Thẩm Minh Triết lạnh cóng, cơ thể nhỏ bé phát run, nhưng vẫn không động đậy gì mà nằm đó chờ đợi.
Cậu không biết người bắt cóc cậu là ai, có hung dữ hay không, cũng không biết đây là đâu, cậu chỉ biết nhắm mắt giả bộ ngất đi.
Thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút, nhưng không có một ai đi vào, Thẩm Minh Triết vừa lạnh vừa đói, đành phải ngủ tiếp.
Thời gian đối với Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn mà nói, cũng là một quá trình dày vò.
Họ vừa khua chiêng gõ trống điều tra, vừa chờ đợi điện thoại, hy vọng chỉ đơn giản là bắt cóc tống tiền, nhưng cả một buổi tối trôi qua, điện thoại không reo một tiếng nào, mà việc điều tra ngoài kia cũng như mò kim đáy bể, không có bất cứ thông tin vào truyền đến, đối với hai người Sở Anh Lạc và Tống Khinh Dao, nhà họ Diệp vẫn chưa từng buông lỏng cảnh giác, đáng tiếc là họ căn bản không hề ra khỏi cửa, một chút manh mối cũng không có.
Thẩm Hạ Lan đã bất an đến mức đỉnh điểm.
“Không được, tôi không thể tiếp tục đợi như vậy, tôi phải ra ngoài tìm, dù cho ở mỗi ngóc ngách tôi cũng phải đích thân mình tìm.”
Thẩm Hạ Lan điên cuồng lao ra ngoài.
Cả một đêm không ngủ, mắt của cô đã đỏ ngầu, sắc mặt trắng bệch đến mức đáng sợ.
Diệp Ân Tuấn đưa tay giữ cô lại.
“Hạ Lan, em như vậy tìm bừa không có tác dụng đâu!”
“Dù cho không có tác dụng tôi cũng phải đi tìm. Diệp Ân Tuấn, anh không phải người mẹ, anh không biết cảm giác trong lòng tôi lúc này. Minh Triết là do tôi liều mạng mới sinh ra được, thằng bé là sự sống của tôi. Dù cho tôi tim không ra, ít ra tôi còn tìm trên đường. Còn bây giờ từ đầu đến cuối tôi cảm thấy, tôi ở nhà đợi, tôi sẽ thấy có lỗi với con. Nếu như Minh Triết thật sự gặp chuyện gì bất trắc, tôi sẽ không sống nổi.”
Tất cả sự kiên cường của Thẩm Hạ Lan vào lúc tan vỡ.
Đã một buổi chiều và một đêm qua đi, đã hơn 12 tiếng rồi, nhưng một chút tin tức về Thẩm Minh Triết cũng không có, điều này có nghĩa là gì, thực ra không chỉ Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cũng hiểu rõ.
Cơ hội tìm thấy Thẩm Minh Triết càng ngày càng nhỏ.
Nếu như thằng bé ra khỏi Hải Thành, bên ngoài rộng lớn như thế, anh nên tới đâu để tìm con mình?
Năm năm không gặp, vừa gặp lại con trai mình, cho đến bây giờ đột nhiên biến mất trước mặt mình, trong lòng Diệp Ân Tuấn vô cùng khó chịu, nhưng nhìn Thẩm Hạ Lan bây giờ, anh càng thêm tự trách.
“Tôi cùng em đi tìm.”
Quyết định của Diệp Ân Tuấn khiến Tống Đình kinh ngạc.
“Tổng giám đốc Diệp, không thể được! Anh là trời của Hải Thành, nếu như anh đích thân đi tìm, cả Hải Thành sẽ loạn mất!”
“Loạn thì cứ để cho loạn đi, tôi bây giờ không phải tổng giám đốc Diệp, cũng không phải trời của Hải Thành, tôi chỉ là một người cha! Một người cha có con trai mất tích chỉ muốn đi tìm con trai mình! Thông báo với tất cả bên truyền thông, cứ nói rằng tiểu thiếu gia của nhà họ Diệp mất tích rồi, đăng ảnh của Minh Triết lên, nói với tất cả mọi người, ai cung cấp tin tức và manh mối, nhà họ Diếp chắc chắn sẽ hậu tạ thật nhiều. Nhưng nếu có ai tranh giành quyền lợi của người nhà họ Diệp, dù cho phải dùng tất cả gia tài của nhà họ Diệp, tôi cũng sẽ khiến người đó trả giá đắt!”
