Mặc dù lần đầu tiên gặp Diệp Ân Tuấn, nhưng Thẩm Nghê Nghê lại cảm thấy Diệp Ân Tuấn có gì đó rất thân thiết, có lẽ đây chính là tình cảm trời sinh giữa ba và con gái.
“Ba nuôi?”
Thẩm Nghê dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Đường Trình Siêu.
Lúc này, chỉ cần Đường Trình Siêu nói một câu Diệp Ân Tuấn không phải là ba ruột của Thẩm Nghê Nghê, cô bé chắc chắn sẽ tin.
Nhưng Đường Trình Siêu lại không nhìn thấy ánh mắt mất mát của cô bé, ngược lại anh hiểu rất rõ khát khao muốn gặp được ba ruột suốt mấy năm nay của Nghê Nghê.
Cũng giống hệt như Thẩm Minh Triết.
Mặc dù quan hệ của anh và Minh Triết rất tốt, cậu bé luôn miệng gọi anh là “ba nuôi”, nhưng sau khi trở lại Hải Thành, cậu bé rất ít khi gọi điện cho người ba nuôi này.
Có lẽ hiện giờ, cậu bé càng cảm thấy vui hơn khi ở bên Diệp Ân Tuấn.
Đáy lòng Đường Trình Siêu không nói rõ là cảm xúc gì.
Hai đứa trẻ mình chăm từ nhỏ đến lớn bây giờ lại lần lượt rời bỏ mình, chẳng lẽ huyết thống thật sự quan trọng như vậy ư?
“Ba nuôi, những lời chú ấy nói có thật không? Chú ấy thật sự là ba ruột của con ư?”
Giọng nói non nớt, mềm mại của Thẩm Nghê Nghê một lần nữa thức tỉnh Đường Trình Siêu.
Diệp Ân Tuấn nhìn Đường Trình Siêu.
Anh cũng là đàn ông, đương nhiên anh hiểu rất rõ cảm nhận và trăn trở hiện giờ trong lòng Đường Trình Siêu.
Vì thế anh không thúc giục, cũng không nói gì cả mà chỉ ôm Thẩm Nghê Nghê lên. Lúc này anh mới phát hiện Thẩm Nghê Nghê thật sự rất nhẹ, nhẹ đến mức tưởng chừng như không có chút cân nặng nào.
“Mẹ của con nói với ba, trên thế giới này có một nàng công chúa vô cùng xinh đẹp. Ban đầu ba không tin, nhưng bây giờ khi nhìn thấy con, ba thật sự tin rồi.”
“Thật ư?”
Thẩm Nghê Nghê vô cùng vui vẻ, hơi ngượng ngùng ngồi trên đùi Diệp Ân Tuấn, không dám cử động lung tung.
Vòng ôm của chú ấy thật ấm áp, khác hẳn với vòng ôm của ba nuôi, dường như có một cảm giác thân thiết không diễn tả được.
Nhìn dáng vẻ hiểu chuyện và biểu cảm lúng túng của Thẩm Nghê Nghê, Diệp Ân Tuấn lại nhớ đến Thẩm Hạ Lan.
Người phụ nữ đáng ghét rốt cuộc em đang ở đâu?
Làm sao em nỡ bỏ lại Minh Triết, bỏ lại anh và cô con gái dễ thương như thế này của chúng ta chứ? Vì sao em lại mất tăm mất tích như vậy?
Diệp Ân Tuấn khẽ xoa đầu Thẩm Nghê Nghê, anh sợ sức mình quá lớn sẽ làm đau cô bé, nhưng sợ lực quá nhẹ sẽ khiến cô bé không cảm nhận được tình cảm của mình.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra anh thấy tay chân mình lúng túng.
Nghê Nghê và Minh Triết không giống nhau.
Thẩm Minh Triết là một thằng nhóc xấu xa, thằng bé vô cùng khỏe mạnh, cho dù anh đánh ngã thằng bé như thế nào cũng được. Nhưng con gái của anh yếu ớt, mỏng manh như vậy, yếu đến nỗi anh không dám nói to với con bé, anh sợ sẽ làm con gái sợ.
“Đương nhiên là thật rồi, Nghê Nghê là cô bé xinh đẹp nhất ba từng gặp!”
“Đúng đó, em gái Nghê Nghê, em là em gái xinh đẹp nhất anh từng gặp!”
Diệp Tranh cũng không chịu yếu thế.
Nghe vậy, Thẩm Nghê Nghê bật cười ha hả.
Nụ cười của cô bé vô cùng thanh thuần, trong trẻo, giống hệt như thanh âm của viên ngọc trai rơi trên đĩa, tiếng rơi thanh thúy làm vui vẻ lòng người.
