Cho dù show ân tình dải cơm chó gì đó, lẽ nào không nên là cô ta sao?
Thế nào bây giờ lại bị đôi vợ chồng già đã kết hôn 7-8 năm ngược đãi vậy chứ?
Cô ta đột nhiên có hơi nhớ Tống Dật Hiên rồi.
Thẩm Hạ Lan cầm bát uống một ngụm, nhìn thấy Hồ Ngọc Duyên nhìn mình với vẻ oán trách, không hiểu nên hỏi: “Chị dâu, sao vậy? Không hợp khẩu vị của chị sao?”
Hồ Ngọc Duyên cảm thấy mình bây giờ thật giống như kẻ ngốc.
Nhìn dáng vẻ này của Thẩm Hạ Lan, không hề biết mình đang dải cơm chó.
Được thôi, quả nhiên là quen thành tự nhiên.
Cô ta bắt đầu muốn biến thành chanh tinh rồi.
Tống Dật Hiên, nô gia nhớ anh rồi.
Hồ Ngọc Duyên lẩm bẩm trong lòng, lại xua tay nói: “Không sao, mau ăn phần của em đi, chị chỉ là nghĩ Dật Hiên bao giờ có thể quay về.”
Lời này khiến Thẩm Hạ Lan có hơi chột dạ.
Cô vậy mà quên mất Tống Dật Hiên và Tống Hải Đình.
“Khụ khụ, hay là gọi điện cho anh ấy?”
“Không cần, bên Tử Thu sẽ giải quyết, mau ăn cơm đi.
Diệp Ân Tuấn hờ hững mở miệng.
Nghe nói Hạ Tử Thu đích thân đi theo Tống Hải Đình, Thẩm Hạ Lan ngược lại yên tâm.
“Có Tử Thu ở đó sẽ không có vấn đề gì đâu, chị dâu, mau ăn cơm đi, nếu không bao giờ anh họ về anh ấy sẽ đau lòng.”
Câu nói này ngược lại khiến mặt của Hồ Ngọc Duyên đỏ ửng.
“Nói linh tinh.”
“Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, Ha, phụ nữ.”
Thẩm Hạ Lan giả bộ lắc đầu, bầu không khí trên bàn ăn lập tức trở nên sôi nổi lên.
Diệp Nghê Nghê ăn trong vui vẻ, Diệp Minh Triết và Diệp Tranh cũng vì tâm trạng tốt, ăn nhiều đồ ăn hơn, mà Thẩm Hạ Lan ở dưới sự chăm bẵm của Diệp Ân Tuấn mà ăn tới hơi no căng.
Cả quá trình người không ăn bao nhiêu chỉ có Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan thấy anh như vậy, ép anh ăn một ít rau, uống một bát canh mới coi như xong chuyện.
Hồ Ngọc Duyên lần nữa bị nghẹn trong màn cơm chó.
Cô ta quyết định bất luận thế nào cũng không thể ở đây, sẽ bị ngược đãi.
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Hạ Lan kéo Hồ Ngọc Duyên nói chuyện, bọn trẻ cũng tìm thú vui của riêng mình.
Diệp Ân Tuấn vốn định ở bên vợ, nhưng bây giờ vợ bị Hồ Ngọc Duyên chiếm mất, anh chỉ đành đến thư phòng.
Hồ Ngọc Duyên nhìn căn nhà tráng lệ này, cười rồi nói: “Lão Diệp nhà các em thật sự chiều em tới tận trời rồi.”
“Nói cứ như anh họ em không chiều chị vậy.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến khóe miệng của Hồ Ngọc Duyên hơi cong lên.
“Đương nhiên rồi, Dật Hiên nhà tụi chị cũng rất tốt.”
Lời này khiến Thẩm Hạ Lan thấy hơi ê răng, có điều lại rất an ủi.
Nhớ lại lúc đầu khi quen Tống Dật Hiên, cô thế nào cũng không ngờ anh ta sẽ tìm được cô gái xinh đẹp khí chất như Hồ Ngọc Duyên..