Cục Cưng Có Chiêu

Chương 140: Sở anh lạc điên rồi




Thẩm Hạ Lan không có phản ứng quá lớn đối với tiếng hét chói tai của thím Trương, chỉ lạnh lùng nói: “Bà muốn gặp Diệp Ân Tuấn? Bà cảm thấy không có sự đồng ý của tôi thì bây giờ bà có thể gặp được anh ấy sao?”

Thím Trương bị những lời nói của Thẩm Hạ Lan kích thích.

“Cô đừng tưởng rằng bây giờ cô mê hoặc được cậu chủ là có thể nắm được cậu chủ mãi mãi. Cậu chủ nói cô là cô chủ, là cô chủ chạy thoát được trong đám cháy năm năm trước. Cô gạt được cậu chủ nhưng không gạt được tôi! Tạm không bàn đến việc gương mặt của cô không giống, chỉ nói tới tính cách của cô, cách làm người của cô đều không thể so được với cô chủ! Cô chủ của chúng tôi đối xử với cậu chủ rất tốt, thà tự để bản thân bị thương cũng sẽ không để cậu chủ bị thương. Cô tự nhìn lại cô đi, sau khi cô đến đây, cô đã hại cậu chủ của chúng tôi như thế nào? Cậu chủ còn bảo thằng con hoang của cô là con cháu nhà họ Diệp, xùy! Muốn để tôi thừa nhận thân phận của Thẩm Minh Triết, chờ kiếp sau đi! Hai mẹ con nhà cô cũng xứng à!”

Bây giờ thím Trương đã tức đến không quan tâm đến thân phận và lễ phép gì, thậm chí từ khi Diệp Ân Tuấn vì Thẩm Minh Triết và Thẩm Hạ Lan mà muốn đuổi bà khỏi Hải Thành, bà đã hận không thể giết chết Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nghe thím Trương kêu gào như thế, không khỏi cười lạnh nói: “Tôi và Minh Triết có xứng không hay hình như cũng chưa đến lượt một người giúp việc ở nhà họ Diệp như bà thừa nhận thì phải. Thím Trương, bà thật đúng là không tự hiểu rõ thân phận của bản thân, bà cho là bà là cái gì của Diệp Ân Tuấn chứ?”

“Tôi là...”

Thím Trương đột nhiên yên lặng.

“Là cái gì của anh ấy? Bà vú à? Thím Trương, để tôi nói cho bà biết một chuyện, Diệp Ân Tuấn nếu nói dễ nghe thì gọi bà một tiếng bà vú, nếu không thì bà cũng chỉ là một người giúp việc lấy tiền lương của nhà họ Diệp mà thôi. Cho dù Minh Triết nhà tôi có thân phận như thế nào, chỉ cần Diệp Ân Tuấn thừa nhận thân phận của cậu bé thì cậu bé chính là chủ nhân nhà họ Diệp! Tốt nhất bà đừng để tôi biết bà đã làm gì với Minh Triết, nếu không bà cũng đừng trách tôi không khách sáo với bà!”

Thẩm Hạ Lan nói xong lập tức cúp máy.

Thím Trương tức đến phát run, đập nát điện thoại. Hai mắt bà đỏ như máu, hưng dữ nói: “Lisa, chỉ cần tôi còn ở đây, cô cũng đừng mơ bước vào nhà họ Diệp!”

Lisa không biết thím Trương đang nghĩ gì.

Cô quay về phòng bệnh, Diệp Ân Tuấn vẫn đang ngủ say.

Lúc này Thẩm Hạ Lan mới phát hiện ra dưới mắt Diệp Ân Tuấn có quầng thâm rất đậm. Cẩn thận nghĩ lại, thật ra thím Trương nói cũng đúng, từ sau khi về đến giờ, Diệp Ân Tuấn bị thương rất nhiều, hình như lần nào cũng vì cô.

Lúc trước trong lòng từng thề thốt rằng sẽ quay về báo thù, cũng dần dần biến mất sau những lần được Diệp Ân Tuấn che chở.

Thậm chí cô còn có hơi đau lòng cho Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan ngồi cạnh anh, nhẹ nhàng sờ mặt anh. Năm năm, đủ để Diệp Ân Tuấn càng có mị lực đàn ông hơn, thậm chí càng mê người hơn.

