Cục Cưng Có Chiêu

Chương 143: Tôi là ác quỷ tới từ địa ngục




“Cẩn thận!”

Con tim Hoắc Chấn Đình co thắt, đáng tiếc anh ta là người tàn phế.

Anh ta chưa từng ý thức được chuyện gì sẽ xảy ra nếu hai chân mình bị tổn thương, nhưng trong giờ khắc này anh ta lại cảm nhận sự thất vọng sâu sắc.

Cô gái mà anh yêu đang ở ngay trước mắt, chứng kiến sự nguy hiểm, nhưng anh ta không thể làm được cái gì, ngay cả việc đứng lên kéo cô đi cũng không có sức lực.

Hoắc Chấn Đình đánh mạnh vào hai chân mình, trơ mắt nhìn Tống Đình một chân đá bay Triệu Ninh, sau đó nhanh chóng che trước mặt Thẩm Hà Lan.

Thẩm Hà Lan không phải không sợ.

Vừa rồi, trong nháy mắt, cô thấy rõ sát ý trong đáy mắt Triệu Ninh, nhưng chính cô lại không thể lùi.

Phía sau người cô còn có con trai, con gái, Diệp Ân Tuấn, ngoài ra còn có rất nhiều người mà cô muốn bảo vệ.

Có người nói rằng khi chỉ có một mình, bạn có thể yếu đuối, có thể sợ hãi, nhưng sau khi trở thành người vợ, người mẹ, người con thì quyền lợi này sẽ mất đi, bởi vì, một khi bạn xoay người rồi gục ngã, người bị thương tổn nhiều nhất chính là người thân của bạn.

Trước kia, đối với những lời này, Thẩm Hà Lan không hiểu mấy, nhưng giờ khắc này, cô thật sự thấm thía, người thân của cô sẽ cho cô dũng khí và trí tuệ để đối mặt với mọi khó khăn, đau khổ.

Thẩm Hà Lan nhẹ nhàng đẩy Tống Đình ra, nhìn Triệu Ninh bị đánh ngã sóng soài dưới đất, lạnh lùng nói: “Anh cho rằng giết tôi, mọi chuyện trước kia đều được xóa bỏ sao? Triệu Ninh, rốt cuộc anh vì ai mà bán mạng? Anh cẩn thận suy nghĩ lại, anh vì cô ta giữ kín bí mật, một chút đạo đức cuối cùng cũng chẳng còn, người anh yêu thích sẽ như thế nào?”

Con mắt Triệu Ninh xuất hiện tia máu, hung tợn nói: “Nếu cô làm tổn thương Tiểu Tử, tôi sẽ không tha cho cô!”

“Ha ha, năm năm trước anh không nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay sao?”

Thẩm Hà Lan không thể không hận!

Trong năm năm, cô đã trải qua rất nhiều sự việc, đứa nhỏ của cô cũng đã trải qua quá nhiều, Diệp Ân Tuấn cũng đã trải qua nhiều chuyện, mà hết thảy đều là do người trước mặt và Sở Anh Lạc đem lại.

Hiện giờ biết rõ bọn họ đều ở trước mắt, thậm chí biết rõ những chuyện lúc trước họ làm, nhưng lại không có chứng cớ.

Không có chứng cớ thì tất cả đều là lời nói suông, muốn đem bọn họ tố cáo với pháp luật căn bản không có khả năng. Vậy còn những người bị tổn thương thì sao?

Chẳng lẽ một chút công bằng cũng không có được?

Thẩm Hà Lan hiếm khi chấp nhất chuyện gì, nhưng đối với chuyện này cô phải đòi công bằng.

Triệu Ninh mở miệng định nói với cô, dường như đang vướng cái gì đó, lo lắng cái gì đó, lại ngậm miệng không dám nói.

Thẩm Hà Lan cũng không vội, thản nhiên ngồi xuống chỗ gần đó, không nhanh không chậm, không vội vàng.

