Cục Cưng Có Chiêu

Chương 103: Tôi có thể ở lại đây đêm nay không?




Thẩm Hạ Lan không quan tâm đến suy nghĩ của Hoắc Chấn Đình, cô đứng lên trước, nhanh chóng bước tới cửa phòng phẫu thuật.

“Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?”

Lòng bàn tay Thẩm Hạ Lan đổ đầy mồ hôi.

Đã rất lâu rồi cô không có cảm giác này, dường như còn căng thẳng hơn gấp trăm ngàn lần so với khi cô kiểm tra điểm thi đại học.

Bác sĩ tháo khẩu trang ra, thở phào một hơi: “Tạm thời không có vấn đề gì, nhưng còn phải xem đêm nay có sốt không. Nếu vượt qua được đêm nay thì ngày mai có thể tỉnh lại, như vậy sẽ không sao nữa, còn nếu không qua được...”

Bác sĩ không nói nốt vế còn lại nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn có thể hiểu được.

Đêm nay là đêm quan trọng nhất.

“Tôi có thể ở lại đây đêm nay không?”

Thẩm Hạ Lan biết với chấn thương nghiêm trọng của Diệp Ân Tuấn, có lẽ sẽ bị đưa thẳng đến phòng chăm sóc đặc biệt. Mà phòng chăm sóc đặc biệt sẽ không cho phép người nhà vào cùng, nhưng cứ vậy mà về, cô không thể yên tâm được.

Cô không ngừng nói với bản thân rằng Diệp Ân Tuấn là hy vọng duy nhất của Thẩm Nghê Nghệ, chỉ khi anh khỏe lại thì Nghê Nghê mới có hy vọng.

Bác sĩ hơi khó xử.

Đúng lúc này Tống Đình quay lại.

“Để cô ấy ở lại đi, cô ấy là vợ chưa cưới của tổng giám đốc Diệp, là bà chủ tương lai của nhà họ Diệp chúng ta!”

Lời này của Tống Đình khiến Thẩm Hạ Lan sững sờ.

Bác sĩ thấy Tống Đình nói vậy thì vội vàng trở nên cung kính với cô.

“Cô Thẩm, vui lòng thay quần áo vô trùng rồi theo chúng tôi vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng trước khi vào tốt nhất cô hãy ăn gì đó đi, vì chúng tôi không cho phép người nhà ăn uống trong đó. Cô biết đấy, người bệnh có dung dịch dinh dưỡng.”

Thẩm Hạ Lan gật đầu đồng ý

Mặc dù bây giờ cô vẫn chưa đói nhưng vì để có sức khỏe chăm sóc Diệp Ân Tuấn, cô vẫn cố gắng ép bản thân ăn một ít đồ ăn, sau đó thay quần áo vô trùng rồi vào phòng chăm sóc đặc biệt cùng Diệp Ân Tuấn.

Hoắc Chấn Đình muốn nói gì đó nhưng không ai cho anh ta cơ hội.

Tống Đình thấy anh ta như vậy thì hờ hững nói: “Cậu chủ Hoắc, anh đợi ở ngoài đi. Cô Thẩm nhà chúng tôi nói rồi, trước khi tổng giám đốc Diệp chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm thì anh không được đi đâu hết.”

“Nực cười! Từ bao giờ mà Hoắc Chấn Đình tôi muốn đi đâu lại do một người phụ nữ quyết định chứ?”

Hoắc Chấn Đình nói xong, vệ sĩ của anh ta đã có phần không nghiêm túc được nữa.

Không do một người phụ nữ quyết định thế anh đi đi, việc gì phải ở lại đây mãi, nhất định phải đợi đến khi Diệp Ân Tuấn ra?

Nhưng đương nhiên không ai dám nói điều này với Hoắc Chấn Đình, trừ khi không muốn sống nữa.

