Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1215




Chương 1215

Cho đến bây giờ người phụ nữ này vẫn không chịu an phận, xem ra là vẫn không học được cách ngoan ngoãn. Nhưng mà không sao, cô không nóng nảy.

“Hình như là cô đã nhận sai lầm người rồi, Trương Nhu, cô đối xử với con gái của tôi như thế nào, hình như là tôi vẫn còn chưa biết, nhưng mà con gái của tôi đã nói cho tôi nghe, tôi cũng không biết là có đúng hay không. Nếu đã như vậy, cô làm cái gì cô nói rõ ở trước mặt của con gái tôi đi, đồng thời nhận sai, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm nữa.”

Thẩm Hạ Lan lạnh nhạt mở miệng nói.

Lúc Trương Nhu đến đây thì Diệp Nghê Nghê đã không còn ăn nữa, mặc dù có hơi thay đổi vị trí nhưng mà cũng không biểu hiện ra là mình rất sợ hãi, nhưng mà cô bé im lặng ngồi ở đó làm cho Thẩm Hạ Lan đau lòng, đau lòng hận không thể lăng trì Trương Nhu.

Trương Nhu cũng là một người thông minh, đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Thẩm Hạ Lan.

Cô ta vội vàng quỳ xuống với Diệp Nghê Nghê, lần này Lưu Nghệ không ngăn cản cô ta.

Xem như Trương Nhu thật sự quỳ xuống, xương bánh chè bị đập đau dữ dội, cô ta cũng chỉ có thể chịu đựng.

“Em Diệp, là lỗi của cô, cô không nên không cho em ăn cơm, không nên bắt em vẽ tranh lúc nửa đêm, lại càng không nên đánh rồi mắng em, đều là lỗi của cô, cô bị mỡ heo làm cho nên mỗi tâm trí cho nên mới có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn như thế đối với một cô bé nhỏ nhắn như em là do cô không tốt cầu xin em tha thứ cho cô.”

Trương Nhu nói mỗi một câu, tay của Thẩm Hạ Lan liền nắm chặt lại một phần, cuối cùng móng tay đều cắm vào trong da thịt mà cô còn không biết.

Người phụ nữ này quả thật rất ghê tởm.

Nửa đêm lại kêu Nghê Nghê vẽ tranh, còn không cho cô bé ăn uống, Chẳng trách Tiêu Niệm Vi nói Nghê Nghê thiếu ngủ trầm trọng.

Lương tâm của cô ta màu đen à?

Tại sao cô ta có thể làm như vậy?

Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan giống như hai thanh kiếm sắc bén, hận không thể xuyên thấu qua thân thể của Trương Nhu.

Diệp Nghê Nghê cau mày nhìn thoáng qua Thẩm Hạ Lan, có vẻ như cầu cứu.

Thẩm Hạ Lan cố gắng đè xuống cơn phẫn nộ của mình, cố gắng bình tĩnh nói chuyện với Diệp Nghê Nghê: “Nghê Nghê, tự con giải quyết đi, con có muốn tha thứ hay không, mẹ đều nghe lời của con.”

Trương Nhu nghe nói như vậy thì lập tức bắt lấy chân của Diệp Nghê Nghê, lại làm cho Diệp Nghê Nghê bất giác run lên một cái.

“Buông cái tay dơ bẩn của cô ra.”

Lưu Nghệ trực tiếp đánh một cái.

Lúc này, Trương Nhu mới buông ra, nước mắt nước mũi nói: “Em Diệp, đều là do cô không tốt, em tha cho cô đi, em suy nghĩ lại xem cô đã dạy em rất nhiều kỹ năng hội họa có đúng không, mặc dù cô đối xử với em nghiêm khắc, nhưng mà điểm xuất phát của cô cũng là vì muốn tốt mà, cô là vì muốn tốt cho em.”

Vốn muốn để Trương Nhu đến xin lỗi, nhưng mà không ngờ tới da mặt của người phụ nữ này lại dày đến thế, bây giờ còn đổi trắng thay đen.

Thẩm Hạ Lan tức giận đứng bật dậy, lại nghe thấy Diệp Nghê Nghê mở miệng nói.

“Em biết cô Trương khổ cực suy nghĩ cho em, xét cho cùng giáo viên nghiêm khắc sẽ có học trò tốt, cho nên em có thể hiểu được dụng ý của cô Trương, nhưng mà em vẫn không chấp nhận lời xin lỗi của cô đâu.”

Trương Nhu và Thẩm Hạ Lan đều ngây ngẩn cả người.

Ai cũng không nghĩ tới Diệp Nghê Nghê lại nói ra những lời như thế, đặc biệt là Thẩm Hạ Lan.

Ấn tượng của Diệp Nghê Nghê mang đến cho cô vẫn là một cô bé thích ăn, hay vui vẻ ăn hàng, chỉ cần có ăn là đã thỏa mãn rồi, ngốc nghếch đáng yêu làm cho người ta cảm thấy rất dễ thương, nhưng mà cũng để Thẩm Hạ Lan không để ý tới một chuyện.

Đó chính là Diệp Nghê Nghê là con gái của Diệp Ân Tuấn.

Diệp Minh Triết thông minh vượt trội, làm sao Diệp Nghê Nghê có thể là một người bình thường được?

Bây giờ nhìn con gái của mình bình tĩnh, nhưng mà lại ung dung không vội, dường như Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bóng dáng của Diệp Ân Tuấn.

Đôi mắt của cô không tự chủ được mà ẩm ướt.

Con gái nhà cô.

Thật sự làm cho người ta phải đau lòng.

Trương Nhu lại kinh ngạc, một đứa nhỏ mới bốn tuổi mà có thể nói ra mấy lời rõ ràng như thế, hơn nữa nó nói cái gì chứ?

Không chấp nhận hả?

Nó lại không chấp nhận lời xin lỗi của mình.