cho ông ta.

Sau đó sau khi nhiệt độ cơ thể hạ xuống thì ngủ thiếp đi.

Tôi ra ngoài mua đồ ăn cho Tống Dật Hiên, Tống Dật Hiên ra ngoài rút điếu thuốc, lúc quay lại thì Tống Hải Đình chết rồi.

Thuốc độc của ông ta chắc là mang theo bên người.

Nếu như Tống Dật Hiên không đến, đoán chắc ông ta cũng muốn đi bước này.”
Nghe thấy lời của Hạ Tử Thu, lông mày của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đều nhíu lại.

Tống Hải Đình vốn có lẽ ra ngoài du lịch lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn sống thê thảm như vậy, thậm chí cũng không dám để Tống Dật Hiên biết, tại sao chứ?
Vấn đề này luẩn quẩn trong đầu thì Thẩm Hạ Lan nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Sòng bạc đó điều tra chưa?”

“Đang điều tra, có điều bắt đầu từ hôm đó bọn họ hình như không có kinh doanh nữa.”
Lời của Hạ Tử Thu khiến lông mày của Diệp Ân Tuấn lần nữa nhíu lại.

“Tóm lại sẽ có một chút manh mối, thật sự không được thì bắt tất cả mọi người của sòng bạc lại, tra hỏi từng người, tôi không tin không tìm ra manh mối.”
Diệp Ân Tuấn lúc này giống như một Satan liều lĩnh, khí thế đó khiến không khí xung quanh đều hạ xuống âm độ.

Nếu như là trước đây, Diệp Ân Tuấn tuyệt đối sẽ không như vậy, dù sao thân phận của anh bày ở đó, nhưng bây giờ Diệp Ân Tuấn lại không hề kiêng kỵ, không biết là vì nơi này là tổng bộ của anh hay là vì ảnh hưởng của Hoàng kim cổ.

Thẩm Hạ Lan muốn ngăn cản, đưa tay rồi lại để xuống.

Bỏ đi, tóm lại phải xé ra một lỗ, nếu không sẽ khiến người ta nghẹn thở.

Khi Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên từ bên ngoài đi vào, vừa hay nghe thấy lời của Hạ Tử Thu.

“Ba tôi sau khi đến đây rốt cuộc đã như nào? Có thể nói cho tôi không?”
Giọng nói của Tống Dật Hiên khàn khàn, có điều lại mang theo một chút căm phẫn.


Tống Dật Hiên anh không thích ông già đó, thậm chí có hơi oán hận, nhưng người đàn ông đó dù sao cũng là người cho anh sinh mạng, cho dù có gì không đúng, cũng là chuyện của nhà họ Tống bọn họ, còn chưa đến lượt người khác ra tay.

Hạ Tử Thu liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, thấy Diệp Ân Tuấn gật đầu, lúc này mới nói tình hình cho Tống Dật Hiên.

Lông mày của Tống Dật Hiên từ đầu đến cuối đều nhíu chặt, không có nói chuyện, lại khiến người khác cảm thấy đè nén đến có hơi nghẹt thở.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Có vài chuyện cậu ra mặt không thích hợp, vẫn là giao cho tôi làm đi.

Nơi này là tổng bộ của Kình Thiên Minh, còn chưa có ai có thể ở đây làm cái gì mà không bị chúng tôi phát giác.”
Dứt lời, Tống Dật Hiên bỗng sững người.

“Kình Thiên Minh?”
Anh ta biết Kình Thiên Minh.

Kình Thiên Minh coi như là một tổ chức quốc tế, không chính không tà, nhưng không có ai dám đối đầu, bởi vì thế lực của Kình Thiên Minh rất lớn, cũng rất thần bí, không ai biết người quản lý của bọn họ là ai, có thân phận gì?
Điều Tống Dật Hiên kinh ngạc là Diệp Ân Tuấn vậy mà có dính dáng với Kình Thiên Minh.

Có điều anh ta nhanh chóng thu liễm cảm xúc, gật đầu nói: “Được, tôi đợi.”
“Có chuyện gì liên lạc với cậu ta.”.