Cô đang tưởng tượng đến cảnh gia đình bốn người đoàn tụ, lại nghe ngoài cửa có tiếng bước chân.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng thu tay lại, đứng dậy đi ra ngoài.

Người đến là Tống Đình, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì có hơi sửng sốt.

“Cô chủ, tổng giám đốc Diệp đâu rồi?”

“Anh ấy đang nghỉ ngơi, sao thế?”

Thẩm Hạ Lan đứng trước cửa, nhìn dáng vẻ cũng không có ý định cho Tống Đình vào.

Tống Đình ngẩn ra, nhưng nghĩ đến Thẩm Hạ Lan có ý nghĩa và thân phận như thế nào đối với Diệp Ân Tuấn, không khỏi nói khẽ: “Bên đồn cảnh sát truyền tin lại, cô Sở điên rồi.”

“Điên rồi?”

Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc.

Khi bắt được Sở Anh Lạc ở tiệm thẩm mỹ, người phụ nữ kia còn vô cùng kiêu ngạo, rốt cuộc cô ta đã phải trải qua những gì trong đồn cảnh sát? Lại phát điên rồi?”

“Cô ta có khai gì chưa?”

Tống Đình lắc đầu.

Thẩm Hạ Lan cười lạnh nói: “Cô ta thật sự điên sao?”

“Nghe nói là thế, cho nên tôi mới đến hỏi ý tổng giám đốc Diệp.”

Tống Đình không dám tùy ý xử lý Sở Anh Lạc, dù sao cô cũng là mẹ ruột của Diệp Tranh.

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn vẫn đang ngủ say, biết có lẽ bác sĩ đã thêm thuốc an thần vào, nói nhỏ với Tống Đình: “Tôi đi cùng anh, tạm thời đừng đụng đến Diệp Ân Tuấn, anh ấy vừa mới ngủ không bao lâu, cơ thể còn rất yếu.”

Tống Đình thấy trong mắt Thẩm Hạ Lan lóe lên vẻ quan tâm và lo lắng, trong lòng cũng cảm thấy an ủi, sau đó gật đầu, dặn dò vệ sĩ một chút rồi mới ra khỏi bệnh viện cùng Thẩm Hạ Lan.

Nắng ấm vừa phải, chiếu lên người cảm thấy rất ấm áp.

Thẩm Hạ Lan đi theo Tống Đình đến trại tạm giam, còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng la hét quen tai.

Cô hơi nhíu mày, Tống Đình vội vàng bảo vệ phía trước người cô, lại bị Thẩm Hạ Lan cản lại, cô cũng muốn xem thử Sở Anh Lạc là điên thật hay giả điên.

Thẩm Hạ Lan đi vào trong.

Sau khi cục trưởng biết thân phận của Thẩm Hạ Lan, vội vàng ra đón.

Thẩm Hạ Lan đi đến trước cửa phòng Sở Anh Lạc, nhìn người phụ nữ tóc tai rối bời kia, trong lúc nhất thời cô cũng không dám nhận.

Đây là cái cô Sở Anh Lạc luôn cao ngạo kiêu căng kia đó sao?

“Im lặng! Không được làm ồn!”

Cảnh sát quát khẽ, hơn nữa còn cầm cây baton gõ lên cửa.

Sở Anh Lạc run lên, tình cờ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan đứng ngược sáng, nhưng cũng không che được khí chất cao quý trên người cô, đặc biệt là Tống Đình còn đang cẩn thận che chở cô, cục trưởng đứng bên cạnh còn cung kính, trong lòng cô ta lập tức cảm thấy không cân bằng.

Dựa vào cái gì mà tất cả những thứ vốn nên thuộc về cô lại bị Thẩm Hạ Lan cướp hết chứ?

Sở Anh Lạc đột nhiên cầm ghế dựa, quăng về phía Thẩm Hạ Lan.

“Tôi đánh chết con đê tiện này!”

Tống Đình vội vàng bước lên, Thẩm Hạ Lan lại không hề lui lại, trước mặt Sở Anh Lạc còn có một cánh cửa, cho dù cô ta có đập hư cửa thì vẫn còn mấy cảnh sát đứng đó.

