Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 294: Ngoại truyện 1: Ôn Như Cảnh – Điệu buồn tử vong




Edit: Trần Thu Lệ
Beta: Khả Hân

Ba giờ rưỡi sáng, vốn là thời gian ngủ say nhưng tinh thần của tôi bỗng trở nên kích động, trong lúc đang lái xe tay của tôi vì vậy mà run khẽ.

Trong bóng đêm yên tĩnh, không ai biết tôi sắp làm gì. Không có một người nào có thể nhìn thấy hành động của tôi.

Chỉ có tôi mới hiểu chuyện mình làm kinh thiên động địa cỡ nào, mặc dù toàn thân mặc quần áo chỉnh tề thơm ngát, nhưng có ai biết trên tay của tôi mới vừa rồi còn mang theo máu? Tôi hoàn thành một chuyện lớn, sau đó tôi lại muốn đi thực hiện một chuyện quan trọng khác nữa.

Nghĩ tới mới vừa giết một lão già muốn hại mình, tôi liền cười thỏa mãn. Giờ mới biết hình ảnh máu chảy đầy đất lại đẹp như vậy, dòng máu người ấm nóng mang theo mùi tanh không ngừng phun ra từ trong cơ thể, cảm giác kích thích đó quả thật sẽ làm cho người ta nghiện.

Đúng, tôi mới vừa dùng dao phẫu thuật để giết một người. Một lão già tôi nên gọi là cha, cũng chính là lão già muốn giết tôi.

Tiếp theo tôi muốn đi giết một người khác, một kẻ hèn hạ mang đến cho tôi những đau khổ triền miên, người đàn bà dâm phụ đã đoạt hết tất cả tài sản của tôi, là người đầu sỏ khiến tôi rơi vào tình trạng hiện nay, nhanh chóng sẽ đến lượt cô thôi.

Trong ánh mắt của tôi tràn đầy hưng phấn, vui vẻ khó có thể đè nén, lan ra từ tận đấy lòng, lão già nhà họ Đỗ đã chết! Kế tiếp sẽ đến thời khắc tôi lại báo thù rửa hận, Có lẽ hôm nay là ngày cuối cùng cô ta được sống trên đời.

Do con tiện nhân đó mà Yến Thừa đã rời khỏi tôi,và cũng chính vì cô ta mà mẹ tôi mới bị nhốt trong bệnh viên tâm thần. Chuyện tôi mượn bụng sinh con bị lộ, lão già họ Đỗ tìm tên biến thái tới hành hạ tôi, tất cả cũng tại cô ta mà ra. Từ khi cô ta trở lại thành phố K thì tôi và mẹ toàn gặp xui xẻo, con sao chổi Liên Hoa đó nên sớm chết đi từ năm năm trước, cô ta làm cuộc sống của tôi rối loạn cả lên.

Chỉ có điều Liên Hoa à. . . thời gian để mày ngông cuồng sẽ không còn nhiều nữa đâu, cứ chờ đi.

Tôi vuốt ve đứa bé trong bụng, nói với con rằng: “Bảo bảo, người đã khiến cho hai mẹ con ta đau khổ lập tức sẽ bị báo ứng”

Nhớ tới thùng xăng lớn trong cốp xe sau, tôi lập tức cười lớn đến quái dị. Liên Hoa, bây giờ mày đã chuyển đến nhà của tao rồi phải không? Tao sẽ đến đó làm cho mày biến mất hoàn toàn khỏi thế gian.

Muốn trách hãy trách mày đã dồn tao đến bước đường cùng. Mày chưa từng muốn cho tao con đường sống, tao muốn sống thì bắt buộc mày phải chết.

Tôi hưng phấn lái xe đến thẳng biệt thự nhà họ Ôn, dừng xe ở đầu đường, thân hình gầy gò của tôi tràn đầy sức xách thùng xăng lên, tôi yên lặng cầm thêm chiếc đèn pin nhỏ từ từ tiến vào trong biệt thự từ cửa ngầm.

