Cục Cưng Có Chiêu

Chương 102: Chưa bao giờ hoảng loạn thế này




Giờ Hoắc Chấn Đình thật sự đi không được, mà ở lại cũng không xong, trên mặt ngày càng nóng bừng, nhưng anh chỉ có thể giết Thẩm Hạ Lan bằng ánh mắt, chứ không dám làm điều gì khác.

Thẩm Hạ Lan phớt lờ anh ta, rồi nói với Tống Đình đang đứng bên cạnh: “Nhóm máu của Diệp Ân Tuấn khá đặc biệt, tôi đã liên lạc với bệnh viện khác trên đường tới đây, có lẽ bọn họ sắp tới rồi, anh đi chuẩn bị một lát đi!”

Tống Đình sửng sốt một lát, rồi mới phản ứng lại, trong lòng thầm khâm phục năng lực giải quyết công việc của Thẩm Hạ Lan.

Anh đã hoảng hồn đến mức quên mất rằng Diệp Ân Tuấn thuộc nhóm máu đặc biệt, cũng may giờ Thẩm Hạ Lan đã chuẩn bị đầy đủ.

Xem ra, Thẩm Hạ Lan cũng không hoàn toàn phớt lờ Diệp Ân Tuấn đúng không?

Nghĩ tới dáng vẻ mà Thẩm Hạ Lan mới nổi giận với Hoắc Chấn Đình lúc nãy, Tống Đình thật sự rất tiếc nuối, sớm biết thế này anh đã lấy điện thoại ra chụp lại, đến lúc đó chắc chắn tổng giám đốc Diệp sẽ rất vui.

Thẩm Hạ Lan thấy Tống Đình vẫn đứng đó không nhúc nhích thì khẽ nhíu mày.

“Sao anh còn chưa đi?”

“Tôi sợ tôi đi rồi bọn họ sẽ gây bất lợi với cô.”

Đây cũng là vấn đề mà Tống Đình đang cân nhắc.

Trước khi Diệp Ân Tuấn hôn mê đã giao Thẩm Hạ Lan cho anh, anh không thể để cô bị Hoắc Chấn Đình ức hiếp ở đây được.

Nhưng Thẩm Hạ Lan lại lạnh nhạt nói: “Tạm thời anh ta không dám làm gì tôi đâu. Anh mau đi nhận nguồn máu mới là chuyện quan trọng nhất.”

Lúc cô đang nói thì cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ vội vàng đi ra từ bên trong.

“Tổng giám đốc Diệp thuộc nhóm máu hiếm, máu trong ngân hàng máu của chúng tôi không đủ, giờ tôi cần lấy máu từ bệnh viện khác, nhưng không biết có kịp không?”

“Tôi đã gọi cho bệnh viện trung tâm và bệnh viện số 2 trên đường tới đây rồi, có lẽ giờ bọn họ đã xuất phát, mặc dù nguồn máu dự phòng không đủ, nhưng có thể chống đỡ một lát. Bác sĩ, có phải Diệp Ân Tuấn không sao đúng không?”

Thẩm Hạ Lan không hề nhận ra, lúc mình hỏi câu cuối cùng, giọng nói của cô đang run rẩy.

Bác sĩ nhìn Thẩm Hạ Lan, rồi nhận ra Tống Đình cũng đang ở đây, lúc này mới thấp giọng nói: “Chỉ cần nguồn máu tới kịp lúc, chắc

chắn chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng trên ngực tổng giám đốc Diệp vốn đã có vết thương, vết thương lần này thật sự không hề nhẹ.”

Vừa dứt lời, Tống Đình đã sửng sốt.

“Trên người tổng giám đốc Diệp có...”

Anh còn chưa nói xong đã nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang lạnh lùng trừng mắt, nhìn mình đây cảnh cáo.

Tống Đình vội ngậm miệng lại.

Thẩm Hạ Lan quay đầu nhìn Hoắc Chấn Đình: “Nếu Diệp Ân Tuấn có gì bất trắc, Hải Thành này sẽ thật sự hỗn loạn.”

Hoắc Chấn Đình đã lớn thế này, nhưng đây là lần đầu tiên anh bị một người phụ nữ uy hiếp, anh tức đến mức toàn thân run rẩy, nhưng không thể làm gì được cô, sự uất ức này làm anh trừng mắt nhìn Thẩm Hạ Lan đầy căm hận, rồi quay đầu bực dọc bỏ đi.