Thẩm Hạ Lan chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, cười khẩy nói: “Cô Sở, bây giờ cô đang điên hay đang tỉnh thế?”

Nghe Thẩm Hạ Lan hỏi thế, Sở Anh Lạc lập tức ngây người, rồi lập tức giả điên giả ngu.

“Thả tôi ra! Tôi muốn gặp con tôi! Thả tôi ra!”

Cô ta bắt đầu túm tóc, thậm chí miệng còn sùi bọt mép, nhìn sơ qua thì giống như đã phát điên rồi, những mà Thẩm Hạ Lan vẫn nhìn thấy rất rõ chút hận thù lóe lên trong mắt của Sở Anh Lạc.

Một người phụ nữ đã phát điên sao còn biết hận thù người khác chứ?

Thẩm Hạ Lan lui ra ngoài, tìm một góc vắng người cản Tống Đình lại hỏi: “Diệp Ân Tuấn đã làm gì cô ta thế?”

Tống Đình khựng lại, do dự không biết có nên nói không.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy thế lập tức biết cô đã đoán đúng rồi.

Cô vẫn luôn cho rằng Diệp Ân Tuấn có tình cũ với Sở Anh Lạc, sau đó mới từ miệng Diệp Ân Tuấn biết được anh chăm sóc Sở Anh Lạc là vì Diệp Nam Phương, bây giờ lại thấy thái độ của anh đối với Sở Anh Lạc, trong lòng Thẩm Hạ Lan lại có chút cảm động.

“Nói đi, nếu Diệp Ân Tuấn có trách thì tôi sẽ chịu trách nhiệm. Dù sao tôi cũng phải biết được anh ấy đã lén làm những gì vì tôi và con trai.”

Nghe Thẩm Hạ Lan nói thế, cuối cùng Tống Đình cũng xúc động.

“Cô chủ, tổng giám đốc Diệp đã làm rất nhiều chuyện vì cô. Trong suốt năm năm qua, tổng giám đốc Diệp chưa bao giờ động lòng với bất kỳ người phụ nữ nào, cũng phân rõ giới hạn với cô Sở, thật đó.”

“Tôi biết. Bây giờ tôi chỉ muốn biết Diệp Ân Tuấn làm gì cô ta thôi?”

Giọng Thẩm Hạ Lan dịu đi rất nhiều.

Tống Đình nói nhỏ: “Tổng giám đốc Diệp không làm gì cô ấy cả, chỉ bảo mọi người nhốt cô ta vào một cái phòng kín rồi cho người đốt lửa, mãi đến khi nào cô ta chịu khai thì thôi, không ngờ cô ta không những không khai mà lại còn bị dọa điên nữa.

Thẩm Hạ Lan cười lạnh nói: “Cô ta không điên, giả vờ thôi.”

“Hả?”

Tống Đình có hơi kinh ngạc nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, yên lặng một lúc rồi nói: “Cô chủ, còn có một chuyện tôi nghĩ tôi cần phải nói cho cô biết.”

“Chuyện gì?”

Thẩm Hạ Lan nhìn Tống Đình.

Tống Đình nói nhỏ: “Vụ hỏa hoạn năm năm trước là do người tạo thành.”

Tuy Thẩm Hạ Lan đã đoán được từ trước, cũng luôn cho rằng là do Diệp Ân Tuấn sai người làm, nhưng vẫn không có chứng cứ, huống chi bây giờ cô cũng cảm thấy Diệp Ân Tuấn không phải loại người như thế, cho nên chuyện năm đó còn có rất nhiều chỗ khó hiểu chưa có cách giải thích.

Bây giờ nghe Tống Đình nói chuyện này là do người khác làm ra, Thẩm Hạ Lan hơi híp mắt lại, hình như đã đoán được gì đó.

“Có liên quan đến Sở Anh Lạc?”

“Đúng!”

Tống Đình ho khan nói: “Bên chỗ cậu Hoắc có lời khai của Triệu Ninh, lúc trước Triệu Ninh bị Sở Anh Lạc nắm lấy điểm yếu, Sở Anh Lạc biết tổng giám đốc Diệp muốn đưa cô ra nước ngoài, vì muốn chấm dứt mối lo về sau, Sở Anh Lạc bảo Triệu Ninh ra tay với cô, hơn nữa bảo anh ta nói với cô rằng chuyện này là do tổng giám đốc Diệp ra lệnh, là vì muốn cô hết hy vọng.”

