“Minh Triết!”
Thẩm Hạ Lan không thể không lên tiếng cản không cho Thẩm Minh Triết tiếp tục quậy phá nữa.
“Chú ấy là...’
“Mommy là của ba nuôi! Ba nuôi đã nói rồi, chắc chắn sẽ đường đường chính chính cưới mommy vào nhà! Hơn nữa từ nhỏ đến lớn, lúc con sốt cao bị bệnh đều là ba nuôi ở bên cạnh chăm sóc cho con. Lúc con cần ba, cũng là ba nuôi ở cùng con. Mommy, mẹ không được làm chuyện có lỗi với ba nuôi!”
Thẩm Minh Triết giống như đã biết Thẩm Hạ Lan chuẩn bị nói gì, trước khi Thẩm Hạ Lan nói ra hai chữ đó, cậu bé đã vội vàng nói.
Diệp Ân Tuấn khó khăn lắm mới có thể làm cho Thẩm Hạ Lan mở lòng với anh, không ngờ bây giờ người ngăn cản hai người bọn họ đến với nhau lại chính là con ruột của họ!
“Ba nuôi của con có tốt thế nào thì cũng chỉ là ba nuôi! Có biết cái gì gọi là ba nuôi không? Là không phải ruột!”
Diệp Ân Tuấn rất muốn tự nhủ với bản thân rằng đừng đi tính toán với con trai, nhưng mà cơn ghen tỵ trong lòng anh cứ điên cuồng bộc phát ra.
Đường Trình Siêu là một người đàn ông rất ưu tú.
Trong suốt năm năm này, anh ta đã thay thế vị trí của anh, bảo vệ vợ con của anh, chuyện này đã làm cho Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất khó chịu, bây giờ không ngờ lại thấy con trai về phe của anh ta, trong lòng Diệp Ân Tuấn thật sự cảm thấy lạnh căm căm.
Thẩm Minh Triết nghe Diệp Ân Tuấn nói như thế, thở hồng hộc nói: “Cháu sẽ bảo chú ấy kết hôn, vậy thì sẽ thành ba ruột!”
“Thẩm Minh Triết!”
“Họ Diệp kia, chú đừng tưởng chú to tiếng, chú cao to là cháu sẽ sợ chú! Cháu không thích chú kết hôn với mommy cháu, chú là tên đáng ghét, cháu không thích chú!”
Thẩm Minh Triết rất hiếm khi không nghe lời như thế, cậu bé nói xong rồi lập tức đỏ mắt, nước mắt rơi xuống tí tách, cậu bé như thế trông vô cùng đau lòng.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.
“Minh Triết, con nghe mommy nói này, mommy và ba nuôi của con chỉ là bạn bè.”
“Con không nghe! Mommy thay đổi rồi!”
Thẩm Minh Triết nói xong lập tức khóc lóc chạy ra khỏi phòng bệnh.
“Minh Triết!”
Thẩm Hạ Lan có hơi lo lắng, nhưng cô cũng không yên tâm cho Diệp Tranh và Diệp Ân Tuấn, theo bản năng quay sang nhìn anh.
Diệp Ân Tuấn nói khẽ: “Mau đuổi theo đi, dẫn theo mấy vệ sĩ đứng ngoài cửa nữa. Yên tâm đi, bé chỉ là một đứa con nít, anh không đi tính toán với bé đâu.”
“Ân Tuấn, cho bé một chút thời gian, dù sao từ khi sinh ra đến bây giờ, tất cả những tưởng tưởng và hiểu biết đối với một người ba đều xuất phát từ trên người Đường Trình Siêu.”
Những lời này của Thẩm Hạ Lan giống như một con dao cắm thẳng vào tim Diệp Ân Tuấn.
Nhưng anh có thể nói gì chứ?
Trước kia nếu không phải anh cứ khăng khăng làm theo ý anh đưa Thẩm Hạ Lan đi mất, sao có thể tạo thành tình cảnh vợ chồng bọn họ chia cách, ba con không hòa thuận thế này?
“Đi đi, tôi hiểu. An ủi thằng nhóc kia cho tốt đi.”
Diệp Ân Tuấn cười nhạt, cho dù trong lòng đang đổ máu.
Thẩm Hạ Lan cũng không dám chậm trễ nữa, nhanh chân chạy ra ngoài.
