Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 81: Tiểu Bạch, con làm cái gì?




“Anh bao nhiêu tuổi rồi, còn tuỳ hứng như vậy?” Liên Hoa bất đắc dĩ nói, “Công ty quan trọng hơn, trước kia anh cũng hay qua lại ở hai nơi, hiện tại sao không quen?”

“Trước kia em ở Mĩ . . . . .” Mục Thần nói nhỏ, “Ai biết trong lsuc anh rời đi chuyện gì sẽ xảy ra. . . . .”

“Anh nói cái gì?” Liên Hoa kí tên ở bản thiết kế, không nghe rõ ràng lời nói của anh, “Không yên tâm việc hợp tác giữa Mộ Nguyệt và Thịnh Thế Liên Hoa? Đừng lo lắng, mặc dù mấy đơn case không phải tôi tự làm, nhưng sẽ không xảy ra vấn đề.”

“Không có việc gì, anh không có lo lắng. . . . . .”Mục Thần ủ rũ, anh theo đuổi liên tục Liên Hoa cũng không đáp lại, vậy có phải sau khi anh đi sẽ càng không cách nào lấy được trái tim người đẹp?

“Vậy thì tốt.” Liên Hoa cười nói, “Chúc anh lên đường may mắn, giải quyết vấn đề bên kia sớm một chút! Cần giúp đỡ, anh có thể tìm Lena bên FL là được, phần lớn công việc cô ấy đều có thể làm chủ, nếu như có vấn đề lớn, nhất định phải nói cho tôi biết!”

“Anh có thể tự lo, em không cần lo cho anh, cứ yên tâm xử lí công việc ở thành phố K là tốt rồi.” Mục Thần có chút gấp gáp cắt lời Liên Hoa, “Nói chuyện lâu như vậy, làm phiền em làm việc rồi, chờ anh trở lại sẽ gặp lại thôi.”

Liên Hoa cúp điện thoại, nghi ngờ xem lại thời gian, đây là lần đầu tiên Mục Thần muốn cúp điện thoại trước? Bọn họ cũng không có nói chuyện nhiều.

Chẳng lẽ cô nói sai cái gì rồi? Hay Mục Thần hi vọng cô không can thiệp vào sự nghiêp của anh?

Lắc đầu một cái, Liên Hoa nhìn tài liệu chất đống, tạm thời quăng việc này ra sau đầu, khoảng cách Triển thị kêu gọi đầu tư chỉ còn có ba ngày, mặc dù phương án của Uyển Nhu rất hoàn mĩ, nhưng nếu như hoàn thiện hơn thì càng tốt.

Điện thoại di động chợt vang lên, dãy số hiện trên màn hình khiến Liên Hoa vội vàng bắt máy: “Dì Ngô? Có việc gì sao?” Sao cô người làm lại gọi điện tìm cô? Không phải là xảy ra chuyện gì chứ?

“Liên tiểu thư, hôm nay bỗng dưng Tiểu Bạch nói không thoải mái, không muốn đi nhà trẻ, nhưng bé cũng không đi bệnh viện. . . . .” Dì Ngô lo lắng nói, “Bé nói bé không có việc gì, không cần báo cho cô, nhưng cuối cùng tôi không yên tâm, suy nghĩ vấn nên báo cho cô một tiếng.”

"Gần đây bé có cái gì không giống bình thường không?” Liên Hoa vội vàng hỏi, “Ăn nhiều không, có vui không?”

“Ăn uống bình thường, chỉ là sau khi về nhà liền nhốt mình trong phòng, không biết làm gì, gọi cách nào bé cũng không ra.” Dì Ngô trả lời

“Tôi biết rồi, tôi sẽ về liền!” Liên Hoa cúp điện thoại, vội vàng về nhà

Dọc đường đi, cô vừa lo lắng tự trách, mỗi ngày đều muốn gặp con trai, sao cô lại không biết Tiểu Bạch không vui? Chỉ hi vọng lần này bé không có việc gì, mà không phải cố gắng chống đỡ.

Về đến nhà, Liên Hoa chạy tới phòng Tiểu Bạch, lấy chìa khoá nhẹ nhàng mở cửa, nhẹ nhàng đi vào.

Cảnh tượng bên trong phòng làm cô sợ ngây người, mắt không chớp nhìn bóng lưng của Tiểu Bạch một lúc, Liên Hoa xông lên phía trước rút điện.

“Liên Tĩnh Bạch, con làm cái gì?”