Hoắc Chấn Đình nhìn Thẩm Hà Lan trước mặt, trong lòng ít nhiều có sự bội phục với sự quyết đoán của cô, dường như nhìn ra Thẩm Hà Lan còn có rất nhiều điều muốn hỏi, Hoắc Chấn Đình thấp giọng nói: "Cô Thẩm, tôi có chút không thoải mái, về trước, sau khi cô hỏi xong hãy để người của tôi đưa anh ta về.”

“Cảm ơn cậu Hoắc.”

Thẩm Hà Lan gật gật đầu với Hoắc Chấn Đình, nhưng ánh mắt dường như không nhìn anh ta.

Biết rõ Thẩm Hà Lan có tình ý với Diệp Ân Tuấn, biết rõ bản thân mình không có chút hy vọng nào, nhưng vẫn vướng vào.

Hoắc Chấn Đình cười khổ một tiếng, rồi đẩy xe lăn rời đi.

Khi Hoắc Chấn Đình rời đi, Thẩm Hà Lan thật ra chưa nói cái gì, lẳng lặng chờ đợi, dường như cô chắc chắn Triệu Ninh nhất định sẽ mở miệng.

Mỗi phút trôi qua, không khí càng thêm nặng nề.

Tống Đình nhìn Thẩm Hà Lan đang gõ mặt bàn, bảo người làm pha cho Thẩm Hà Lan thêm một ấm trà mới, giống như sẽ đấu với Triệu Ninh đến cùng.

Người đầu tiên không kìm lòng được chính là Triệu Ninh.

Anh ta không thể không bội phục người phụ nữ trước mặt.

“Cô rốt cuộc là ai?”

Triệu Ninh kỳ thật đã đoán được, nhưng lại không thể tin, lại càng không muốn tin.

Năm đó trận hỏa hoạn rất lớn và dữ dội, một cô gái yếu đuối như Thẩm Hà Lan sao có thể thoát khỏi?

Nhưng người phụ nữ trước mắt quả thực có ánh mắt giống như bản sao của người đó!

Triệu Ninh bất an, lo lắng.

Thẩm Hà Lan cười lạnh nói: “Anh nghĩ tôi là ai? Tôi là ác quỷ tới từ địa ngục, tôi là người sinh ra từ cõi Niết Bàn trong trận hỏa hoạn năm năm trước. Thế nào? Không tin sao?”

“Sao có thể như thế? Tại sao cô vẫn còn sống?”

Con ngươi của Triệu Ninh co lại.

Không!

Tuyệt không có khả năng này!

Thẩm Hà Lan nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Hãy nhìn kỹ khuôn mặt tôi, là do anh ban tặng, ngoài đôi mắt này, khuôn mặt của tôi không có chỗ nào là của chính tôi. Cái mũi của tôi, da mặt của tôi, thậm chí cái miệng của tôi, đều là lấy da của người khác cấy ghép. Anh có biết bị lửa thiêu đau khổ cỡ nào không? Anh có biết cái cảm giác ngửi thấy mùi da thịt cháy trên chính cơ thể mình như thế nào không? Triệu Ninh, tôi chính là ác quỷ tới từ địa ngục. Đừng thử thách sự kiên nhẫn và lòng tốt của tôi. Thẩm Hà Lan trước kia đã chết rồi. Sau khi nếm trải địa ngục, tôi chỉ muốn nhân đôi điều này với anh. Tốt hơn hết anh hãy nói những gì anh biết, bằng không, những gì tôi đã trải qua, sẽ cho người anh yêu thích Tiểu Tử nếm trải một lần. Làm người ngoài cuộc đứng xem, tôi nghĩ sẽ rất thú vị khi được xem lại điều đó.”

“Cô không được làm vậy! Cô không được làm vậy! Tiểu Tử là người nhà họ Hoắc! Cô ấy chính là con cháu nhà họ Hoắc! Cô không được động vào cô ấy!”

Triệu Ninh đột nhiên kêu lớn tiếng, vẻ mặt dường như nổi điên.