Rất nhanh nguồn máu trong bệnh viện trung tâm và bệnh viện số 2 đã tới, bác sĩ không dám chậm trễ, nhanh chóng đi vào phòng phẫu thuật lần nữa.

Tim Thẩm Hạ Lan như bị thứ gì đó bóp chặt.

Vệ sĩ thấy mặt Hoắc Chấn Đình đã sưng lên, thì vội vàng đi tìm đá lạnh để chườm cho anh, nhưng bị hơi lạnh của anh dọa cho lùi lại.

Bầu không khí căng thẳng vẫn còn tiếp tục.

Đúng lúc này, điện thoại Hoắc Chấn Đình đổ chuông, rõ ràng rất đột ngột.

Anh liếc nhìn Thẩm Hạ Lan và Tống Đình, rồi mới đẩy xe lăn qua bên cạnh nghe máy.

“Chuyện gì thế?”

Đầu bên kia là vệ sĩ mà anh bảo ở lại bệnh viện để trông chừng bà cụ Hoắc.

Vệ sĩ nhỏ giọng nói: “Cậu Hoắc, bà cụ đã tỉnh rồi, bà cụ bảo cậu mau quay về, đừng làm ra chuyện gì với Diệp Ân Tuấn, bà cụ nói bên Đế Đô đã gọi tới rồi.”

Khóe miệng Hoắc Chấn Đình khẽ giật.

“Muộn rồi, tôi đã làm Diệp Ân Tuấn bị thương rồi, giờ đang cấp cứu trong bệnh viện.”

Vệ sĩ liên truyền đạt lại câu nói này với bà cụ Hoắc, bà cụ Hoắc sửng sốt ngay, giờ không quan tâm đến việc giả vờ bệnh nữa, mà cướp điện thoại hỏi: “Con đã ra tay với cậu ta rồi à?”

Hoắc Chấn Đình nghe thấy tiếng của mẹ thì buồn bực nói: “Con không ra tay.”

Lúc này bà cụ Hoắc mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghe Hoắc Chấn Đình nói tiếp: “Mà con dùng súng, bắn vào tim anh ta.”

Câu nói này đã làm bà cụ Hoắc suýt ngất xỉu.

“Hoắc Chấn Đình, con điên rồi à? Diệp Ân Tuấn là người thế nào? Sao con có thể bắn cậu ta chứ?”

Hoắc Chấn Đình phải nói chuyện này thế nào đây?

“Mẹ, con là bị Diệp Ấn Tuấn tính kế, tôi không định bắn vào tìm anh ta, ai ngờ anh ta...”

“Ngờ con khỉ! Bên nhà họ Mặc ở Đế Đô đã gọi tới rồi, nói cậu Mặc có chuyện muốn tìm Diệp Ân Tuấn, bảo cậu ta ngày mai đi tới Đế Đô, nếu chuyện này truyền tới Đế Đô, con bảo mặt mũi nhà họ Hoắc chúng ta phải đặt ở đâu đây?”

Giờ bà cụ Hoắc thật sự hối hận muốn chết.

Lúc này, Hoắc Chấn Đình cũng phản ứng lại.

“Mẹ, chẳng phải mẹ luôn hôn mê à? Sao mẹ không...”

“Con cút vê đây cho mẹ! Mẹ có chuyện muốn nói với con!”

Giờ bà cụ Hoắc không quan tâm đến chuyện gì khác, cứ gọi Hoắc Chấn Đình về trước đã rồi nói sau.

Sau khi bà cụ Hoắc cúp điện thoại, trong lòng Hoắc Chấn Đình bắt đầu sinh nghi.

Chẳng phải mẹ mình vẫn luôn hôn mê à?

Nhưng tại sao bên Đế Đô không gọi cho anh, mà lại gọi tới chỗ bệnh viện của bà cụ?

Hơn nữa lúc nãy nghe giọng nói của bà cụ, đâu có chỗ nào yếu ớt không có sức lực đâu chứ?

Anh bỗng nhớ tới lời Diệp Ân Tuấn đã nói ở trên đường.

Anh ta nói, bảo anh quay về hỏi bà cụ Hoắc.

Chẳng lẽ chuyện lúc đó thật sự không liên quan đến Thẩm Hạ Lan?