Nghe nói ngôi biệt thự này đã được chuyển sang danh nghĩa của Liên Hoa, Đáng ra đây là nhà của tôi nhưng không biết con tiện nhân kia đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì mà có thể trắng trợn thể biến nhà tôi thành nhà của cô ta. Chiếm đoạt tất cả của tôi, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho con tiện nhân Liên Hoa kia

Đi vào phòng khách của biệt thự, sau khi tôi rời khỏi mấy ngày, nơi này đã được bày trí hoàn toàn khác biệt. Dường như các loại đồ trang trí có một cảm giác quen thuộc nhưng tôi lại hoàn toàn không nghĩ ra đã từng gặp ở nơi nào, dù sao bọn họ cũng không bày trí đẹp như tôi và mẹ tôi, thật là không có mắt nhìn.





Dạo một vòng quanh phòng khách, tâm trạng của tôi bỗng trở nên vui vẻ bởi tôi nhìn thấy đồ ăn vặt đã mở bao bì, còn có một số đồ rửa mặt rơi rải rác chứng tỏ tối nay Liên Hoa ở lại đây. Thật ra mặc kệ tối nay cô ta có ở đây hay không thì tôi cũng sẽ đốt ngôi biệt thự này thành tro bụi, nhưng cốt yếu là tôi muốn giết chết luôn cô ta, coi như một công đôi việc.

Thà làm ngọc vỡ, tôi không có được thì ai cũng đừng mong có được! Tiện nhân muốn ở trong nhà của tôi? Cô ta cứ vọng tưởng đi, đồ của tôi mãi mãi là của tôi. Không ăn được thì đạp đổ thôi.

Mưu kế của tôi lập tức có thể một mũi tên bắn hạ hai con chim! Một lần có thể đạt được tất cả mục đích, đốt cháy căn biệt thự này, cũng đốt chết Liên Hoa.

Tôi đè nén kích động muốn cười thật to, xách thùng xăng lên bắt đầu công việc, ngôi biệt thự này cũng chỉ có bốn tầng, xăng tôi mua đủ giội hết tất cả các góc, bất kể cô ta ở đâu nhất định sẽ không chạy thoát sự tấn công của ngọn lửa.

Tầng bốn, tầng ba, tầng hai, tôi từ từ dùng xăng giội hết từng tầng, mùi xăng nồng nặc xông đầy lỗ mũi tôi chưa bao giờ thích nó như bây giờ, mùi hương này quả thật càng khiến tôi mê muội hơn nước hoa Chanel.

Nhìn xăng đã tưới đến lầu hai, tôi cười vui vẻ, bây giờ chỉ thiếu một bước cuối cùng thì ngôi biệt thự này và Liên Hoa sẽ vĩnh viễn hóa thành tro bụi.

Run rẩy lấy bật lửa ra, tôi phải bật hai lần mới ra lửa, ném bật lửa chuẩn xác vào trong xăng đã rải thành con đường, ngọn lửa nóng rực giống như ác ma được tôi gọi tới bắt đầu điên cuồng bùng cháy dưới sàn nhà và vách tường.

"Ha ha ha ha!" Tôi đứng trên cầu thang, nhìn ngọn lửa từ lầu hai không ngừng kéo dài lên trên, cũng không nhịn được nữa cười to lên.

Tiếng bốc cháy lốp bốp dễ nghe cộng với khói đen dày đặc dâng lên cuồn cuộn sao mà vui mắt lẫn vui tai đến thế. Ngay cả tro bụi vọt lên cao trong hỏa hạn cũng là trời cao ban thưởng.

Khung ảnh lồng kính bằng gỗ và đồ trang trí bằng giấy không hề có lực phản kích bị bén lửa, bê tông cốt thép chế thành vách tường cũng bị đốt lửa, cùng chung gia nhập vào đội ngũ tàn sát.