Diệp Tranh cũng bị tình cảnh này dọa ngây người.
Từ trước đến giờ cậu bé chưa bao giờ dám nói chuyện với daddy như thế cả, không ngờ Thẩm Minh Triết lại dám la hét với daddy!
Anh hai đúng là anh hai mà!
Quá mạnh mẽ!
Diệp Tranh hận không thể dựng ngón cái khen Thẩm Minh Triết, lại đột nhiên cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn về phía cậu bé.
“Daddy?”
Diệp Tranh hơi nhát gan lui ra sau, bây giờ hận không thể hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân xuống thấp nhất.
Cậu bé cũng không có can đảm một thân một mình thừa nhận lửa giận của Diệp Ân Tuấn đâu.
Thấy Diệp Tranh sợ hãi giống hệt như một con chuột. Diệp Ân Tuấn có chút bất đắc dĩ.
Mấy năm nay đúng là anh có hơi nghiêm khắc với Diệp Tranh, đó là vì anh muốn giao nhà họ Diệp cho Diệp Tranh, cũng coi như cho em trai một câu trả lời, ai mà biết lại làm cho Diệp Tranh kính sợ anh như thế.
Nếu có một ngày Diệp Tranh dám đối xử với anh giống như Thẩm Minh Triết, không biết anh sẽ có tâm trạng thế nào nữa.
“Lại đây!”
Diệp Ân Tuấn vẫy tay gọi Diệp Tranh.
“Có thể không qua không?”
Diệp Tranh hơi tủi thân hỏi, giọng rất nhỏ.
“Lại đây, daddy đâu có ăn thịt con đâu.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Diệp Tranh như thế này trông cũng hơi đáng yêu.
Diệp Tranh cà rề cà rà đi đến cạnh Diệp Ân Tuấn, sợ Diệp Ân Tuấn mắng cậu, nhưng mà nhớ đến Thẩm Minh Triết, cậu bé ráng gom hết can đảm nói: “Daddy, anh hai không phải cố ý muốn cãi nhau với ba đâu, chỉ là cậu ấy quá quan tâm mommy của cậu ấy thôi.”
“Anh hai? Con gọi Thẩm Minh Triết là anh hai à? Nhưng con lớn hơn nó mà!”
Diệp Ân Tuấn cười bảo Diệp Tranh leo lên giường, sờ đầu cậu.
Cũng may Diệp Tranh còn chưa bị Sở Anh Lạc dạy dỗ thành một đứa bé hư.
Diệp Tranh rất hiếm khi cảm nhận được sự dịu dàng của Diệp Ân Tuấn, bây giờ được anh sờ đầu, giống hệt như một chú mèo được vuốt ve, lập tức dám can đảm dựa vào người Diệp Ân Tuấn, chớp đôi mắt to nhìn Diệp Ân Tuấn.
“Daddy, có phải ba không thích anh hai không?”
“Con thích không?”
Diệp Ân Tuấn không trả lời mà hỏi ngược lại.
Diệp Tranh lập tức gật đầu.
“Thích! Nói đến lại thấy kỳ, con cực kỳ muốn chơi chung với anh hai. Cậu ấy giỏi lắm! Chỉ lớn bằng tuổi con, thậm chí tháng sinh còn không lớn bằng con, nhưng mà không ngờ cậu ấy lại biết thiết kế trò chơi đó! Hơn nữa cậu ấy giỏi máy tính lắm, con cảm thấy trên đời này không có chuyện gì mà cậu ấy không hiểu hết. Tuy là khi chơi cùng với cậu ấy, cậu ấy luôn nói con ngốc, nhưng mà con cũng không thấy giận chút nào. Con cực kỳ thích chơi cùng với cậu ấy.’
Nghe Diệp Tranh không hề kiệm lời khen ngời Thẩm Minh Triết, Diệp Ân Tuấn cười nói: “Vậy để cậu ấy làm anh em với con được không?”
“Dạ? Bọn con đã là anh em của nhau rồi. Bọn con đã hứa với nhau, sau này cho dù ở bất cứ đâu thì bọn con cũng là anh em!”
Diệp Tranh kiêu ngạo vỗ ngực nói, mặt mày vô cùng vui vẻ.
