Chiến tranh giữa anh ta và tam điện hạ đã càng ngày càng nghiêm trọng, dẫn đến mức độ căng thẳng nhất rồi.
Phương Nguyên có hơi bối rối nói, ba của bọn họ, cũng chính là quốc chủ của nước T nhìn thấy hai người con trai tàn sát lẫn nhau, vậy mà có thể thờ ơ, như này cũng không phải là người rồi.
“Anh không sao chứ?”
Thẩm Hạ Lan vô thức hỏi một câu.
Cô bây giờ ít nhiều có thể hiểu được lý do Phương Nguyên thiếu thốn yêu thương rồi.
Mẹ ruột đã rời xa anh ta từ nhỏ, ba ruột không quan tâm đến sống chết của anh ta, nhìn bọn họ anh em tương tàn, đứa trẻ lớn lên trong tình cảnh như vậy, tâm lý không vặn vẹo cũng xem như may mắn rồi.
Mà anh ta còn là anh họ của cô, chỉ một điểm này, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình nên quan tâm anh ta.
Ở bên kia Phương Nguyên khẽ mỉm cười, nói: “Anh không sao, em yên tâm.
Em gọi điện đến là vì muốn báo cáo giám định ADN của Vu Linh và Vu Phong phải không?”
“Phải.”
Thẩm Hạ Lan cũng không nói gì khác, trực tiếp thừa nhận.
“Em đợi một lát, anh gửi số liệu cho em, em tự mình xem đi.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Phương Nguyên bỗng hỏi: “Hải Thành tuyết rơi chưa?”
“Tuyết rơi rồi, không lớn, sao hả? Anh muốn đến ngắm tuyết sao?”
Thẩm Hạ Lan thật ra vẫn hy vọng anh có thể quay về đón tết, nhưng đương nhiên điều kiện tiền đề là không thể mang đến phiền phức cho ông cụ Tiêu.
Phương Nguyên dừng lại một chút.
Đến Hải Thành ngắm tuyết?
Đây là một ý tưởng rất hay nhưng đáng tiếc là anh ta không đi được.
“Nói cho anh ngheHải Thành đón năm mới là như thế nào đi?”
Phương Nguyên châm một điếu thuốc.
Tiếng bật lửa vang lên rõ ràng, truyền qua đường dây điện thoại, tự nhiên Thẩm Hạ Lan cảm nhận được một chút sự cô đơn.
Trong lòng cô cảm thấy hơi buồn.
“Bình thường anh đón năm mới thế nào?”
Thẩm Hạ Lan hỏi ngược lại.
Phương Nguyên nheo mắt nhớ lại, âm thanh hơi khàn khàn.
“Lúc còn nhỏ được vú nuôi đưa tới chỗ phụ vương chúc Tết, sau đó ai về tẩm cung của người đó, nghe tiếng pháo nổ của những nhà thường dân, mặc dù trong cung điện cũng có pháo nhưng cũng không thể loại bỏ được sự cô đơn và hiu quạnh trong lòng.”
Trong lòng Thẩm Hạ Lan càng thêm buồn bã.
“Năm sau có thời gian thì anh về đây đón năm mới, anh sẽ biết được ở Hải Thành đón năm mới như thế nào.”
“Được.”
Tự nhiên Phương Nguyên có một chút cảm giác mong chờ..