Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1817: 1817: Chương 1816






Giọng nói của Thẩm Hạ Lan mang theo một tia khàn khàn, lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Vốn dĩ Diệp Nghê Nghê vẫn còn đang nghĩ chuyện gì đó, nhưng mà được mẹ hát ru như thế này, cô bé từ từ ngủ thiếp đi.

Thẩm Hạ Lan nhìn gương mặt ngủ say của con gái, từ đầu đến cuối đôi mắt đều dịu dàng, mang theo sự cưng chiều.

Lúc Diệp Ân Tuấn bước ra từ trong phòng tắm, Thẩm Hạ Lan đã cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng mà cô cứ nhìn Diệp Nghê Nghê, ánh mắt dịu dàng quyến luyến.

“Bộ dạng này của em làm anh có hơi ghen rồi đó.”
Diệp Ân Tuấn lấn người tới, hôn Thẩm Hạ Lan một cái, lại trêu chọc Thẩm Hạ Lan bật cười.

“Ghen tuông với tình nhân nhỏ của mình hả, anh có biết xấu hổ không?”
“Không xấu hổ.”
Diệp Ân Tuấn ôm lấy Thẩm Hạ Lan, sự dịu dàng trong đáy mắt phun trào.

Làm sao mà Thẩm Hạ Lan không biết trong mắt của Diệp Ân Tuấn đang suy nghĩ cái gì!

Cô không khỏi ngượng ngùng.

“Con gái đang ở đây.”.

Truyện Hot
“Em nghĩ là anh muốn làm cái gì?”
Dừng lại một chút, Diệp Ân Tuấn lập tức bật cười.

Câu hỏi này làm cho Thẩm Hạ Lan biết là mình đã nghĩ sai rồi.

Thật tình!
Quá là xấu hổ, quá là mất mặt!
“Diệp Ân Tuấn, anh thật xấu xa!”
Dáng vẻ thẹn thùng của Thẩm Hạ Lan lập tức lấy lòng Diệp Ân Tuấn.

Anh nhẹ giọng nói ở bên tai Thẩm Hạ Lan: “Yên tâm đi, một lát nữa ra ngoài, ông xã tuyệt đối không từ chối lời mời của em đâu.”

“Ai mà mời anh chứ! Đi ngủ nhanh lên đi.”
Gương mặt của Thẩm Hạ Lan muốn bùng cháy.

Diệp Ân Tuấn lại cười rạng rỡ hơn nữa.

Hai người náo loạn một hồi, Diệp Ân Tuấn liền rời giường rồi nằm xuống ở một bên khác của Diệp Nghê Nghê, cánh tay duỗi ra, lập tức ôm vợ con vào trong ngực.

Đồng thời, thỏa mãn nhắm mắt lại.

Có lẽ là bởi vì thần kinh quá căng thẳng, sau khi đến nhà họ Hoắc lại được thả lỏng, có lẽ bởi vì có Diệp Ân Tuấn và con gái ở bên cạnh, giấc ngủ này của Thẩm Hạ Lan rất yên ổn, cho đến khi mở mắt thì trời đã sáng.

Diệp Nghê Nghê đã sớm không nằm trong khuỷu tay của mình, ngược lại là chui vào trong ngực của Diệp Ân Tuấn, mà trên người cô được đắp kín cái chăn mỏng, hiển nhiên là Diệp Ân Tuấn đắp chăn cho cô.

Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ một nhà ba người, tâm trạng không khỏi vui vẻ.

Cô nhẹ tay nhẹ chân thức dậy, hôn một cái lên trên mặt của Diệp Ân Tuấn và con gái, sau đó đứng dậy chuẩn bị bữa sáng cho bọn họ.

Lúc cô đứng dậy thì Diệp Ân Tuấn đã thức, nhưng mà lại không mở mắt, anh chờ đến khi Thẩm Hạ Lan ra ngoài rồi thì mới nhìn Diệp Nghê Nghê đang ngủ say, cánh môi hơi cong lên.

“Con bé lười biếng.”.