Nói cách khác mọi chuyện đều do một mình bà cụ Hoắc tính kế?

Vừa nghĩ tới khả năng này, sắc mặt Hoắc Chấn Đình hơi khó coi.

Bị mẹ mình lừa dối, còn bảo mình làm người xấu, nếu chuyện này là thật, mặt mũi nhà họ Hoắc thật sự mất sạch rồi.

Hoắc Chấn Đình đẩy xe lăn về, thấy Thẩm Hạ Lan sốt ruột đi tới đi lui, thì bỗng thấp giọng nói: “Nếu chuyện hôm nay là do tôi hiểu lầm cô, tôi sẽ tìm một lúc nào đó để chịu đòn nhận tội với cô.”

“Không cần đâu. Tôi đã nói rồi, nếu Diệp Ân Tuấn không sao thì còn dễ nói, còn nếu anh ấy có chuyện, thì chắc chắn nhà họ Hoắc sẽ phải trả giá lớn.”

Thẩm Hạ Lan có thể nhìn ra thái độ sau khi Hoắc Chấn Đình nghe điện thoại, có lẽ bên Tống Dật Hiên đã thành công rôi.

Ban đầu cô cũng không ngờ Tống Dật Hiên sẽ đồng ý giúp đỡ cô, dù gì anh ta cũng là đối thủ cạnh tranh với Diệp Ân Tuấn, huống hồ lúc ở căn cứ, Diệp Ân Tuấn còn đạp Tống Dật Hiên xuống dưới biển, nghe nói anh ta còn vì thế mà bị cảm.

Cô cũng ôm tâm lý muốn thử một chút nên mới gọi cho Tống Dật Hiên, không ngờ anh ta lại đồng ý ngay, hơn nữa giờ xem ra chuyện này vẫn rất thành công.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Chấn Đình yếu thế trước một phụ nữ, không ngờ đối phương lại không hề cảm kích, anh nhất thời lúng túng, cũng hơi tức giận, cảm thấy Thẩm Hạ Lan hơi hùng hổ dọa người, nhưng anh hoàn toàn không nhận ra lúc trước anh có hùng hổ dọa người như thế với cô không?

“Nhà tôi có chút chuyện, tôi phải về trước, bất cứ lúc nào cô cũng có thể sai người đến thông báo mọi chuyện của Diệp Ân Tuấn với tôi.”

Hoắc Chấn Đình không yên tâm về bà cụ Hoắc cho lắm, hơn nữa bà cụ cũng bảo anh mau chóng quay về, anh rất nóng lòng muốn biết được chân tướng.

Nhưng Thẩm Hạ Lan lại cười khẩy: “Tống Đình, anh là tên ngốc à? Tổng giám đốc nhà anh bị người ta bản bị thương như vậy, đối phương muốn bỏ chạy mà anh cứ trơ mắt đứng nhìn thế sao?”

Tống Đình vừa nghe vậy thì gọi cho người bên mình ngay.

Trước giờ Hoắc Chấn Đình không phải người trốn tránh, hôm nay bị Thẩm Hạ Lan nói thế, quả thật không thể chịu đựng được.

“Hoắc Chấn Đình tôi chưa bao giờ là người trốn tránh trách nhiệm. Cô Thẩm, cô nói thế là hơi quá đáng đấy.”

“Quá đáng? Chuyện anh làm không quá đáng, mà lời tôi nói lại quá đáng ư? Cậu Hoắc đúng là người có tiêu chuẩn kép. Lúc trước tôi và Diệp Ân Tuấn đã nói rồi, chuyện của mẹ anh không liên quan đến tôi, anh chưa điều tra đã tin rồi à? Thậm chí còn bắt tôi, không ngần ngại ra tay với Diệp Ân Tuấn. Một người dân thấp cổ bé họng như tôi không trêu chọc nổi cậu Hoắc với sự nghiệp to lớn, giờ ngay cả việc nói lý lẽ cũng không được à?”

Câu nói này của Thẩm Hạ Lan xem như là sự mỉa mai trào phúng.

Vì Hoắc Chấn Đình được người trong gia tộc tôn kính nhiều năm như vậy, nên đã quen với việc lâu rồi không biết mùi vị bị người khác chỉ trích ngay trước mặt, hôm nay anh lại thử nghiệm lần đầu tiên, anh thật sự không thể chịu đựng được mùi vị ở bên trong.