Diệp Ân Tuấn ôm cậu vào lòng, nói khẽ: “Ý ba là để cạu ấy và dì Thẩm cùng dọn về nhà ở cùng với chúng ta, để cậu ấy và con cùng gọi ba là daddy, con cũng có thể gọi dì Thẩm là mommy, có được không?”
Diệp Tranh lập tức ngẩng ra.
“Nhưng mà không phải con đã có mommy rồi sao? Vì sao còn phải gọi dì Thẩm là mommy nữa?”
“Vì như vậy thì chúng ta mới là người một nhà!”
Lời Diệp Ân Tuấn nói làm Diệp Tranh có chút khó xử.
“Vậy mommy của con phải làm sao đây?”
Nụ cười trên mặt Diệp Ân Tuấn cứng đờ lại.
Cậu bé còn nhỏ, hơn nữa từ nhỏ đã sống cùng với Sở Anh Lạc, đương nhiên là có tình cảm đối với mẹ của cậu bé rồi, nhưng mà anh phải giải thích như thế nào cho Diệp Tranh hiểu mối quan hệ giữa anh và Sở Anh Lạc đây?
‘Mẹ của con cũng sẽ có một cuộc sống riêng. Ba cũng không bắt buộc con phải quên mommy, chỉ là có thêm một người yêu con thương con, có phải cũng là một chuyện tốt đúng không?”
Diệp Tranh nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi cười nói: “Cũng được ạ, dì Thẩm nấu ăn ngon lắm. Nếu con gọi dì ấy là mommy, vậy có phải dì ấy sẽ nấu thật nhiều món ngon cho con không?”
Nghe Diệp Tranh nói như thế, Diệp Ân Tuấn lắc đầu bậ cười.
“Cái thằng nhóc ham ăn nhà con.”
“Đó là chuyện đương nhiên mà, trời đất bao la ăn là lớn nhất. Nhưng mà daddy à, ba nói anh hai sẽ trở thành người một nhà với chúng ta sao? Ba cũng thấy lúc nãy hình như cậu ấy không thích ba lắm đâu.”
“Con có muốn giúp daddy kéo anh hai của con vào nhà họ Diệp của chúng ta không, làm anh em thật sự với con?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy anh rất đê tiện, lại đi lợi dụng một đứa bé, nhưng mà anh còn có thể làm gì nữa chứ?
Con trai ruột của anh không thích anh, anh cũng đủ thảm rồi đúng không?
Diệp Tranh gần như không thèm suy nghĩ nói: “Muốn! Daddy, ba yên tâm đi, cho dù con có chai mặt bám riết cũng sẽ kéo anh hai vào nhà họ Diệp của chúng ta!”
“Ngoan lắm!”
Diệp Ân Tuấn vui vẻ vuốt đầu Diệp Tranh.
Diệp Tranh cảm thấy hôm nay daddy cực kỳ không giống bình thường, giống như cực kỳ thích cười.
Thì ra daddy dịu dàng lên cũng tốt như vậy!
Cậu bé dựa sát vào người anh, nói nhỏ: “Daddy, con rất thương ba! Cực kỳ cực kỳ thương luôn!”
“Daddy cũng thương con. Cho dù Minh Triết có vào nhà họ Diệp hay không thì daddy vẫn hứa với con, trong lòng của daddy, con và Minh Triết đều quan trọng như nhau.”
Diệp Tranh không hiểu Diệp Ân Tuấn nói vậy là có ý gì, những vẫn hài lòng cười. Cậu vừa ăn cơm xong nên có hơi buồn ngủ, cứ dựa vào người Diệp Ân Tuấn rồi ngủ mất.
Mà Thẩm Minh Triết tức giận chạy ra ngoài cũng không hề bỏ chạy đi ngay, chỉ trốn ở hành lang phía sau.
Cậu bé còn tưởng mommy sẽ lập tức chạy ra đuổi theo, nhưng mà mommy lại không làm vậy!
Thẩm Minh Triết bị tổn thương một chút.
Lúc trước khi sống cùng với ba nuôi, cho dù ba nuôi làm cái gì thì mommy cũng sẽ suy nghĩ đến cậu và Nghê Nghê đầu tiên.
Bây giờ cậu đã giận dỗi chạy ra ngoài, vậy mà mommy lại không thèm đuổi theo.
Đây là lỗi của Diệp Ân Tuấn!
Là chú ấy mê hoặc mommy!
Chú ấy đúng là tên siêu đáng ghét!
