Sau khi ba người lên xe, đương nhiên Lam Thần sẽ là người lái xe.
Thẩm Hạ Lan và Khương Hiểu ngồi ở phía sau.
“Khương Hiểu, lần này trở về tôi sẽ giao cho cô một nhiệm vụ nặng nề.”
“Mợ chủ, cô nói đi.”
“Quay về lại với nghề cũ của cô.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Khương Hiểu, thấp giọng nói: “Dư Khinh Hồng được tôi đón về ở chỗ của ông ngoại tôi.
Ông ngoại tôi là người chính trực, tôi sợ Dư Khinh Hồng sẽ giở trò gì đó với ông tôi.
Sau khi cô qua đó, chuyện ăn uống một ngày ba bữa của ông tôi, cô nhất định phải kiểm tra kỹ càng, không được để ông tôi xảy ra chuyện gì, cô làm được việc này không?”
“Tôi làm được.”
Những chuyện khác Khương Hiểu không dám nói nhưng chuyện liên quan đến y học thì cô ta vẫn tự tin.
Lam Thần chỉ thờ ơ ngồi nghe, không hề nói xen vào.
Thẩm Hạ Lan đưa cho Khương Hiểu một cái máy nghe lén.
“Nghĩ cách lắp thứ này vào trong phòng ngủ của mẹ tôi.
Nếu tôi đoán không lầm, Dư Khinh Hồng sẽ không ở trong căn phòng ông tôi đã chuẩn bị sẵn cho cô ta đâu mà nhất định sẽ chiếm phòng của mẹ tôi.
Tôi cần biết nhất cử nhất động của cô ta.
Dư Khinh Hồng chưa từng gặp cô, cô cứ nói là người giúp việc của nhà họ Tiêu thì cô ta sẽ không nghi ngờ đâu.
Có chuyện gì cô lập tức liên hệ với tôi ngay.”
“Được.”
Khương Hiểu cầm lấy máy nghe trộm.
Thẩm Hạ Lan dặn dò xong chuyện này mới thở phào một hơi.
“Thật phiền phức, những chuyện này không biết đến khi nào mới xử lý xong.
Lam Thần, bên chỗ của Dư Dương cần bao nhiêu thời gian?”
Cả người Thẩm Hạ Lan dựa vào lưng ghế, rõ ràng là tâm trạng hiện giờ của cô không được ổn lắm.
Lam Thần nhìn cô qua kính chiếu hậu, mặc dù không biết vì sao lại phiền lòng như vậy nhưng anh ta vẫn thấp giọng nói: “Cũng đã xử lý được kha khá rồi, nếu như nhà họ Hồ có thể chấm dứt hợp đồng thì tối nay có thể thu lưới.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
“Tranh thủ giải quyết xong Dư Dương trước sáng mai giúp tôi, trưa mai tôi phải đi Nam Phi.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy, Lam Thần hơi chau mày.
“Cô đi Nam Phi làm gì? Hiện giờ bên đó đang có bạo động, cô đi như vậy rất nguy hiểm.”
“Con trai và chồng của tôi đều ở bên đó, tôi không ngồi ở nhà được nữa.”
Bây giờ Lam Thần mới hiểu vì sao Thẩm Hạ Lan phiền lòng như vậy.
Là vì Diệp Ân Tuấn sao?
Anh ta chau mày rồi không nói gì nữa.
Chiếc xe lái nhanh về khu chung cư quân khu.
Khi Khương Hiểu được đưa vào nhà họ Tiêu, Lam Thần nói nhỏ: “Cô nhớ chú ý an toàn, có chuyện gì không xử lý được thì đừng cố đứng ra, nhanh chóng gọi điện thoại cho người tên Dũng ở bên cạnh ông Tiêu hoặc gọi điện thoại cho tôi cũng được.
Tôi ở Hải Thành, có chuyện gì tôi chạy đến cũng kịp.”
Lam Thần nói nhiều với Khương Hiểu như vậy làm cô ta vô cùng cảm động.
“Bất cứ khi nào?”
“Ừ.”
Lam Thần lạnh lùng trả lời lại một tiếng nhưng đối với Khương Hiểu, như vậy đã là rất tốt rồi.
“Tôi biết rồi, anh cũng chú ý an toàn.
Hiện giờ Dư Dương không khác gì một kẻ điên, anh đừng cố đối đầu với ông ta.
Mặc dù tôi biết Dư Dương không ở bên này nhưng tất cả mọi sự chuẩn bị của anh và mợ chủ đều ở Hải Thành, có thể ông ta sẽ đến Hải Thành đúng không?”
Khương Hiểu không phải là đồ ngốc.
Nếu Dư Dương ở nước ngoài, Thẩm Hạ Lan cũng không vô cớ điều Lam Thần về Hải Thành, nhất định là cô định để cho anh ta ra nước ngoài xử lý Dư Dương.
Lam Thần nhìn Khương Hiểu, người phụ nữ này rất thông minh và cũng biết chừng mực nhưng Lam Thần vẫn nhìn thấy sự lo lắng Khương Hiểu dành cho mình trong mắt cô ta.
Tự nhiên anh ta nhớ đến Phương Đình.
Phương Đình cũng từng như vậy, đối xử với ai cô ta cũng lý trí nhưng lại giành sự quan tâm quá nhiều cho một mình anh.
Dòng suy nghĩ của Lam Thần tự nhiên ngừng lại, anh ta nói nhỏ: “Cô làm tốt việc của mình đi, đừng lo chuyện của người khác.”.