Đường Trình Siêu thấy một nhà ba người họ vui vẻ nói cười, anh ta lại cảm thấy bi thương, cảm thấy bản thân mình đang bị hành hạ.
“Nghê Nghê, chú ấy thật sự là ba con. Minh Triết bị ốm, mami của con phải ở lại nước chăm sóc Minh Triết. Khoảng thời gian này ba con và con sẽ ở cùng nhau, có gì cần cứ nói với ba con là được.”
Đường Trình Siêu thản nhiên lên tiếng.
Thẩm Nghê Nghê biết được người đàn ông trước mặt thật sự là ba ruột của mình, cô bé lập tức vui mừng khôn xiết.
“Con không cần gì cả, con chỉ hi vọng ba có thể dẫn con đi chơi một vòng ở khu vui chơi giải trí là được rồi!”
“Không được!”
Đường Trình Siêu thẳng thừng từ chối đề nghị của Nghê Nghê.
“Nghê Nghê, con nên biết, sức khỏe của con không thể vận động mạnh được.”
Dáng vẻ nghiêm khắc của Đường Trình Siêu khiến Thẩm Nghê Nghê hơi thất vọng.
“Ba nuôi, con xin lỗi.”
Cô bé nói nhỏ.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy trái tim mình giống như bị người ta bóp nát, anh dịu dàng nói: “Không sao, đợi Nghê Nghê khỏe lại, ba sẽ dẫn con và anh Diệp Tranh đi chơi có được không con?”
“Cả anh trai nữa!”
“Được, cả anh trai nữa!”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Nghê Nghê trước mắt, anh bỗng nhiên nhớ đến tên nhóc Thẩm Minh Triết kia.
Thằng bé chảy nhiều máu như thế, bây giờ một chút manh mối cũng không có, rốt cuộc thằng bé đi đâu rồi?
Đường Trình Siêu thấy Thẩm Nghê Nghê hoàn toàn ngó lơ mình, anh ta tức đến nỗi quay người rời khỏi phòng bệnh. Nhưng Thẩm Nghê Nghê lại vì quá vui nên không nhìn thấy vẻ tức giận và mất mát của Đường Trình Siêu.
Cô bé đưa bàn tay bé nhỏ của mình ra, nhẹ nhàng nắm lấy những đầu ngón tay của Diệp Ân Tuấn, sau đó thấp giọng nói khẽ: “Ba, bệnh của con thật sự có thể khỏi ư?”
“Có thể! Ba nói có thể thì nhất định có thể!”
Mũi anh hơi chua xót.
“Nhưng bác sỹ nói con bị bệnh từ khi ở trong bụng mẹ. Mấy năm nay con luôn phải cấp cứu, mami và anh trai đều rất lo lắng. Ba nuôi cũng tìm người chữa bệnh cho con, nhưng đều không có hiệu quả gì cả.”
Thẩm Nghê Nghê cảm thấy Diệp Ân Tuấn rất dịu dàng, vì thế cô bé không nhịn được nói ra hết tâm tư trong lòng mình.
Diệp Ân Tuấn đau lòng ôm cơ thể gầy yếu của cô bé, nói: “Đó là vì ba vẫn chưa đến! Bây giờ ba đến đây rồi, Nghê Nghê nhất định sẽ khỏe lại!”
“Ba ơi, vì sao mấy năm nay ba không đến gặp bọn con và mẹ?”
Thẩm Nghê Nghê mở to đôi mắt trong veo, ngây thơ nhìn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn kìm nén đau lòng, nói: “Vì ba không biết các con vẫn còn sống. Nếu ba biết, ba đã sớm đến đây với con rồi. Bây giờ ba đã biết, sau này ba sẽ yêu thương, chăm sóc tốt cho công chúa của ba, bù đắp cho những thiệt thòi mà con phải gánh chịu những năm qua!”
Mắt của anh đột nhiên ửng đỏ.
Anh có thể bù đắp cho Thẩm Nghê Nghê, nhưng còn Thẩm Hạ Lan thì sao? Thẩm Hạ Lan thì sao đây?
Hai mẹ con họ hiện giờ đang ở đâu?
“Ba, ba đừng khóc! Nghê Nghê không trách ba đâu! Mặc dù mami không nói, nhưng con biết, ba chắc chắn rất thích con và anh trai, đúng không ba? Dì y tá nói, trên thế giới này, con cái luôn là thiên thần của ba mẹ. Con và anh trai hiểu chuyện như thế, đáng yêu như thế, ba nhất định sẽ thích bọn con đúng không ba?”
“Đúng vậy! Ba rất thích các con, vô cùng thích!”