Tống Đình lại như không nghe thấy lời của Hoắc Chấn Đình, vẫn lạnh lùng nói tiếp: “Cậu chủ Hoắc muốn đi đâu đương nhiên không ai dám ngăn cản, cho dù anh có nổ súng ngoài đường chẳng phải cũng không có ai dám làm khó anh đó sao?”

Câu này thật sự đã khiến Hoắc Chấn Đình nghẹn họng, bởi anh ta đã làm như vậy.

Anh ta tức giận thở hổn hển ngồi trên xe lăn, nói với vệ sĩ bên cạnh: “Đi mua cái gì ăn cho tôi đi, cậu muốn tôi chết đói à?”

Từ lúc nhận được tin Thẩm Hạ Lan về nước, Hoắc Chấn Đình đã vội vàng chạy tới, còn chưa kịp làm gì thì Diệp Ân Tuấn đã xảy ra chuyện này, bây giờ đã gần nửa đêm anh ta vẫn chưa ăn gì.

Nếu không phải vừa nãy nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ăn thì anh ta cũng quên mất mình chưa ăn tối.

Vệ sĩ đương nhiên không dám chậm trễ, vội vã đi mua đồ ăn. Tống Đình sắp xếp công tác an ninh xung quanh, mặc kệ Hoắc Chấn Đình có ở đây hay không.

Hoắc Chấn Đình cảm thấy hôm nay mình thật xui xẻo.

Chuông điện thoại lại vang lên, nhìn thấy là bà cụ Hoắc gọi tới, Hoắc Chấn Đình thở nhẹ một tiếng sau đó nhấn nút trả lời.

“Mẹ”

“Diệp Ân Tuấn vẫn chưa tỉnh lại à?”

Giọng bà cụ Hoắc có phần lo lắng.

Cái gì gọi là mẹ chơi khăm con trai?

Cuối cùng hôm nay Hoắc Chấn Đình cũng được biết.

“Vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật nhưng tình hình cũng không tốt lắm, bác sĩ nói phải xem sáng mai có thể tỉnh lại được không.”

Giọng Hoắc Chấn Đình cũng hơi mệt mỏi.

Anh ta đẩy xe lăn đến một góc rồi thấp giọng nói: “Mẹ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Mẹ có thể nói rõ cho con được không? Con nhìn ra được chuyện này có thể không liên quan gì đến Lisa.”

Bà cụ Hoắc nghe con trai hỏi vậy thì im lặng vài giây, sau đó thở dài kể lại mọi chuyện cho Hoắäc Chấn Đình.

Hoắc Chấn Đình nghe xong thì bực bội.

“Mẹ, sao mẹ có thể hồ đồ vậy chứ? Lấy vinh quang mấy người nhà họ Hoắc để đi tìm đứa con ngoài giá thú chưa chắc đã là của nhà họ Hoắc chúng ta, thậm chí còn dùng thủ đoạn thấp kém để ăn vạ một người phụ nữ vô tội, rốt cuộc mẹ nghĩ cái gì thế?”

“Còn không phải là do mẹ sốt ruột quá hết cách sao? Đối phương nói chỉ cần mẹ làm vậy thì sẽ nói tung tích của Triệu Ninh cho mẹ, mẹ...”

“Không nói Triệu Ninh có phải người nhà họ Hoắc chúng ta hay không, dựa vào quy định của nhà chúng ta thì đứa cháu trai như vậy không có cũng được. Anh cả con là anh hùng, là liệt sĩ, nếu anh ấy biết mẹ làm vậy với một người vô tội vì con riêng của anh ấy, mẹ cảm thấy anh ấy có yên nghỉ được dưới suối vàng không?”

Hoắc Chấn Đình lúc này thật muốn tìm một cái hố để chui vào.

Anh ta vẫn luôn tự hào mình là người nhà họ Hoắc, thậm chí còn cho rằng nhà họ Hoắc không a dua nịnh bợ, biết phân minh đúng sai, nhất định sẽ không làm những chuyện như ăn vạ thế này, hơn nữa người đó còn là bà cụ đức cao vọng trọng của nhà họ Hoắc. Cho nên anh mới tức giận như vậy, anh bất chấp tất cả đòi lại công bằng cho mẹ, nhưng không ngờ mọi chuyện đều do mẹ làm, là ván cờ mà mẹ sắp đặt!