Diệp Ân Tuấn đã đưa ra quyết định như vậy.
Vốn là định đợi Thẩm Minh Triết quay lại sẽ từ từ ở bên cạnh con trai, bồi dưỡng tình cảm sau đó để thằng bé nhận tổ tông, nhưng bây giờ tình hình không được như mong muốn rồi.
Chỉ có Thẩm Minh Triết là người nhà họ Diệp, đối phương mới bắt đầu do dự, đây cũng là sự đánh cược của Diệp Ân Tuấn.
Nhưng nếu như đối phương liều mạng, Diệp Ân Tuấn thật không dám nghĩ.
Bây giờ đã tới lúc này rồi, bất cứ khả năng nào cũng có thể, anh thật sự không dám quá lạc quan, nhưng ở trước mặt Thẩm Hạ Lan, anh cũng không dám để cô lại phải chịu áp lực gì, dù sao cô chỉ là một người mẹ.
Diêm Chấn đến rồi.
Anh ta nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan muốn ra ngoài, đã hiểu ý của Diệp Ân Tuấn.
Vào lúc này, không có cha mẹ nào có thể ngồi yên.
Diêm Chấn thấp giọng nói: “Lúc tôi ở căn cứ đã từng huấn luyện Diệp Tranh và Thẩm Minh Triết chuyện bắt cóc, tôi tin với sự thông minh và bình tĩnh của Thẩm Minh Triết, có thể để lại cho chúng ta manh mối, bây giờ chỉ sợ Minh Triết không có cơ hội này. Như này đi, tôi dẫn người đi một vòng Hải Thành, có lẽ sẽ có phát hiện gì đó.”
Nghe Diêm Chấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan thật sự vô cùng cảm kích.
“Cảm ơn anh, giáo quan Diêm, xin anh nhất định phải giúp tôi tìm được con trai.”
Cô vì kích động mà nắm chặt lấy tay của Diêm Chấn, Diệp Ân Tuấn ở bên cạnh nhìn, hơi chau mày, nhưng không nói gì, tình hình như này anh còn so đó cái gì?
Ngược lại Diêm Chấn nhanh chóng buông Thẩm Hạ Lan ra, thấp giọng nói: “Yên tâm đi, cô Thẩm, tôi nhất định sẽ đưa Minh Triết an toàn trở về, tôi đảm bảo!”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Cô vẫn quyết định sẽ đi tìm Thẩm Minh Triết, cứ không chút mục đích ngồi ở nhà như thế này, cô thật sự không ngồi nổi.
Diệp Ân Tuấn đương nhiên sẽ đi theo.
Đột nhiên Diệp Ân Tuấn đưa Thẩm Hạ Lan đi qua đi lại trên những con phố lớn nhỏ của Hải Thành, khiến cho tất cả mọi người hoảng loạn bát an, mà chuyện tiểu thiếu gia của nhà họ Diệp mất tích cũng đồng thời được tung ra, khiến cho toàn thành phố chấn động.
Tất cả mọi người đều biết tiểu thiếu gia của nhà họ Diệp chỉ có một mình Diệp Tranh, bây giờ sao lại có thêm một đứa trẻ tên Thẩm Minh Triết rồi?
Có người đã lật lại ghi chép cuộc hôn nhân 5 năm trước của Diệp Ân Tuấn, rõ ràng nhận ra được bà Diệp 5 năm trước họ Thẩm. Nhưng vì 5 năm trước bà Diệp đã chết trong biển lửa, mọi người cũng dần quên mất chuyện này.
Cho đến bây giờ lộ ra chuyện đứa trẻ Thẩm Minh Triết là con của nhà họ Diệp, trong chốc lát rất nhiều suy đoán cũng theo sau đó mà xuất hiện.
