Hạ Tử Thu nói: “Không phải người địa phương, nhưng ai cũng có võ công.
Hơn nữa, chân Tống Hải Đình không bị té gãy mà là bị đánh gãy.
Nghe nói ông ta nợ cờ bạc, lúc người ta đòi nợ thì bị đánh gãy.
Nhưng tôi cho người đi điều tra thì biết Tống Hải Đình căn bản không đánh bạc.
Sòng bạc kia cũng hơi kỳ lạ, hiện đang đi điều tra.”
Diệp Ân Tuấn híp mắt, nghịch cây bút trong tay, khẽ nói: “Tống Dật Hiên sắp đến rồi đúng không?”
“Sẽ hạ cánh trong vòng một tiếng nữa.”
“Nói chuyện này cho Tống Dật Hiên để anh ta tự giải quyết, nếu cần thì giúp.
Dù sao anh ta cũng là anh vợ của tôi.”
Câu nói của Diệp Ân Tuấn khiến Hạ Tử Thu hơi ngẩn người, sau đó cười nói: “Được.”
“Thu xếp đưa con tôi đến đây đi, ngày mai tôi sẽ đưa vợ con đi chơi.
À đúng rồi, bảo Kiều sáng mai đến đây sớm một chút để hóa trang tôi.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Hạ Tử Thu ngạc nhiên.
“Ể, anh muốn hóa trang sao? Có phải mặt trời sắp mọc đằng tây rồi không nhỉ?”
“Khuôn mặt này quá bắt mắt.”
Diệp Ân Tuấn nói rất bình thường, nhưng lại khiến người ta rất ghen tị.
“Tôi rất muốn khuôn mặt này của anh đấy.”
Hạ Tử Thu bực bội nói.
Không phải anh ta không đẹp trai, mà là anh ta cảm thấy mình có chút kém sắc khi đứng cùng tên yêu nghiệt Diệp Ân Tuấn này.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Không sợ Cung Tuyết Dương không nhận ra anh sao?”.
Truyện Ngôn Tình
Những lời này thành công khiến Hạ Tử Thu câm miệng.
Nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn không buông tha cho anh ta, lại hỏi: “Anh yêu kẻ giả mạo kia rồi sao?”
Lần này Hạ Tử Thu không trả lời.
“Coi chừng liên lụy đến bản thân.”
Diệp Ân Tuấn mở miệng nhắc nhở.
“Ừm, biết rồi.”
Hạ Tử Thu không muốn nói đến vấn đề này thì Diệp Ân Tuấn cũng không hỏi.
Mỗi người đều có nốt ruồi son của lòng mình, còn nốt ruồi son này là thật hay giả thì chỉ có người trong cuộc mới biết.
Tất cả những gì anh muốn làm là nhắc nhở Hạ Tử Thu, còn anh ta muốn làm thế nào, Diệp Ân Tuấn cũng không nhúng tay vào.
Hai người lại nói một lúc nữa, lúc này Diệp Ân Tuấn mới cúp video.
Anh dặn dò quản gia chuẩn bị bữa tối, còn cho người nấu canh tẩm bổ cho Thẩm Hạ Lan.
Không phải ở đây không có người giúp việc và quản gia, mà là buổi trưa bị Diệp Ân Tuấn sắp xếp đi ra ngoài hết rồi.
Bây giờ bọn nhỏ sắp đến rồi, cũng cần có người chăm sóc ăn uống hàng ngày cho bọn nhóc.
Thẩm Hạ Lan bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Ba chữ Tống Dật Hiên khiến cô tỉnh táo lại.
“Anh họ, anh đến rồi à? Để em đi đón.”
Thẩm Hạ Lan vội nói, đồng thời thầm mắng tên Diệp Ân Tuấn quá cầm thú, cũng không đánh thức cô.
Tống Dật Hiên nói: “Không cần đâu, em làm gì thì làm đi, Diệp Ân Tuấn đã cử người đến đón anh rồi, anh sẽ trực tiếp đến gặp ba anh.
Lát nữa Ngọc Duyên sẽ đến chỗ em, em chăm sóc cô ấy nhé.”
“Vâng.”.