“Ông ngoại, có lẽ là dì cả còn có những chuyện khác cần phải giải quyết, dì ấy sẽ về gặp ông thôi mà.”
“Ông còn có thể chờ được không? Hạ Lan, ông ngoại đã lớn tuổi rồi, không thể sống được mấy năm nữa, ông không có nguyện vọng gì hết, chỉ hi vọng trước khi chết có thể nhìn thấy con gái cả của ông, con gái cả đáng thương của ông.”
Nước mắt của ông cụ Tiêu tuôn rơi đầy mặt.
Trong lúc nhất thời, trong lòng của Thẩm Hạ Lan vô cùng khó chịu, cũng không biết phải an ủi ông cụ Tiêu như thế nào mới tốt.
Ở bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ, mọi người đang tạm biệt năm cũ chào đón năm mới.
Thẩm Hạ Lan miễn cưỡng vực dậy tinh thần, cô cười nói: “Ông ngoại, ở bên ngoài còn có rất nhiều người đang chờ đón giao thừa với ông, huống hồ gì nếu như dì cả thật sự ở đây, dì cũng hi vọng là ông sẽ vui vẻ có đúng không nào? Tin tưởng cháu đi, cháu sẽ đưa dì cả về đây mà.”
“Thật hả?”
“Thật ạ.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.
Lúc này, tâm trạng của ông cụ Tiêu mới thả lỏng một chút.
“À đúng rồi, sáng nay Minh Triết có về nhà, nói là hơi mệt, nó nhốt mình ở trong phòng ấy, cơm trưa cũng không ăn nữa.
Ông đã cho người đi gọi thằng bé ra ăn cơm, thằng bé nó là muốn đi ngủ, con đi xem tình huống của thằng bé như thế nào đi.”
Ông cụ Tiêu nói như vậy, Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ.
“Dạ vâng, để con đi xem thằng bé.”
Cô vội vàng đi đến phòng của Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan gõ cửa một cái, ở bên trong không có âm thanh.
Cô nhẹ nhàng vặn cửa, cánh cửa liền mở ra.
Thẩm Hạ Lan đi vào, nhìn thấy Diệp Minh Triết đang nằm cuộn người ngủ ở trên giường.
Cậu bé ngủ vô cùng im ắng, nhưng mà lại không yên ổn cho lắm.
Thẩm Hạ Lan biết trước kia Diệp Minh Triết không ngủ như thế, nhưng mà bây giờ cậu bé giống như là không có cảm giác an toàn.
Lòng của cô đau đớn.
Thẩm Hạ Lan bước tới, nhìn thấy Diệp Minh Triết không đắp chăn, trực tiếp kéo chăn đắp lên cho Diệp Minh Triết.
Diệp Minh Triết đột nhiên mở mắt ra, một tay giữ lại cổ tay của Thẩm Hạ Lan, lực đạo lớn đến nỗi làm Thẩm Hạ Lan không tự chủ được mà kêu lên một tiếng.
“Minh Triết, là mẹ đây.”
Cô sợ hãi, có chút hoảng sợ.
Nhân cách thứ hai của Minh Triết sắp bộc lộ rồi ư?
Lúc Thẩm Hạ Lan đang nghĩ như vậy, Diệp Minh Triết hơi bất ngờ, lập tức buông lỏng tay ra.
“Mẹ ơi, sao mẹ lại đến đây vậy, con có làm mẹ bị thương không?”
Diệp Minh Triết thấy là cô thì vội vàng ngồi dậy nhìn tay của Thẩm Hạ Lan.
Dưới ánh đèn, ánh mắt của Diệp Minh Triết vô cùng bình thường, ánh mắt quan tâm cùng với thái độ đó tuyệt đối không phải là nhân cách thứ hai có thể có.
Thẩm Hạ Lan lập tức vui mừng không thôi.
“Minh Triết, con khỏe không?”.