Trong đó người chịu đả kích lớn nhất là mẹ con Sở Anh Lạc!
“Sao có thể? Con tiện nhân kia đã chết từ 5 năm trước rồi, sao có thể sinh ra đứa con của Thẩm Ân Tuấn?”
Sở Anh Lạc điên cuồng hất toàn bộ những thứ trước mặt xuống đất.
Tống Khinh Dao chau mày.
“5 năm trước con thật sự tận mắt thấy nó chìm trong biển lừa rồi?”
“Đó là điều đương nhiên, tất cả mọi chuyện đều là do Triệu Ninh làm, con đã nắm được thóp anh ta, không thể có chuyện anh ta phản bội con.”
Sở Anh Lạc hậm hực thở.
Nếu như Thẩm Minh Triết thật sự là con trai của Diệp Ân Tuấn, bây giờ những tính toán của cô ta có phải sẽ không thành sự thật không? Hơn nữa cô ta chờ tận 5 năm, tiêu phí 5 năm thanh xuân, chính là vì để trèo lên được vị trí bà Diệp, bây giờ đột nhiên xuất hiện một đứa nhỏ, thì cô ta là gì? Diệp Tranh nhà cô ta sẽ là gì?
Mí mắt của Sở Anh Lạc cau lại.
“Mẹ, mẹ nói Thẩm Minh Triết chính là con trai của Lisa, lẽ nào Lisa đó chính là Thẩm Hạ Lan năm nào? Nhưng cô ấy không giống Thẩm Hạ Lan.”
Mắt của Tống Khinh Dao đảo liên tục.
“Nói không chừng trận hỏa hoạn năm đso khiến cho cô ta bị hủy dung, bây giờ nghĩ lại, chiều cao và hình thể của Lisa thật sự khá giống với Thẩm Hạ Lan, hơn nữa Diệp Ân Tuấn đã 5 năm không gần nữ sắc, đột nhiên tốt với cô ta như vậy, con cảm thấy đây là ngẫu nhiên sao?”
Những lời của Tống Khinh Dao giống như nhắc nhở Sở Anh Lạc.
Cô ta là người hiểu Diệp Ân Tuấn nhất.
Diệp Ân Tuấn là người giữ mình, 5 năm nay dù cho cô ta dùng thủ đoạn gì cũng không cách nào trèo được lên giường của Diệp Ân Tuấn, nhưng Lisa này vừa xuất hiện đã thu hút được tất cả sự chú ý của Diệp Ân Tuấn, có thể thấy người này có ảnh hưởng rất lớn đến Diệp Ân Tuấn.
Nhưng ngoài Thẩm Hạ Lan thì còn có ai có thể ảnh hưởng lớn như vậy đối với Diệp Ân Tuấn?
Sở Anh Lạc mạnh mẽ đứng dậy, cả người không bình tĩnh.
“Mẹ, nếu như tiện nhân đó chính là Thẩm Hạ Lan lúc trước, vậy thì đứa trẻ kia không thể giữ lại! Không thể nghiệt chủng đó không được giữ lại, mà con tiện nhân Thẩm Hạ Lan cũng không thể bỏ qua! Con đã chờ 5 năm rồi, khó khăn lắm mới lấy được thân phận người thừa kế nhà họ Diệp cho Diệp Tranh, con không thể để một đứa con rơi rớt cướp đi mọi thứ của Diệp Tranh nhà chúng ta.”
Mắt của Tống Khinh Dao lộ ra một tia lạnh lẽo.
“Việc này còn phải điều tra rõ ràng rồi hãn nói.”
“Còn phải điều tra gì nữa. Mẹ, người phụ nữ này là một mối họa, mẹ chưa nhìn thấy dáng vẻ thần hồn điên đảo vì cô ta của Diệp Ân Tuấn, nếu như con từ sớm đã biết cô ta chính là Thẩm Hạ Lan, từ ngày cô ta trở về con đã không tha cho cô ta rồi. Con còn hoang mang, sao cô ta lại đem theo một đứa trẻ, hóa ra là trở về để nhận tổ tông. Hừ! vị trí bà chủ nhà họ Diệp là của con, người thừa kế tương lai của nhà họ Diệp chỉ có thể là con trai con! Những người khác ai cũng đừng nghĩ tới việc cướp mọi thứ từ trong tay con!”