Đôi mắt của Thẩm Minh Triết lại đỏ lên.
Cậu cảm thấy Diệp Ân Tuấn đã cướp mất mommy của cậu rồi.
Mommy không yêu cậu nữa, phải làm sao đây?
Thẩm Minh Triết càng nghĩ càng đau lòng, lập tức xoay người chạy vào sân sau.
Lúc Thẩm Hạ Lan chạy ra ngoài đã không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Minh Triết đâu nữa.
Thằng bé này người nhỏ chân ngắn, không thể nào chạy nhanh đến thế được, nhưng mà cậu bé có thể chạy đi đâu chứ?
Vệ sĩ thấy Thẩm Hạ Lan sốt ruột, vội nói: “Cô Thẩm, chúng tôi tìm giúp cô, cô đừng có quá sốt ruột.”
“Được, chúng ta chia nhau ra tìm, làm phiền các anh rồi.”
Thẩm Hạ Lan lập tức chạy ra ngoài đuổi theo.
Dựa theo lẽ thường thì chắc là thằng bé sẽ chạy ra ngoài đúng không?
Bên ngoài xe cộ đông đúc như thế, cô thật sự sợ Thẩm Minh Triết sẽ xảy ra chuyện gì.
Sau khi Thẩm Minh Triết chạy vào sân sau của bệnh viện rồi, trốn ở dưới gốc cây một cây sồi, càng nghĩ càng thấy ấm ức, không khỏi lấy điện thoại ra gọi cho Đường Trình Siêu.
“Ba nuôi!”
Vừa nghe tiếng của Đường Trình Siêu, Thẩm Minh Triết lập tức bật khóc.
Đường Trình Siêu sợ đến mức vội vàng buông mấy tài liệu trong tay xuống, sốt ruột hỏi: “Minh Triết, có chueyẹn gì thế? Mẹ con đâu? Sao con lại khóc?”
“Hu hu, ba nuôi, mommy không thương con! Mommy không cần con nữa!”
Thẩm Minh Triết vừa nghe nhắc đến Thẩm Hạ Lan, lập tức tủi thân khóc nấc lên.
Đường Trình Siêu càng nghe càng sốt ruột.
“Ông tướng à, con làm sao thế? Con cãi nhau với mommy sao?”
“Ba nuôi, ba mau về Hải Thành đi, ba còn không về thì mommy sẽ bị người khác cướp mất đó.”
Thẩm Minh Triết vừa khóc vừa nói.
Đường Trình Siêu nghe đến đó, cơ thể hơi khựng lại.
Đương nhiên anh biết vì sao Thẩm Hạ Lan lại quay về, anh cũng từng nghĩ đến Thẩm Hạ Lan có thể nối lại tình xưa với Diệp Ân Tuấn hay không, nhưng mà bây giờ mới được mấy ngày chứ?
Không lẽ thật sự đã nối lại tình xưa rồi sao?
Hay là đây chỉ là một cách của Thẩm Hạ Lan để làm cho Diệp Ân Tuấn hiến tặng cho Nghê Nghê thôi?
Đường Trình Siêu không rõ, lại có hơi lo lắng.
Nếu từ diễn thành thật, vậy anh có thể thoải mái buông tay như những gì anh nói không? Sau đó xoay người dặn dò Thẩm Hạ Lan à?
Đường Trình Siêu có hơi ngẩn ra.
Thẩm Minh Triết không nghe Đường Trình Siêu trả lời, vội vàng nín khóc hỏi: “Ba nuôi, ba có nghe con nói không?”
“Ba nghe đây.”
Đường Trình Siêu vội vàng tập trung.
“Minh Triết, con còn nhỏ, ba nuôi không thể nào giải thích cho con hiểu chuyện này, nhưng con phải nhớ là mommy mãi mãi là mommy, mommy là người yêu bọn con nhất trên đời này. Cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không được giận dỗi với mommy, có biết không? Mommy đã rất vất vả rồi.”
Thẩm Minh Triết nghe Đường Trình Siêu nói thế, hơi ngượng ngùng nói: “Con biết rồi ba nuôi, lát nữa con sẽ về xin lỗi mommy, nhưng mà... A!”
Cậu bé còn chưa nói xong, đột nhiên hét to lên, cuộc gọi của Thẩm Minh Triết đã bị ngắt.