Nghĩ đến vẻ mặt kiên định, bướng bỉnh của Thẩm Hạ Lan là Hoắc Chấn Đình lại cảm thấy khuôn mặt đã sắp hết sưng lại một lần nữa đau đớn bỏng rát, và cái tát này là do chính mẹ đẻ anh tặng.

Bà cụ Hoắc cũng không ngờ chuyện này lại âm ï lớn đến vậy, bà chỉ muốn tìm lại cháu trai nhà họ Hoắc nên nghĩ đến người phụ nữ hết sức bình thường kia, ai biết Diệp Ân Tuấn lại hết sức che chở cô, thậm chí còn vì chuyện này mà làm loạn đến tận nhà họ Mặc ở Đế Đô!

“Bây giờ phải làm sao?”

Bà cụ Hoắc có chút sốt ruột.

Hoắc Chấn Đình chỉ thấy rất bực bội.

“Còn có thể làm gì? Chuyện này là do nhà họ Hoắc chúng ta làm không đúng. Cho dù Diệp Ân Tuấn muốn đối phó với chúng ta thế nào thì con cũng sẽ chịu. Về phần Lisa, con sẽ gặp mặt xin lỗi cô ấy, cô ấy muốn bồi thường thế nào, con sẽ cố gắng hết sức để làm cô ấy hài lòng. Chỉ là mẹ đã tìm được người đưa tin cho mẹ chưa?”

“Vẫn chưa.”

Nói đến đây bà cụ Hoắc càng thêm tức giận.

Bà đã vứt bỏ mặt mũi mà làm đến bước này, nhưng đối phương dường như đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian, không có tin tức gì, thậm chí bà cứ người đi tìm cũng không có manh mối.

Hoắc Chấn Đình biết mình đã gặp phải đối thủ.

“Chuyện này mẹ đừng quan tâm nữa, mọi chuyện cứ giao cho con.”

Hoắc Chấn Đình thở dài.

Lúc này bà cụ Hoắc mới cảm thấy mình thực sự đã gây rắc rối cho con trai và cho nhà họ Hoắc.

“Con trai, nếu mẹ đích thân ra mặt xin lỗi, con thấy như vậy có tốt hơn không?”

Bà cụ Hoắc biết con trai mình kiêu ngạo, bây giờ đừng nói bảo bà đi xin lỗi, cho dù bảo bà quỳ xuống thì bà cũng làm, chỉ cần nhà họ Hoắc không bị hủy là được.

Sao Hoắc Chấn Đình có thể để mẹ mình làm vậy?

“Mẹ, mẹ đừng đến đây, sức khỏe mẹ không tốt, mẹ cứ ở bệnh viện đi, việc bên này có con lo rồi.”

Hoắc Chấn Đình cúp máy, cảm thấy cực kỳ cáu kỉnh, bực bội, đã nhiều năm không hút thuốc, lúc này anh lại có cảm giác muốn hút.

Nhưng dù sao đây cũng là bệnh viện, anh không thể tùy hứng làm vậy được.

Trở lại bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, tâm trạng Hoắc Chấn Đình đã khác trước rất nhiều.

Là nhà họ Hoắc bọn họ hiểu lầm Diệp Ân Tuấn, cũng là họ đã mưu hại Lisa.

Cứ nghĩ đến nhà họ Hoắc ngay thẳng mà lại làm ra chuyện như vậy là Hoắc Chấn Đình lại cảm thấy phiền muộn, nhưng trốn chạy không phải là không cách của anh, vì vậy anh chỉ có thể đợi Diệp Ân Tuấn tỉnh lại rồi tìm kiếm sự tha thứ từ anh ấy và Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan thay quần áo vô trùng xong thì theo Diệp Ân Tuấn vào phòng chăm sóc đặc biệt. Y tá truyền nước cho anh rồi dặn dò cô nếu có chuyện gì nhất định phải gọi cho họ sau đó ra ngoài.