Mắt của tôi đã bị ngọn lửa đỏ rực ánh thành màu máu, có thể tưởng tượng khi ngọn lửa này cháy đến phòng của Liên Hoa thì những luồng khói dày đặc sẽ khiến cô ta đang ngủ say sặc đến choáng váng, ngọn lửa sẽ nuốt sống cô ta từng chút một, tối nay cô ta chắc chắn hóa thành một thi thể cháy rụi.

Tôi mừng rỡ cười to, vị trí của biệt thự cách xa khu dân cư, xung quanh mấy dặm bên ngoài không có một bóng người, sẽ không có bất kỳ người nào có thể thấy trận hỏa hoạn này, sẽ không có bất kỳ ai có thể tới cứu cô ta, lần nay Liên Hoa à, mày chết chắc rồi!

Lại thưởng thức tình hình thế lửa lan tràn mãnh liệt một phen, lý trí mách bảo trước khi tòa bị thự này sụp đổ tôi nên rời khỏ đây.

Bỗng cảm thấy rất đáng tiếc, không thể trực tiếp tận mắt thấy cảnh con tiện nhân Liên Hoa này bị thiêu chết. Nhưng tôi thật sự phải rời đi, cho dù đứng bên ngoài ngọn lửa tôi cũng cảm nhận được từng luồng hơi nóng, hình như bảo bảo trong bụng tôi cũng đang phản kháng, tôi cảm thấy có chút không thoải mái.

Đá đá thùng xăng vẫn còn một phần ba, tôi lắc đầu cảm khái, mình thật là không có kinh nghiệm phóng hỏa, lần sau tôi đã biết được cần bao nhiêu xăng thì đủ cho cả tòa biệt thự bốn tầng, tuyệt đối sẽ không mua thừa nữa.

Tôi lại xách thùng xăng lên, mua nhiều xăng thế này cũng không thể lãng phí, tôi quyết định đổ tất cả xăng còn lại trong thùng vào đám lửa, khiến nó càng phát huy tác dụng của bản thân mình trong cơn hỏa hoạn. Tôi giơ thùng xăng cao qua vai, dùng sức để nó tụ họp cùng với ngọn lửa.

Nhưng bỗng nhiên tôi bị choáng váng, có lẽ thân thể tôi mấy ngày không ngủ thoáng chốc mất đi hơi sức, sau khi trải qua tinh thần bị kích động hiển nhiên sẽ lộ vẻ mệt mỏi không thể khống chế, tôi giơ thùng xăng nhưng không thể cử động, hoàn toàn không có cách nào điều khiển hướng đi của xăng.

Thùng xăng vốn dĩ nên vẽ ra một đường cong trên không trung rồi rơi vào trong đám cháy nhưng bỗng nhiên lại tưới thẳng từ cổ áo của tôi xuống đến lòng bàn chân giống như thác nước tràn lan, nhanh chóng hòa trộn với ngọn lửa.

"A…a…a!" Tôi kêu la trong vô vọng.

Cảm giác sợ hãi và đau đớn đồng thời ập tới, thần trí của tôi hoàn toàn chưa kịp phản ứng, những đau đớn mãnh liệt đã trải rộng toàn thân.

Ngọn lửa giống như một con cá sấu to lớn không nói lời nào cắn nuốt thân thể của tôi dọc theo dòng xăng.

Trong nháy mắt, hai chân bị ngọn lửa xuyên qua, tôi chẳng còn phân biệt được đâu là lửa cứ không ngừng vịn về phía trước, eo của tôi, ngực của tôi, cổ của tôi, trong nháy mắt tất cả đều bắt lửa!

"A…a…a! Cứu mạng, cứu mạng!” Bất đắc dĩ gào thét đến khản cổ, bây giờ toàn thân tôi đều là xăng và lửa.

