“Diệp Ân Tuấn!”
“ Lão Diệp!"
Thẩm Hạ Lan và Thẩm Minh Triết hoảng hốt.
Người đàn ông này ban nãy còn nói chuyện đàng hoàng sao nói ngã liên ngã luôn vậy?
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng ôm Diệp Ân Tuấn dậy, Thẩm Minh Triết chạy ra ngoài gọi người.
Lập tức cả thẩm mỹ viện lại trở nên căng thẳng.
Tiếng còi xe cấp cứu truyền đến, Diệp Ân Tuấn được đưa lên xe cấp cứu, Thẩm Hạ Lan cũng không kịp nói cảm ơn với Hoắc Chấn Đình, rồi lên xe cấp cứu với Thẩm Minh Triết, cùng Diệp Ân Tuấn đến bệnh viện.
Thẩm Minh Triết nắm chặt lấy tay của Diệp Ân Tuấn, nhìn dáng vẻ xanh xao của anh, cậu bé bất an hỏi: “Mẹ, chú Diệp sẽ không chết chứ?”
“Không đâu!”
Thẩm Hạ Lan an ủi Thẩm Minh Triết, trong lòng lại không hề yên tâm.
Cô biết rõ hơn bất kì ai là vết thương của Diệp Ân Tuấn nặng đến mức độ nào, nhưng vì con trai anh lại không hề kêu đau một tiếng.
Trước kia oán hận anh, giờ lại không thể nào hận nổi nữa.
Thẩm Hạ Lan ôm chặt lấy Thẩm Minh Triết, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cô không biết nếu như Diệp Ân Tuấn thật sự có chuyện gì xảy ra, cô sẽ phải làm sao.
Giây phút này cô mới ý thức được cô yêu Diệp Ân Tuấn nhiều đến mức độ nào.
Người đàn ông này đã khắc sâu vào xương cốt cô, không thể nào xóa nhòa được.
Dường như Thẩm Minh Triết cảm nhận được sự bất an của Thẩm Hạ Lan, cậu bé lặng lẽ ngồi trong lòng cô không nói gì, nhưng đôi tay nắm chặt lấy bàn tay Diệp Ân Tuấn lại không thể nào buông lỏng được.
Chú tỉnh lại đi có được không?
Chú đừng chết mà có được không?
Thẩm Minh Triết thăm câu nguyện trong lòng, đôi mắt xinh đẹp kia giờ đã đẫm nước mắt.
Rất nhanh xe cấp cứu đã đến bệnh viện, bác sĩ và y tá nhanh chóng đẩy Diệp Ân Tuấn vào phòng cấp cứu.
Thẩm Hạ Lan và Thẩm Minh Triết bị giữ ở bên ngoài.
Cơ thể bé nhỏ của Thẩm Minh Triết đã hơi mệt mỏi, nhưng lại không muốn khiến Thẩm Hạ Lan thấy áp lực, cậu bé khẽ động đậy, Thẩm Hạ Lan lập tức cảm nhận được.
“Sao vậy? Có phải là đói lắm không? Mẹ đi mua gì cho con ăn nhé, đợi lát nữa là Diệp Ân Tuấn ra ngoài rồi mẹ sẽ về nấu cho con có
được không?”
Thẩm Minh Triết gật đầu.
Cậu bé rất muốn nói là cậu bé không đói, nhưng lúc này cái bụng lại không biết điều mà kêu lên.
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.
Thẩm Hạ Lan sai người đi mua ít đồ ăn cho Thẩm Minh Triết, Thẩm Minh Triết cũng không kén ăn, nhanh nhẹn ăn đống đồ ăn, nhưng ánh mắt vẫn luôn hướng về phía phòng phẫu thuật, không ngừng lo lắng.
Diêm Chấn và Hoắc Chấn Đình đã đi giải quyết chuyện kia, Tống Đình đến bệnh viện, thấy dáng vẻ này của Thẩm Hạ Lan và Thẩm Minh Triết, ít nhiều cũng có chút buồn bã.
“Mợ chủ, khi nãy tổng giám đốc Diệp dặn tôi mua ít cháo cho Minh Triết, vẫn còn nóng đó, bảo thằng bé ăn một ít.”
Tống Đình đưa cháo cho Thẩm Minh Triết.
Hốc mắt của Thẩm Minh Triết lại đỏ ửng lên.
Cậu bé cầm bát cháo lên, kìm nước mắt mà nuốt xuống.
Hành lang yên tĩnh, đến cả Thẩm Minh Triết ăn uống cũng cố gắng giảm âm thanh xuống thấp nhất có thể.
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy có chút bức bối, nhưng cô không thể làm gì được.
Đèn phòng phẫu thuật vẫn đang sáng, giống như một đôi tay vô hình đang nắm chặt lấy tim cô, bóp chặt lại từng chút một.
Thẩm Minh Triết ăn một ít đồ ăn, đã hồi phục một ít sức lực, cậu bé khẽ nắm tay áo của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Mẹ, con có một thứ đồ ở đây, mẹ có muốn nghe không? Lúc đó vì muốn truyền tin ra, con đã lấy trộm điện thoại của khách, về sau có thể trả người ta không?”