Trong phòng chăm sóc đặc biệt chỉ còn lại Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ, dường như ngoài tiếng nước truyền tí tách, đến tiếng tim đập cũng không nghe thấy.

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn đang nằm trên giường, sắc mặt anh tái nhợt như tờ giấy, tâm trạng cô cực kỳ phức tạp.

Đã rất nhiều năm rồi cô không thấy Diệp Ân Tuấn yếu ớt như vậy.

Cô vẫn luôn nghĩ trận hỏa hoạn năm năm trước đã thiêu rụi tình cảm trong lòng cô thành tro bụi, nhưng lúc này cô mới nhận ra mình vẫn còn chút ấm áp dành cho anh.

Diệp Ân Tuấn đang hôn mê cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức như có thể ra đi bất cứ lúc nào, khiến cô không tự chủ nghĩ đến Thẩm Nghê Nghê.

Từ lúc lọt lòng đến giờ, Thẩm Nghê Nghê cũng ngủ nhiều hơn thức, giống như Diệp Ân Tuấn lúc này.

Đang nghĩ tới đây thì điện thoại của Thẩm Hạ Lan vang lên tiếng chuông cuộc gọi video.

Thẩm Hạ Lan vội hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, lúc này cô mới phát hiện là con gái Thẩm Nghê Nghê gọi tới.

Đây có được tính là một loại thần giao cách cảm không?

Thẩm Hạ Lan cười khổ nhưng vẫn nhanh chóng ấn nút nghe.

“Mẹ”

Giọng nói non nớt, mềm mại của Thẩm Nghê Nghê vọng lại, giống như đôi bàn tay dịu dàng xoa dịu nỗi đau trong lòng Thẩm Hạ Lan.

“Nghê Nghê, vừa mới ngủ dậy à con?”

“Vâng, mặt trời hôm nay thật ấm áp! Nhưng mẹ à, ngực con khó chịu lắm. Mẹ, mẹ đang ở đâu thế? Mẹ đang ở bệnh viện à? Mẹ bị ốm sao?”

Thẩm Nghê Nghê ở bệnh viện quanh năm, đương nhiên vô cùng quen thuộc với các thiết bị ở bệnh viện. Phòng chăm sóc đặc biệt cũng là nơi cô bé thường hay đến, bây giờ nhìn thấy ở đây, cô bé không khỏi lo lắng sốt ruột.

Thấy con gái lo lắng như vậy, Thẩm Hạ Lan lật đật nói: “Không, mẹ không bị ốm, nhưng một người bạn của mẹ ốm nên mẹ đến đây chăm sóc.”

“Bạn của mẹ ạ? Nghê Nghê có biết không? Là nam hay nữ ạ? Mẹ, con có thể nhìn một lát không?”

Thẩm Nghê Nghê không phải cô bé quá hiếu kỳ, nhưng đột nhiên cô bé lại muốn được thấy người bạn này của mẹ.

Trái tim Thẩm Hạ Lan đột nhiên siết chặt.

“Sao Nghê Nghê lại muốn thấy người bạn này của mẹ?”

“Con không biết, con chỉ muốn nhìn một lát thôi, không được ạ?”

Môi Thẩm Nghê Nghê cũng tái nhợt như Diệp Ân Tuấn lúc này.

Thẩm Hạ Lan vốn định từ chối nhưng cuối cùng cô cũng không đành lòng, bèn nhẹ nhàng chĩa điện thoại vào mặt Diệp Ân Tuấn.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Nghê Nghê nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, một cảm giác kỳ lạ quanh quẩn trong lông ngực khiến cô bé không khỏi hét lên.

“Mẹ, chú ấy là ai vậy? Sao lại giống con đến thế?”