Thẩm Hà Lan lại lạnh lùng nói: “Tôi không được? Anh sẽ biết tôi có làm được hay không. Người mà anh gọi là người nhà họ Hoắc, nhà họ Hoắc thừa nhận sao? Nhà họ Hoắc tìm cô ta sao? Tôi cũng không ngại nói cho anh biết, anh cũng thấy đấy Hoắc Chấn Đình đối với tôi rất tốt, lúc cần thiết tôi không ngại làm giao dịch với Hoắc Chấn Đình, về phần Tiểu Tử rốt cuộc có phải người nhà họ Hoắc không, lời tôi nói có tính quyết định. Anh thực sự cho rằng tôi vẫn còn là người phụ nữ nhỏ bé năm năm trước anh cùng Sở Anh Lạc nặn tròn nặn méo sao? Sống lại từ tro tàn, sự lương thiện đã không còn, tôi chỉ còn thù hận! Ngoài báo thù, tôi chả còn gì. Năm đó tôi còn đang mang thai, cho dù không vì chính mình, tôi cũng phải vì đứa nhỏ đòi lại công bằng! Cho nên anh nghĩ bây giờ tôi sẽ nhân từ với anh sao? Nực cười!”

Thẩm Hà Lan nói xong lạnh lùng cười một tiếng, tiện tay cầm lấy ly trà đầy bắt đầu nhấm nháp.

Vẻ mặt của cô lạnh nhạt, tao nhã, quả thực đã không còn là Thẩm Hà Lan yếu đuối, sợ hãi của trước kia.

Hiện giờ Thẩm Hà Lan giống như lời cô nói, thật sự sống lại từ tro tàn.

Không chỉ dung mạo, tính cách và thủ đoạn của cô cũng đã thay đổi.

Triệu Ninh không nghi ngờ chuyện Thẩm Hà Lan sẽ đối xử Tiểu Tử giống như trước đây.

Anh ta bắt đầu sợ hãi, tâm lý bắt đầu xao động.

Khi Diệp Ân Tuấn tỉnh lại, Thẩm Hà Lan không ở bên cạnh, phòng bệnh trống vắng, ngay cả hơi thở của Thẩm Hà Lan cũng biến mất.

Anh đột nhiên có chút bối rối, có chút sốt ruột, thậm chí có chút sợ hãi không nói nên lời.

“Hà Lan? Thẩm Hà Lan!”

Diệp Ân Tuấn lật mạnh tấm chăn, nhảy xuống giường, mở cửa phòng bệnh ra.

Vệ sĩ canh ngoài cửa thấy Diệp Ân Tuấn vôi vàng nói: “Tổng giám đốc Diệp, cô Thẩm đi theo Tống Đình ra ngoài rồi, Trợ lý đặc biệt Tống đưa cô Thẩm đến cục cảnh sát gặp cô Sở.”

Lúc này Diệp Ân Tuấn mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh cảm thấy chính mình hiện tại đặc biệt dễ bị tổn thương, đặc biệt là đối với Thẩm Hà Lan, luôn luôn có cảm giác không thể nắm bắt được.

Anh hy vọng mỗi ngày mở mắt đều có thể nhìn thấy Thẩm Hà Lan, cho dù là ánh mắt của cô lạnh lùng, anh cũng không quan tâm.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy bệnh của mình, là bệnh tương tư, chỉ có Thẩm Hà Lan có thể trị.

Anh từ từ trở về giường bệnh, đôi chân lạnh giá khiến anh ý thức được lúc nãy anh vội vã và xấu hổ cỡ nào.

Chỉ sợ đời này người có thể làm anh như vậy cũng chỉ có một mình Thẩm Hà Lan.

Đưa tay lên xem đồng hồ, anh phát hiện mình đã ngủ một giấc dài, anh đã được kê thuốc có thành phần giúp an thần, chỉ vì muốn anh nghỉ ngơi nhiều hơn.