Bây giờ mọi sự chú ý của Thẩm Hạ Lan đang dồn về phòng phẫu thuật, nhưng yêu câu của con trai cô không thể không quan tâm, bèn vội quay sang nói: “Được. Mẹ sẽ cho người cảm ơn vị khách đó.”
“Mẹ, cái này là do con lén ghi âm lại, mẹ nghe đi.”
Thẩm Minh Triết đưa điện thoại cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nghi hoặc mở ra, liên nghe thấy Sở Anh Lạc đang độc thoại, sắc mặt của cô lập tức thay đổi.
Hóa ra trận hỏa hoạn năm năm trước là do Sở Anh Lạc sắp xếp!
Cũng có nghĩa là năm đó Diệp Ân Tuấn thật sự không biết gì cả, là do cô vẫn luôn trách nhầm Diệp Ân Tuấn sao?
Tuy Thẩm Hạ Lan đã có chút tin tưởng Diệp Ân Tuấn, nhưng khi chứng cứ bày ra trước mắt, mắc cô vẫn đỏ ửng lên.
Hóa ra từ đầu đến cuối, Diệp Ân Tuấn chưa từng từ bỏ cô, cũng không từ bỏ con của bọn họ. Là cô bị người ta dắt mũi rồi.
Thẩm Hạ Lan nắm chặt lấy điện thoại, tâm trạng phức tạp.
Tống Đình cũng nghe thấy mọi thứ, ít nhiều có chút kinh ngạc.
Trong ấn tượng của anh ta, tuy Sở Anh Lạc có chút tùy hứng, nhưng không đến mức khiến người ta cảm thấy cô ta ác độc đến thế.
Không ngờ một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, lại có một gương mặt xấu xa đến thế.
Phẫu thuật vẫn đang được tiến hành, thời gian phẫu thuật lần này lâu hơn lần trước, Thẩm Hạ Lan sợ cơ thể Thẩm Minh Triết chịu không nói, hi vọng Tống Đình có thể đưa cậu bé trở về, nhưng lại bị Thẩm Minh Triết từ chối.
“Con không! Con muốn ở đây nhìn thấy chú Diệp ra ngoài!”
Tuy Thẩm Minh Triết còn nhỏ tuổi, cơ thể cũng thấp bé, nhưng lại vô cùng cố chấp, đôi mắt kia nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật, đến chớp mắt cũng không chớp.
Thẩm Hạ Lan biết, chuyện lần này sẽ khiến Thẩm Minh Triết có cách nhìn khác về Diệp Ân Tuấn.
Cô khế ôm Thẩm Minh Triết vào lòng, thấp giọng nói: “Con trai à, mẹ có chuyện này muốn nói với con.”
“Vâng.”
Thật ra Thẩm Minh Triết đã biết Thẩm Hạ Lan định nói gì rồi, trước kia cậu bé vẫn luôn rất bài xích chuyện này, nhưng bây giờ lại không còn chút nào nữa.
Trong đầu cậu hiện lên nụ cười mà Diệp Ân Tuấn cười với cậu khi anh ra khỏi ống thông gió.
Nụ cười đó thật sự rất dịu dàng, rất đẹp.
Dường như nụ cười này đã xóa nhòa mọi thứ.
Khi Diệp Ân Tuấn đi xuống từ ống thông gió, đi về phía cậu bé, cậu bé thật sự cảm nhận được người đàn ông này yêu thương mình, bảo vệ minh, giây phút đó cậu bé đã không còn hận anh nữa.
Thẩm Hạ Lan thấy Thẩm Minh Triết bình tĩnh như vậy, mới thấp giọng nói: “Thật ra Diệp Ân Tuấn là daddy của con, daddy ruột của con.
Năm năm trước mẹ có hiểu lầm với chú ấy, đưa con rời khỏi đây, cũng không nói bất cứ chuyện gì của chú ấy với con, là lỗi của mẹ.”
“Con đã biết từ lâu rồi.”
Giọng nói của Thẩm Minh Triết không lớn, nhưng lại khiến Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc.
“Con đã biết từ lâu rồi?”
“Vâng, từ ngày mẹ quyết định trở vê Hải Thành, con đã biết rồi. Mẹ rất quan tâm chú ấy, ánh mắt đó không giống với ánh mắt mẹ nhìn ba nuôi, vì vậy con đã lén lên mạng tra tư liệu về chú ấy, mới biết được năm năm trước chú ấy có một người vợ, tên là Thẩm Hạ Lan, chết trong một trận hỏa hoạn. Mẹ rất sợ lửa, đêm cũng thường mơ thấy ác mộng, vì vậy con đã đoán ra được.”
Thẩm Minh Triết nhỏ giọng nói bí mật của mình.
Thẩm Hạ Lan vô cùng kinh ngạc.
“Diệp Ân Tuấn nói con là một thiên tài, chẳng lẽ con thật sự có nghiên cứu về máy tính?”
Thẩm Hạ Lan không dám tin, đứa con trai bên mình năm năm lại là một thiên tài máy tính.
