Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1857: 1857: Chương 1856






Sau khi mở cái hộp ra, rõ ràng có một con cổ trùng màu vàng kim.

Hoàng kim cổ!
Nếu như người hiểu cổ trùng nhìn thấy hoàng kim cổ của Trương Linh, chắc có lẽ là hai mắt sẽ đỏ hồng.

Đây chính là cổ vương cấp bậc chí tôn trong cổ trùng.

Chính là thứ mà có biết bao nhiêu người nuôi cổ mơ ước có được.

Từ màu sắc của hoàng kim cổ này, có thể biết được hoàng kim cổ có ít nhất một trăm năm tuổi thọ.

Chỉ nhìn thấy hoàng kim cổ đó được thả ra, liền vèo một cái trực tiếp nhảy lên trên trán của Diệp Ân Tuấn.

Làn sương mù màu trắng bao phủ cơ thể nó thành một tầng sương trắng, ánh sáng mang theo màu vàng chợt lóe lên, trực tiếp chui vào trong đầu của Diệp Ân Tuấn.

Trương Linh nhìn thấy như thế này thì vội vàng quỳ xuống rồi dập đầu, vừa quỳ lạy Diệp Ân Tuấn, trong miệng lại ô ô a a những từ ngữ mà người khác không hiểu.


Không bao lâu sau, ở những nơi mà Trương Linh sử dụng ngân châm bắt đầu tản ra máu màu đen, từng chút từng chút thẩm thấu ga giường, phát ra mùi hôi thối.

Nhưng mà Trương Linh lại không có hành động gì, mà là cứ quỳ ở đó, trong miệng vẫn còn nói cái gì đó.

Trôi qua hơn một tiếng đồng hồ, máu màu đen của Diệp Ân Tuấn chậm rãi khôi phục lại thành màu đỏ.

Lúc này, Trương Linh mới thở phào một hơi.

Đúng lúc này, Diệp Ân Tuấn đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt lạnh lùng đỏ hồng một mảnh.

“Gia chủ, người đã tỉnh rồi?”
Trương Linh vui mừng lên tiếng.

Một khắc sau, anh liền ngồi phắt dậy, trực tiếp bóp lấy cổ của Trương Linh.

“Gia chủ…”
Trương Linh bị nhấc lên trên không.


Sắc mặt của bà ta đã xanh xám, nhưng mà Diệp Ân Tuấn giống như là không nhìn thấy, sự tàn nhẫn với vẻ lạnh lùng trong đôi mắt làm cho người ta không rét mà run.

“Bà thật to gan!”
Bàn tay của Diệp Ân Tuấn nắm chặt lấy cổ của Trương Linh, dường như là một bàn tay sắt, từng giọt máu từ từ thẩm thấu từ cổ của Trương Linh, nhuộm đỏ cả tay của Diệp Ân Tuấn, cộng thêm đôi mắt đỏ ngầu của anh, khinh khủng nói không nên lời.

Anh giống như là tu la mang theo sát khí vô tình làm cho nhiệt độ trong căn phòng như muốn đông cứng lại.

Trương Linh hô hấp khó khăn, loại cảm giác sợ hãi sắp chết đến quá nhiều lần, làm cho tròng mắt của bà ta rã rời.

Mà lúc này Diệp Ân Tuấn ở trước mắt giống như giẫm lên vô số xương cốt âm u, phủ lên người mùi vị ngai ngái của máu đỏ, làm cho người ta thấy ngột ngạt.

“Khụ khụ, gia chủ, tôi đến đây để cứu người.”
Trương Linh vội vàng mở miệng.

Nếu như không lên tiếng, chỉ sợ là mình sẽ thật sự chết ở đây.

Bà ta chưa từng nghĩ tới mình sẽ lấy tư thái này, dáng vẻ hèn mọn này để gặp gia chủ của mình.

Trương Linh không nói được trong lòng có cảm giác gì, nhưng mà đây chính là sứ mệnh của bà ta.

Chính là sứ mệnh mà nếu như đời này bà ta không hoàn thành, bà ta cũng phải để đời tiếp theo hoàn thành.

Diệp Ân Tuấn hừ lạnh một tiếng, đột nhiên lại nở nụ cười..