Sở Anh Lạc ác độc ném vỡ chiếc cốc bên cạnh, đáy mặt hiện ra sự lạnh lẽo đáng sợ.
Tống Khinh Dao trầm mặc.
Nhà họ Sở hoàn toàn là dựa vào việc Sở Anh Lạc dựa dẫm vào Diệp Ân Tuấn mới duy trì được đến hiện tại, nhìn bên ngoài thì có vẻ không tồi, nhưng thực tế là họ đã cạn kiệt rồi. Nếu như buông bỏ con cá lớn Diệp Ân Tuấn này, Tống Khinh Dao thật sự không dám nghĩ tuổi già của mình sẽ thê lương ra sao.
Không!
Tuyệt đối không được!
Tống Khinh Dao lạnh lùng nói: “Bảo Triệu Ninh nhanh chóng hành động. Diệp Ân Tuấn đã bắt đầu điều tra toàn diện rồi, sợ là không giấu được bao lâu. Con trai của Thẩm Hạ Lan tuyejt đối không phải là dễ đối phó, để phòng ngờ bất trắc, trực tiếp giết chết.”
“Con bây giờ sẽ liên lạc với Triệu Ninh!”
“Đừng gọi điện thoại, quy tắc cũ, đi tới thẩm mỹ viện, không ai sẽ quan tâm một người phụ nữ như con đi chăm sóc bản thân, hơn nữ ai cũng sẽ không ngờ tới việc Triệu Ninh ẩn thân ở trong thẩm mỹ viện.”
Khóe môi của Tống Khinh Dao cong lên nụ cười đắc ý.
“Vẫn là mẹ con lợi hại. 5 năm trước nếu như không phải mẹ dùng thẩm mỹ viện đó để che giấu, con cũng không biết giấu Triệu Ninh đi đâu bây giờ.”
Sở Anh Lạc sùng bái nắm lấy cánh tay của Tống Khinh Dao làm nũng.
Tống Khinh Dao nhìn dáng vẻ hiện tại của con gái, cười nói: “Con đó! Từ nhỏ đến lớn đều là mẹ giúp con thu dọn tán cục. 5 năm trước nếu như không phải mẹ cuối cùng bảo Triệu Ninh phóng lửa, con tưởng thật sự có sự cố như thế sao?”
“Mẹ, con biết là mẹ tốt với con nhất!”
Sở Anh Lạc và Tống Khinh Dao nói một lúc, trang điểm một chút rồi ra khỏi cửa.
Người của Tống Đình nhìn thấy Sở Anh Lạc ra khỏi cửa, vội vàng đi theo, đồng thời nói cho Diệp Ân Tuấn biết tình hình.
Diệp Ân Tuấn lúc này đang cùng Thẩm Hạ Lan tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Minh Triết, nghe tin tức ở bên Tống Đình, Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Theo sát họ.”
Thẩm Hạ Lan hơi dừng lại, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Người canh chừng Sở Anh Lạc phát hiện Sở Anh Lạc ra khỏi cửa rồi, hình như là đến thẩm mỹ viện. Tôi bảo bọn họ giám sát chặt chẽ.”
“Tôi cũng đi.”
Thẩm Hạ Lan có trực giác là, việc này không thể tránh khỏi liên quan đến Sở Anh Lạc. Tuy rằng không có bất cứ chứng cứ này chứng minh rằng Sở Anh Lạc là người lên kế hoạch, nhưng bình tĩnh nghĩ lại, chỉ có Sở Anh Lạc mới có động cơ này, nhưng sao cô ta lại biết cô có con trai?
Việc này Thẩm Hạ Lan vẫn luôn không hiểu, tuy rằng cô không phải cố gắng giấu diếm, nhưng Sở Anh Lạc làm việc một chút dấu hiệu cũng không có, đã đột ngột ra tay với Minh Triết, đây có phải là quá vội vàng rồi không?