Chết, lần đầu tiên khiến tôi cảm nhận được nó nguy hiểm như thế nào, Tôi và đứa bé trong bụng của thật sự sẽ chết thật sao? Không, tôi không cam tâm.

Tôi đau lăn lộn trên mặt đất, nhưng dưới mặt đất toàn là xăng mới đổ vừa rồi, ngọn lửa càng bùng cháy dữ dội. Thân thể lăn lộn, từ trên bậc thang lầu hai, tôi hung hăng té xuống từng bậc, té bị thương hay đau đớn hoàn toàn không có gì đáng kể, chỉ cần có thể khiến ngọn lửa trên người tôi bị dập tắt thì bây giờ tôi bằng lòng bỏ ra tất cả. Nhưng cho dù tôi bỏ ra tất cả, cũng không thay đổi được bất kỳ cái gì trong tình trạng hiện tại.

Ngọn lửa cháy theo dấu vết tôi lăn xuống rồi tùy ý xông qua lầu một, Bọn nó kêu gào cười gian vây quanh tôi, thề phải nuốt tôi như hổ đói.

Khi lửa sắp leo lên mặt của tôi thì toàn thân đau đớn đến gần như chết lặng, ngay cả chút chống cự cũng không làm được, tôi biết hôm nay chính là ngày cuối cùng trên thế gian, cảm giác bất lực không nói nên lời..

Tôi cảm thấy thời gian dường như đọng lại, trải qua đủ loại hình ảnh như một thước phim, tôi nhớ đến những chuyện mà trước kia chưa từng nghĩ, tôi, mẹ, Liên Hoa, Yến Thừa, ông cụ Đỗ, tất cả ân oán và chân tướng. Có phải tôi đã làm sai rồi không, nếu như tôi không bị thù hận làm cho đầu óc mờ mịt, không tới đây phóng hỏa để giết hại Liên Hoa thì tuyệt đối sẽ không nhóm lửa tự thiêu, sẽ không khiến cho mình chôn thân ở đây.

Nếu như ban đầu tôi không nghe lời của mẹ, không vì mang thai mà tìm nhiều đàn ông như vậy, không để cho Liên Hoa nắm được nhược điểm vạch trần hình khiêu dâm ra thì ông cụ Đỗ và Yến Thừa cũng sẽ không hận tôi đã làm cho nhà họ Đỗ hổ thẹn, sẽ không dùng thủ đoạn ác độc nhất để đối phó tôi.

Nếu như mẹ không ra tay với con trai của Liên Hoa, không đẩy đứa bé đó xuống lầu khiến Liên Hoa hận sâu hơn thì mẹ cũng sẽ không bị Liên Hoa và nhà họ Triển kết hợp đối phó, rơi vào kết quả sống nốt quãng đời còn lại trong bệnh viện tâm thần.

Năm năm trước, nếu như tôi và mẹ không làm mấy chuyện này với Liên Hoa, chúng tôi an phận nhận lấy mấy triệu cha cho chúng tôi mà không phải ghen ghét vì Liên Hoa lấy được di sản hàng tỉ thì bây giờ chúng tôi đã có cuộc sống an nhàn và thoải mái.

Trong nháy mắt, tôi muốn sám hối thượng đế, muốn lớn tiếng nói xin lỗi với mọi người, tôi bằng lòng đảo ngược tất cả để đổi lấy tính mạng của mình. Tôi sai rồi… thật sự sai rồi. Nếu cho tôi thêm một cơ hội, tôi sẽ không làm như vậy nữa. Những ngọn lửa nóng rực đã đốt cháy thân thể của tôi, cảm giác đau đớn và hối hận mãnh liệt đều hóa thành tro bụi. Thân tản ra mùi cháy sém như thịt nướng, thần kinh, xương cốt, mạch máu, nội tạng. Tôi đang bị ngọn lửa thiêu đốt và cuối cùng cái chết cũng đến.