Hai tay Thẩm Hạ Lan đan chặt vào nhau.

Cô không ngờ chuyện này sẽ có kết quả như thế.

“Triệu Ninh ở đâu?”

“Ở nhà họ Hoắc.”

Lời Tống Đình nói làm Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại: “Vì sao lại ở nhà họ Hoắc? Không lẽ Triệu Ninh không phải là vệ sĩ của nhà họ Diệp?”

“Chuyện này kể ra thì rất dài.”

Tống Đình kể chuyện Triệu Ninh có khả năng là con cháu nhà họ Hoắc cho Thẩm Hạ Lan biết, kể cả chuyện vì sao bà cụ Hoắc lại muốn vu oan cô cũng có liên quan đến Triệu Ninh.

Sau khi nghe xong đầu đuôi mọi chuyện, Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất phức tạp, cô không ngờ một vệ sĩ nho nhỏ mà lại có thể dính líu đến nhiều chuyện như thế.

“Tôi có thể đi gặp Triệu Ninh không?”

“Tôi cần phải hỏi cậu Hoắc trước, dù sao thì nhà họ Hoắc cũng không phải nhà họ Diệp.”

Tống Đình trả lời đúng sự thật.

Thẩm Hạ Lan gật đầu, chờ Tống Đình liên lạc với Hoắc Chấn Đình.

Hoắc Chấn Đình nghe nói Thẩm Hạ Lan muốn đến, có hơi kinh ngạc, nhưng cũng rất vui mừng.

Anh nói với bà cụ Hoắc, bà cụ Hoắc cảm thấy bà cũng nên xin lỗi Thẩm Hạ Lan, cũng lập tức gọi xe chuyện dùng đến đón Thẩm Hạ Lan.

Tống Đình làm vệ sĩ bên cạnh Thẩm Hạ Lan, nói kiểu gì cũng phải đi theo. Hoắc Chấn Đình cũng không cản.

Đến nhà họ Hoắc, Thẩm Hạ Lan cảm thấy phong cách nơi này khác hẳn nhà họ Diệp.

Nhà họ Hoắc là con cháu của quân nhân, mấy thế hệ đều tòng quân, tuy bây giờ con cháu ít ỏi, nhưng cách trang trí đều dùng dụng cụ trong quân đội, đơn giản, thực dụng, lại làm người ta cảm thấy rất uy nghiêm.

Bà cụ Hoắc đích thân ra cửa đón.

“Cô Thẩm, thật xin lỗi, là bà già này không hiểu chuyện, hại cô Thẩm, hy vọng cô Thẩm đừng tính toán những xích mích lúc trước, tha thứ cho bà già này. Đương nhiên tôi cũng không dám cầu gì nhiều, nếu cô Thẩm thật sự không muốn tha thứ cho tôi, tôi cũng chỉ có thể liên tục khẩn cầu.”

Bà cụ Hoắc xin lỗi thành tâm như thế, làm Thẩm Hạ Lan không biết phải đáp trả như thế nào, cô có chút bất lực nhìn Hoắc Chấn Đình.

Hoắc Chấn Đình cười nói: “Mẹ, mẹ làm cô Thẩm sợ rồi.”

“Hả? Vậy sao? Vậy là do bà già này không hiểu chuyện, mau vào thôi, bên ngoài lạnh lắm, nhà họ Hoắc cũng không có thứ gì tốt, uống ly trà cho ấm người.”

Bà cụ Hoắc nắm tay Thẩm Hạ Lan bước vào.

Thẩm Hạ Lan hơi xấu hổ và không được tự nhiên, nhưng thấy bà cụ Hoắc như thế, cô cũng không giãy dụa quá mức, tùy ý để bà cụ Hoắc dẫn cô bước vào nhà họ Hoắc.

Đúng lúc này, một người giúp việc trong nhà họ Hoắc ôm một đống sách cũ bước ra, vô tình đụng trúng Thẩm Hạ Lan, cuốn sách trong tay cô ta rơi xuống đất, một tấm ảnh kẹp trong cuốn sách đó bay ra ngoài, mắt Thẩm Hạ Lan lập tức lóe lên.