Diệp Ân Tuấn cởi bỏ trang phục bệnh nhân, định đi tìm Thẩm Hà Lan, nhưng ra đến cửa anh lại nhớ đến những lời Thẩm Hà Lan nói.

Cô nói: “Từ giờ trở đi không có sự cho phép của tôi, anh một bước cũng không được rời khỏi phòng bệnh. Anh phải chăm sóc tốt thân thể.”

Những lời này giống như ma chú quanh quẩn ở bên tai Diệp Ân Tuấn.

Anh rất ít nghe ý kiến của người khác, lại chuyên quyền độc đoán, nhưng hiện tại anh lại sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Thẩm Hà Lan.

Diệp Ân Tuấn lui trở về, ngoan ngoãn đi ngủ, lại mặc quần áo bệnh nhân vào, nằm ở trên giường, chỉ hy vọng vết thương ở ngực mau chóng hồi phục.

Nhưng mà anh vẫn rất sốt ruột, càng không biết ở cục cảnh sát rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhịn không được trong lòng cảm thấy xốn xang, Diệp Ân Tuấn gọi điện thoại cho Tống Đình.

“Tình hình bên kia như thế nào?”

Diệp Ân Tuấn mở miệng, Tống Đình hiểu ngay.

Anh ta cầm di động đi đến một góc, nhỏ giọng nói: “Sở Anh Lạc điên rồi, mợ chủ lại đây xem xét, sau đó đi tới nhà họ Hoắc, ở đây đang thẩm vấn Triệu Ninh.”

“Mở loa ngoài ra, tôi muốn nghe tất cả lời khai của Triệu Ninh.”

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói, trong giọng nói mang theo một chút sát ý.

Vốn việc này là anh muốn làm, nhưng hiện tại Thẩm Hà Lan muốn chính mình ra tay xử lý chuyện này, nếu vậy anh để cô tự làm cũng được.

Chỉ cần cô tốt đẹp, anh sao cũng được.

Tống Đình mở loa ngoài, lại về gần bên cạnh Thẩm Hà Lan.

Thẩm Hà Lan nhìn anh ta một cái, Tống Đình ngầm hiểu, lập tức gật gật đầu.

Giờ khắc này, Thẩm Hà Lan cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.

Người đàn ông từng cho rằng bạc tình, không ngờ lại nghe lời cô như thế, không cho anh ra khỏi phòng bệnh, thì anh thật sự không ra.

Thấy Diệp Ân Tuấn nghe lời như vậy khiến cho người ta khó có thể thích ứng, nhưng Thẩm Hà Lan lại vô cùng cảm động.

Người đàn ông này thật sự yêu cô sao?

Giống như năm năm trước, liều lĩnh, phấn đấu quên mình, chỉ vì muốn nhận được một nụ cười, một lời khen từ đối phương.

Vẻ mặt của Thẩm Hà Lan đã dịu đi rất nhiều.

Triệu Ninh trộm nhìn Thẩm Hà Lan, nhỏ giọng nói: “Tôi có thể cho cô biết tất cả, tôi có thể nói tất cả những gì tôi biết, nhưng tôi có yêu cầu.”

“Anh có tư cách gì ra điều kiện với tôi?”

Sắc mặt của Thẩm Hà Lan lại trầm xuống.

Triệu Ninh làm bộ dạng như lợn chết không sợ nước sôi, cười lạnh nói: “Nếu cô không đáp ứng điều kiện này, tôi sẽ không nói cho cô biết chuyện gì. Tôi biết hiện tại cô đã nắm được ít nhiều, nhưng lại không có chứng cớ đúng không? Không có chứng cớ cô sao có thể làm khó dễ tôi? Có thể làm gì với Sở Anh Lạc? Cô vĩnh viễn là mợ chủ nhà họ Diệp vì theo người đàn ông khác bỏ trốn mà chôn thân trong biển lửa! Đời này cô vĩnh viễn đừng nghĩ chứng minh bản thân trong sạch!”