Diệp Ân Tuấn ôm chặt Thẩm Nghê Nghê trong lòng, không nhịn được rơi nước mắt.
Diệp Tranh im lặng đứng bên cạnh, không nói không cười, nhìn hai người họ.
Một đứa trẻ như Diệp Tranh đương nhiên không thể hiểu được nỗi đau mà Thẩm Nghê Nghê phải chịu đựng, nhưng cậu đột nhiên nhớ đến Thẩm Minh Triết.
Nếu bây giờ lão đại ở đây thì tốt biết mấy!
Nếu lão đại ở đây, em gái Nghê Nghê nhất định sẽ không khóc.
Nhưng bây giờ lão đại đang ở đâu?
Mũi của Diệp Tranh hơi chua xót, nhưng lại không khóc.
Bởi cậu biết khóc lúc này căn bản không có tác dụng gì cả.
Lúc lão đại gặp nguy hiểm, nếu không phải do cậu khóc lóc ỉ ôi thì lão đại cũng sẽ không biến mất như bây giờ.
Từ bây giờ trở đi, cậu chính là anh trai của Nghê Nghê. Cậu phải mau chóng trở nên mạnh mẽ, sau đó bảo vệ tốt cho Nghê Nghê, rồi cùng nhau đợi lão đại trở về.
Thẩm Nghê Nghê có thể cảm nhận được nỗi bi thương của Diệp Ân Tuấn. Cô bé không biết có phải do sức khỏe của mình khiến Diệp Ân Tuấn đau lòng hay không. Dù sao Thẩm Hạ Lan cũng thường xuyên ôm cô bé như vậy, rồi sau đó cũng lặng lẽ rơi nước mắt!
Cô bé đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra, vỗ nhẹ lưng Diệp Ân Tuấn, nói: “Ba đừng khóc. Nghê Nghê rất kiên cường, con nhất định sẽ khỏe mạnh đợi đến khi tìm được thận tương thích. Bác sỹ nói chỉ cần con được ghép thận phù hợp với mình, con có thể khỏe mạnh! Đến lúc đó, con muốn học nhảy, con muốn nhảy những điệu nhảy đẹp nhất trên thế giới cho ba và mami xem, có được không ba?”
“Được! Nghê Nghê nhất định sẽ khỏe! Nhất định sẽ khỏe!”
Một người đàn ông như Diệp Ân Tuấn giờ phút này lại khóc không thành tiếng trước mặt con gái của mình.
Anh mà còn như vậy thì những năm qua Thẩm Hạ Lan rốt cuộc đã phải chịu giày vò nhiều như thế nào?
Tinh thần của Thẩm Hạ Lan không đủ để cô có thể kiên trì chống đỡ một khoảng thời gian quá dài.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Nghê Nghê nói chuyện chưa được bao lâu thì y tá đi vào, nói rằng Thẩm Nghê Nghê cần được nghỉ ngơi.
Nhưng Thẩm Nghê Nghê không nỡ rời xa Diệp Ân Tuấn, cô bé nắm chặt tay anh, nói: “Ba ơi, con chỉ ngủ một lát thôi, ba đừng đi vội có được không ba? Căn phòng này rộng quá, mỗi lần mở mắt ra con đều chỉ có một mình. Mami rất bận, anh trai thì phải học, chỉ có một mình con lẻ loi nằm ở đây. Ba ơi, ba có thể ở bên cạnh con được không ba?”
Đối mặt với ánh mắt mong chờ của Thẩm Nghê Nghê, Diệp Ân Tuấn hoàn toàn không có cách nào nói ra câu từ chối.
“Ba phải đi kiểm tra sức khỏe một lát, nhưng ba đồng ý với con, chỉ cần con tỉnh dậy, ba nhất định sẽ ở đây!”
“Thật không ba?”
Thẩm Nghê Nghê đưa ngón út của mình ra trước mặt Diệp Ân Tuấn.
“Chúng ta móc ngoéo nha ba?”
“Được! Chúng ta móc ngoéo!”
Diệp Ân Tuấn đưa ngón út ra, móc ngoéo với Thẩm Nghê Nghê.
“Ngoéo tay, thắt cổ, một trăm năm không được phép nuốt lời, ai nuốt lời người đó là chó con!”
Khi hai ngón tay cái của họ chạm vào nhau, Thẩm Nghê Nghê cười vô cùng rực rỡ.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy đây là nụ cười đầy sức hấp dẫn nhất trên thế giới này!
“Còn anh nữa! Nghê Nghê, anh nhất định sẽ luôn ở bên cạnh em! Đợi em tỉnh dậy, anh sẽ dạy em chơi cờ tướng!”
