Cần gì phải cười tươi với Tống Dật Hiên như thế?
Cho dù anh em họ thì sao?
Anh thấy khó chịu, anh ghen đó không được à?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy chắc là Diệp Ân Tuấn bị chạm mạch đâu đó rồi, cô vội vàng cười nói: “Đừng có để ý tới anh ấy.”
Tống Dật Hiên lại nở một nụ cười vô cùng đắc ý.
“Náo động phòng à? Được thôi, cũng không biết là Sếp Diệp muốn làm cái gì, Tống Dật Hiên tôi chào đón cậu.”
“Lời này là cậu đã nói đó, đừng có một lát nữa khóc huhu giống như là một cô gái rồi không dám ứng chiến.”
Diệp Ân Tuấn hết sức khinh bỉ nhìn Tống Dật Hiên.
Hồ Ngọc Duyên đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Cô muốn ngăn cản Tống Dật Hiên, nhưng mà bản thân Tống Dật Hiên vốn dĩ không phải là người chấp nhận đả kích, huống hồ gì, bình thường rất thích phân cao thấp với Diệp Ân Tuấn, bây giờ nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, lập tức vỗ ngực nói: “Ai tránh thì người đó là cháu trai!”
“Được, chỉ mong là cậu sẽ không trở thành cháu của tôi, tôi cũng đâu có thèm.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì nghiêng đầu đi.
Hồ Ngọc Duyên cảm thấy giống như là Tống Dật Hiên nhảy vào cái hố mà Diệp Ân Tuấn đã đào, mặc dù không dám xác định, nhưng mà cứ cảm thấy như vậy.
Cô nhìn Thẩm Hạ Lan với ánh mắt cầu cứu.
Thẩm Hạ Lan dở khóc dở cười.
Hóa ra là Diệp Ân Tuấn đang chờ Tống Dật Hiên ở đây.
Kéo kéo ống tay áo của Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Ngày hôm nay anh họ của em kết hôn, như vậy là được rồi đó.”
“Nhưng mà món quà anh chuẩn bị cho cậu ấy, không náo động phòng thì không có cách nào tặng được.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn không lớn, nhưng mà Hồ Ngọc Duyên và Tống Dật Hiên có thể nghe rất rõ ràng.
Quà hả?
Còn phải là lúc náo động phòng mới có thể tặng?
Sao bọn họ lại đột nhiên cảm thấy tăm tối vậy chứ?
“Chúng ta đi qua kia mời rượu đi, mọi người cứ dùng bữa nhiệt tình nha.”
Hồ Ngọc Duyên hoảng sợ kéo Tống Dật Hiên đi.
“Em kéo anh làm gì?”
Tống Dật Hiên không hiểu gì sất, không biết Hồ Ngọc Duyên ghé vào lỗ tai của anh ta nói cái gì đó Tống Dật Hiên nhìn Diệp Ân Tuấn một chút, rồi đi khỏi.
Chờ sau khi bọn họ đi mất, Thẩm Hạ Lan bất đắc dĩ nói: “Em là em họ của anh ấy.”
“Anh biết chứ.”
Diệp Ân Tuấn trầm mặc, tiện tay cầm lấy cái đũa gắp đồ ăn bỏ vào trong chén của Thẩm Hạ Lan.
“Ăn chút gì đi.”
“Diệp Ân Tuấn, em và Tống Dật Hiên là không thể nào, sao mà với ai anh cũng ghen vậy chứ?”
Thẩm Hạ Lan nhớ tới bộ dạng lòng dạ hẹp hòi lúc nãy của Diệp Ân Tuấn, lập tức dở khóc dở cười.
Diệp Ân Tuấn lại không thèm quan tâm: “Ăn giấm cũng tốt mà, hạ huyết áp, giảm mỡ máu.”.