“Đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ đến chứ, vẫn là anh thông minh.”
Phương Nhiên lập tức vỗ Vu Phong một cái, sau đó cười haha bước đi.
Vu Phong nhìn anh ta rời khỏi mới sầm mặt lại.
Ngu ngốc!
Trận đấu giữa anh ta và Phương Nguyên đúng là cá chết lưới rách.
Vu Phong giảo hoạt cười.
Trương Vũ sau khi nghe được tin tức từ bọn họ, nhanh chóng đi ra ngoài, sau đó dùng phương thức liên lạc với Phương Nguyên gửi thông tin cho Phương Nguyên.
Lúc Phương Nguyên nhận được tin tức, cả người tức đến phát điên.
Con người này đến người chết rồi cũng không bỏ qua đúng không?
Thành Lâm bị ai hại chết chứ?
Bọn họ không có chút cắn rứt nào sao?
Trương Vũ còn gửi cho anh ta một ít thông tin khác, hình như có liên quan đến Thẩm Hạ Lan.
Lông mày Phương Nguyên hơi cau lại, vô thức gọi điện thoại cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan ở bên này vẫn đang tham gia hôn lễ của Tống Dật Hiên, đến chỗ của ông Tiêu, Vu Phong cho dù có muốn làm gì cũng không làm được.
Đúng lúc cô đang say sưa xem MC hỏi về tình sử của Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên, điện thoại của cô đột nhiên rung lên.
Nhìn màn hình điện thoại, là Phương Nguyên gọi đến.
Thẩm Hạ Lan dừng một lát, sau đó cầm điện thoại bước ra ngoài sảnh lớn.
“Anh họ, sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan trong giọng nói vẫn mang vẻ vui mừng của tiệc cưới.
Phương Nguyên có chút ngưỡng mộ nói: “Tống Dật Hiên hôm nay kết hôn à?”
“Đúng vậy, đáng tiếc anh không đến được.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan có chút tiếc nuối.
“Sẽ có cơ hội thôi.”
Phương Nguyên cười nói.
Mỗi lần nói chuyện điện thoại với Thẩm Hạ Lan, anh ta đều cảm thấy là lúc thoải mái nhất.
Dù gì trong lòng của Phương Nguyên, Thẩm Hạ Lan là người thân duy nhất trên đời này của anh ta.
Cho dù Thẩm Hạ Lan nói mẹ anh ta vẫn còn sống, nhưng anh ta không dám đi tìm, sợ làm phiền kế hoạch gì đó của mẹ.
Như vậy mà nói, người có thể cho anh cảm giác có gia đình chỉ có Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nghe ra sự thoải mái trong lời nói của Phương Nguyên, cười hỏi: “Anh gọi điện thoại cho em không phải chỉ để nói với em mấy câu này chứ?”
“Ừ, phải mà cũng không phải.
Người nào đó của nhà em vừa gửi thông tin cho anh, nói là Vu Phong định xuống tay với người bên cạnh em, bảo em chú ý chút, thời gian này lúc không có việc gì đừng cho bọn trẻ ra ngoài.
Chắc là có ý đó, dù sao cũng gần như là vậy.”
Lời của Phương Nguyên khiến trong lòng Thẩm Hạ Lan lo lắng.
“Vu Phong muốn xuống tay với con em sao?”
“Có thể là vậy, anh ta bây giờ là môt kẻ điên, luôn nhắm vào em.
Anh cũng không hiểu được, sự thù hận của anh ta đối với em sao lại sâu đến vậy chứ? Cứ coi như là vì Vu Linh, lẽ nào anh ta không muốn địa vị quốc chủ nước T sao? Làm kẻ địch với em là lựa chọn ngu xuẩn nhất, anh ta lại một mực cố chấp, luôn khiến anh cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Hoặc là vẫn còn thứ gì đó mà anh ta muốn của nhà họ Diệp ở trên người em.”.