Diệp Tranh cười nói.
Thấy vậy, Thẩm Nghê Nghê vô cùng vui vẻ.
“Anh không được chơi xấu đâu đấy!”
“Không đâu!”
Cô bé thật sự không nỡ ngủ.
Mấy năm nay, Thẩm Nghê Nghê đều trải qua khoảng thời gian cô đơn này một mình. Cô bé tự chơi với chính mình, cho dù Thẩm Minh Triết đến chơi với cô bé một lúc thì sau đó cũng sẽ bị ba nuôi dẫn đi, ba nuôi nói rằng anh cần phải học bài. Cô bé thật sự rất muốn có người chơi cùng mình.
Thẩm Nghê Nghê nắm chặt tay Diệp Tranh, sau đó nhắm mắt lại.
Không lâu sau, cô bé đã chìm vào giấc ngủ.
Nhìn Thẩm Nghê Nghê đã ngủ, Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi.
Hô hấp của Thẩm Nghê Nghê quá yếu, yếu đến nỗi anh dường như không nghe thấy tiếng thở của cô bé.
Anh vội vã đưa tay ra đặt dưới mũi cô bé, sau khi cảm nhận được hơi nóng nhè nhẹ, anh mới thở phào một hơi.
Y tá thấy anh như vậy, lập tức thấp giọng, nói: “Tình trạng sức khỏe của Nghê Nghê vẫn luôn không tốt lắm. Bệnh của cô bé ngày càng nghiêm trọng, vì thế hô hấp đương nhiên cũng ngày càng yếu. Chúng tôi luôn chuẩn bị sẵn máy thở trong phòng bệnh, để đề phòng chuyện không hay xảy ra. Anh yên tâm đi, chúng tôi có y tá đặc biệt luôn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô bé, nhất định sẽ không để cô bé xảy ra chuyện gì đâu!”
Lúc này, Diệp Ân Tuấn mới nhận ra không biết cô y tá này đã vào phòng bệnh từ lúc nào, hiển nhiên cô ta đến đây để chăm sóc cho Nghê Nghê.
“Làm phiền các cô rồi.”
Diệp Ân Tuấn không nỡ rời đi, không dám rời đi nhưng anh không thể không đi.
Còn Diệp Tranh thì ở lại.
Khi Diệp Ân Tuấn đi ra ngoài, anh vừa khéo nhìn thấy Đường Trình Siêu đang hút thuốc ở chỗ ngoặt trong hành lang.
Trong khói thuốc mờ ảnh, không có cách nào nhìn rõ gương mặt anh ta, nhưng Diệp Ân Tuấn biết hiện giờ anh ta đang rất khó chịu trong lòng.
“Cảm ơn anh!”
“Thứ tôi cần không phải là lời cảm ơn của anh.”
Đường Trình Siêu khó chịu nói.
Diệp Ân Tuấn cũng không nói gì nữa, bởi anh biết bây giờ có nói gì cũng đều là đạo đức giả.
“Tôi đi làm xét nghiệm tiếp hợp giao tử. Nếu phù hợp, tôi muốn Nghê Nghê được sắp xếp phẫu thuật trong thời gian gần nhất!”
“Được!”
Đường Trình Siêu dụi tắt điếu thuốc lá, sau đó dẫn Diệp Ân Tuấn đến gặp bác sỹ.
Sau khi kết thúc một loạt kiểm tra, tố chất sức khỏe của Diệp Ân Tuấn rất tốt, có thể tiến hành phẫu thuật, còn lại chỉ đợi kết quả tiếp hợp giao tử mà thôi!
Sau khi đi ra, anh đi thẳng về phòng bệnh của Thẩm Nghê Nghê.
Lúc này, Thẩm Nghê Nghê vẫn chưa tỉnh. Diệp Tranh nhìn Thẩm Nghê Nghê không chớp mắt, chỉ sợ cô bé đột nhiên tỉnh dậy mà không nhìn thấy mình.
Diệp Ân Tuấn biết, sau khi Thẩm Minh Triết mất tích, Diệp Tranh đã có sự thay đổi rất lớn. Mặc dù tên nhóc này không nói gì cả, nhưng Diệp Ân Tuấn đều để ý, đều ghi nhớ trong lòng, vì thế anh vô cùng đau lòng cho Diệp Tranh.
Sự mất tích của Thẩm Hạ Lan và Thẩm Minh Triết ít nhiều đã để lại ấn tượng khó phai trong trái tim mỗi người.
Hai người họ giống như một cơn bão, sau khi thổi qua, mọi người đều có thể nhìn rõ dấu vết của họ, nhưng lại không có cách nào nắm bắt được dáng hình của họ.