Tất nhiên với tình hình trước mắt, anh không thể bỏ đi được.

Hoắc Chấn Đình nhíu chặt mày, không thể không sai vệ sĩ bên cạnh mình quay về báo cáo với bà cụ Hoắc, nói chỉ cần Diệp Ân Tuấn vượt qua giai đoạn nguy hiểm, anh sẽ quay về.

Vệ sĩ liếc nhìn Thẩm Hạ Lan, có thể người này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy phụ nữ to gan như vậy, rồi mới vội vàng rời đi.

Thời gian chờ đợi luôn kéo dài lại giày vò người khác.

Thẩm Hạ Lan luôn nhìn chằm chằm đèn đỏ trong phòng phẫu thuật, cảm thấy màu này rất chói mắt.

Cô cảm thấy Diệp Ân Tuấn thật sự rất khốn nạn.

Anh biết rõ cô vẫn còn tình cảm với anh, tại sao còn không quan tâm đến tính mạng mà ngăn cản vì cô?

Điều này đã làm cô không biết nên nói gì với anh về chuyện của Nghê Nghê?

Sao cô có thể yên tâm mà mang tim gan của anh đi?

Cô nên tiếp tục hận anh thế nào đây?

Giờ tâm trạng Thẩm Hạ Lan rất phức tạp

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cảm thấy cuộc phẫu thuật vẫn chưa kết thúc, Tống Đình thấy Thẩm Hạ Lan hơi uể oải, nên nói nhỏ: “Cô Thẩm, cô ngồi đây đợi một lát, tôi đi mua chút đồ ăn cho cô, cô phải bồi bổ cho cơ thể.”

Thẩm Hạ Lan không nói gì.

Thật ra cô không đói, nhưng cũng không muốn chờ đợi thế này.

Cô sợ! Cô chưa bao giờ sợ thế này!

Ngộ nhỡ Diệp Ân Tuấn chết thì sao?

Chỉ cần nghĩ đến từ này, Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, như rơi xuống hầm băng.

Tống Đình thấy cô không phản đối, nên vội vàng đi ra ngoài mua đồ ăn, trước khi đi anh còn bảo vệ sĩ nhà họ Diệp tới bên cạnh bảo vệ Thẩm Hạ Lan.

Sau khi Thẩm Hạ Lan nói chuyện với Hoắc Chấn Đình xong thì không nói gì nữa, nhưng đôi mắt luôn nhìn chằm chằm về phía phòng phẫu thuật.

Hoắc Chấn Đình không khỏi tò mò.

Theo tài liệu anh điều tra, Lisa chỉ là người phụ nữ mới tới Hải Thành, sao có thể có tình cảm sâu đậm với Diệp Ân Tuấn như thế?

Chẳng lẽ trước đây bọn họ đã quen biết nhau?

Nhưng anh đã điều tra chuyện quá khứ của Diệp Ân Tuấn, ngoài người vợ đã chết vào năm năm trước, bên cạnh anh ta chỉ có một mình Sở Anh Lạc, gần đây Sở Anh Lạc bị Diệp Ân Tuấn đuổi về nhà họ Sở đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, vậy rốt cuộc Lisa này có bản lĩnh gì, mà

có thể trong khoảng thời gian ngắn làm anh ta quan tâm và bỏ mặc mọi thứ vì cô như thế?

Hoắc Chấn Đình nhìn Thẩm Hạ Lan.

Anh vẫn có thể cảm nhận được lực tát của người phụ nữ này, anh thật sự không ngờ, một người phụ nữ yếu ớt thế này, lại có sức đánh người như thế.

Anh bỗng sinh ra tia tìm tòi nghiên cứu và hứng thú với Lisa.

Thẩm Hạ Lan cảm nhận được tâm mắt trên người mình, nên quay đầu lại ngay, bắt gặp ánh mắt của Hoắc Chấn Đình. Lúc cô nhìn thấy tia sáng trong đáy mắt anh ta, cô khẽ híp mắt lại, rồi lạnh lùng xoay người lại.

Đây lại là lần đầu tiên Hoắc Chấn Đình bị một người phụ nữ nhìn thấu như thế, anh đang định nói điều gì đó thì đèn trong phòng phẫu thuật vụt tắt.