Thẩm Minh Triết có chút xấu hổ sờ đầu cậu nói: “Con cũng không biết con có phải thiên tài hay không, chỉ là từ rất bé con đã hứng thú với máy tính rôi, ba nuôi biết chuyện này đã tìm người dạy con một vài thứ, vậy nên cũng xem như là có chút thành tựu. Mới trở về Hải Thành, là con đã quay video của chú Diệp ở nhà vệ sinh đăng lên mạng. Lúc đó con biết mẹ rất hận chú ấy, nên đã thay mẹ dạy cho chú ấy một bài học.
Sau đó mẹ xảy ra chuyện ở bãi tập xe, con lại đến công ty chú Diệp phá hoại, khiến máy tính của chú ấy bị tê liệt, cũng đã tiết lộ một số cơ mật thương mại. Mẹ nói xem, con hư như vậy, sao chú Diệp vẫn cứu con chứ?”
Thẩm Minh Triết nói hết những chuyện cậu bé từng làm với Diệp Ân Tuấn, cuối cùng cậu bé còn chớp chớp đôi mắt to tròn, có chút nghi hoặc nhìn Thẩm Hạ Lan.
Theo cậu bé thấy, cậu bé đối xử tệ với Diệp Ân Tuấn như vậy, Diệp Ân Tuấn không nên mang theo thương tích đi cứu cậu bé.
Thẩm Hạ Lan sờ đầu cậu bé, cười nói: “Ngốc à, trên thế giới này chỉ có những đứa con hư, chứ không có ba mẹ không thương con. Chú ấy là daddy của con mài Bất kể con làm chuyện gì, chú ấy đều yêu con. Cho dù có nguy hiểm chú ấy cũng không màng mọi thứ đi cứu con, vì con là con của mẹ và chú ấy, là thiên thần mà chúng ta có liêu hết mọi giá cũng phải bảo vệ!”
Nói đến đây, nước mắt của Thẩm Hạ Lan lại chảy xuống.
Là vì cô hiểu lầm nên mới cướp đi quyền lợi làm ba của Diệp Ân Tuấn trong năm năm, cũng vì cô mới khiến hai đứa con không có ba trong năm năm.
Cô vẫn luôn tưởng rằng những gì cô làm là muốn tốt cho con, nhưng bây giờ cô mới hiểu mình đã sai rồi.
Thẩm Minh Triết thấy Thẩm Hạ Lan khóc, lúng túng lau nước mắt cho cô, thấp giọng nói: “Mẹ, con sai rồi, con đảm bảo sau này sẽ không khiến mẹ và chú Diệp tức giận nữa. Mẹ đừng khóc nữa có được không? Chú Diệp sẽ không chết đâu phải không? Sẽ không đâu!”
Cậu bé nhớ lại vết máu trên lồng ngực của Diệp Ân Tuấn, đỏ đến vậy, nhức mắt đến vậy.
Thẩm Minh Triết cũng không kìm chế nổi nữa, tựa vào vai Thẩm Hạ Lan òa khóc.
Hai mẹ con khóc lớn, Tống Đình cũng cảm thấy chua mũi.
Anh ta tiến đến nói: “Mợ chủ, Minh Triết, những năm nay tổng giám đốc Diệp vẫn luôn nghĩ về mọi người. Năm năm trước không tìm thấy thi thể của mợ chủ, tổng giám đốc Diệp không cho phép bất cứ người nào lập ngôi mộ cho cô. Anh ấy nói một ngày còn chưa tìm thấy thi thể của cô, chứng tỏ cô vẫn còn sống. Năm năm này, tổng giám đốc Diệp sống như một cỗ máy, không buồn không vui, tuy anh ấy đón cô Sở vào nhà họ Diệp, nhưng cũng là nể mặt cậu hai mà chăm sóc hai mẹ con bọn họ, cũng vì để ý đến thân phận và sự trưởng thành của cậu chủ nhỏ, nhưng tổng giám đốc Diệp chưa từng có chút mập mờ và không rõ ràng nào với cô Sở. Thậm chí anh ấy còn không cho cô Sở bước vào phòng ngủ của hai người nửa bước. Anh ấy nói đó là phòng của anh ấy và cô, có hơi thở của mợ chủ, cô không thích người khác vào phòng của mình, vì vậy bất kể là ai đều không được phép đi vào. Năm năm nay, căn phòng đó đều do tổng giám đốc Diệp dọn dẹp.”
Nghe Tống Đình nói những lời này, Thẩm Hạ Lan càng cảm thấy khó chịu hơn.
“Tôi không biết, tôi không biết gì cả”
Cô cho rằng năm năm nay cô rất khổ sở, cho rằng các con sống rất khổ cực, bèn đổ hết mọi tội lỗi cho Diệp Ân Tuấn, lại không biết năm năm này đối với Diệp Ân Tuấn mà nói cũng giày vò chẳng khác gì ở địa ngục.
Thẩm Hạ Lan trách bản thân không ngớt, nhưng đèn của phòng phẫu thuật vẫn chưa tắt, đúng lúc cô lo lắng, thấp thỏm bất an, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, như là có ai đó muốn xông vào vậy, ồn ào đến mức khiến người ta không thể làm ngơ.