Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 293: Kết thúc




Edit: Lô Vĩ Vi Vi
Beta: Thu Lệ

"Liên Hoa, tân hôn hạnh phúc!" Mục Thần mặc bộ tây trang phù rể màu trắng, mặt tươi cười chúc mừng.

"Tổng giám đốc Liên, đầu bạc răng long!" Thời Hoan và Thời Lạc cùng mặc trang phục của dâu phụ, chân thành nói chúc mừng.

"Vĩnh kết đồng tâm, mỹ mãn hạnh phúc!" Tần Mẫn Mẫn cũng mặc trang phục của dâu phụ, thật lòng chúc phúc.

Uyển Nhu cũng là dâu phụ cười nói: "Ha ha, Liên Hoa, còn chúc cậu sớm sinh quý tử, nhưng mà lần này cậu nhất định phải để tiểu bảo bảo nhận tớ làm mẹ nuôi! Tiểu Bạch không muốn gọi, thật là đáng tiếc.... ..."

Tiểu Bạch mặc trang phục của hoa đồng giơ chân: "Cháu chỉ có một mẹ, mới không cần mẹ nuôi mẹ kiếp cái gì! Dì Uyển Nhu, về sau em gái cháu tuyệt đối cũng sẽ không nhận dì làm mẹ nuôi!"

"Hả, sao Tiểu Bạch xác định nhất định sẽ có em gái? Ngộ nhỡ là em trai thì thế nào?" J cũng mặc tây trang màu trắng, anh nói bằng tiếng Trung quái dị, chen vào hỏi.

"Nhất định là em gái! Là em gái đáng yêu ngọt ngào mềm mại! Không cần em trai đâu!" Tiểu Bạch giận dữ kêu la: "Không cho phép chú J nói gở, nếu không cháu lập tức đóng băng tài khoản ngân hàng của chú, để cho chú chỉ có thể uống gió tây bắc!"

... ....

Liên Hoa nhìn mọi người trong phòng, dịu dàng cười.

Cô ngồi trong phòng nghỉ của cô dâu ở khách sạn cao cấp thành phố K, mặc trên người áo cưới đắt tiền được đặt riêng, đồ trang sức tinh sảo như vẽ thêm mắt rồng càng tôn lên vẻ đẹp kiều diễm của cô.

Hôm nay, cô gả cho người đàn ông mình yêu, cô ở đây đợi Triển Thiểu Khuynh tới đón cô.

Trong nháy mắt hình như suy nghĩ lại trở về năm năm trước, khi đó cô thấp thỏm do dự có muốn gả cho Đỗ Yến Thừa không, mà năm năm sau, hôm nay, cô thản nhiên chờ đợi hôn lễ, lòng tràn đầy hạnh phúc vui vẻ.

Sao có thể may mắn vậy, cô có thể tìm được người duy nhất làm bạn với mình đến hết đời trong bể người, cùng tiến vào lễ đường với anh!

Từ sau khi cầu hôn thành công trước toàn thế giới, đến bây giờ chính thức cử hành hôn lễ, thời gian đã qua hai tháng.

Cô và Triển Thiểu Khuynh đều phải bận rộn xử lý công việc chồng chất ở công ty, việc tổ chức và chuẩn bị hôn lễ hầu như do ông cụ Triển—— à không, hiện tại nên đổi lại, đều là ba sắp xếp, vào hôm nay là ngày lành, cô khoác áo cưới, gả cho Triển Thiểu Khuynh làm vợ.

Tiểu Bạch là hoa đồng trong hôn lễ, Thời Hoan Thời Lạc Uyển Nhu Mẫn Mẫn đều là phù dâu của cô, Mục Thần và J biến thành trai đẹp sau khi giảm cân làm phù rể, hôn lễ lần này của cô, nhận mong đợi của tất cả mọi người, tràn đầy hạnh phúc.

"Giờ lành đã đến, Liên Hoa, con nên vào lễ đường rồi!" Mặt ông cụ Triển đỏ lừ đi vào, ông mặc bộ tây trang sang trọng, lại không giấu được vui mừng: "Phù rể phù dâu và hoa đồng đáng yêu nhất của chúng ta, phải bắt đầu làm việc rồi..., mỗi người đều có vị trí và riêng đừng đi nhầm chỗ, hôm nay không cho phép ai gây ra lỗi!"

Một phòng tuôn ra một tràng tiếng nói tiếng cười, phù rể đi ra khỏi cửa phòng, đến lễ đường tìm chú rễ, mà dâu phụ và Tiểu Bạch vây quanh Liên Hoa, sửa sang lại váy cưới và trang sức cho cô.

"Liên Hoa của chúng ta thật là đẹp động lòng người, Thiếu Khuynh nhà ta thật là có phúc!" Ông cụ nhìn Liên Hoa ăn mặc kiều diễm ướt át, cười không khép miệng, ông lắc lư tay trái, nói với Liên Hoa: "Hôm nay ba tạm thời thay thế vị trí ba con, dắt con đi qua thảm đỏ trong hôn lễ, tự tay giao con cho Thiếu Khuynh!"

"Vâng." Liên Hoa gật đầu một cái, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay ông cụ, dâu phụ và Tiểu Bạch từ từ đi lên thảm đỏ.

Triển Thiểu Khuynh đã sớm nóng nảy chờ ở lễ đường vừa thấy Liên Hoa, hô hấp cũng cứng lại, cô thật là đẹp, đẹp đến cực hạn!

Ông cụ Triển dắt Liên Hoa từ từ đi lên sân khấu, trịnh trọng giao cô cho Triển Thiểu Khuynh, cha xứ bắt đầu chính thức chủ trì hôn lễ.

Hôn lễ kiểu phương tây trang nghiêm lại thần thánh, hôm nay nghi thức cũng tiến hành hết sức thuận lợi, trừ chú rễ lúc hôn tân nương suýt nữa lau súng cướp cò không dừng lại được, tất cả mọi chuyện đều hoàn mỹ.

Kế tiếp là đi mời rượu, chuyện này khiến Triển Thiểu Khuynh và Liên Hoa mất hơn nửa thể lực, bọn họ đều có bạn bè và bạn hợp tác trên toàn thế giới, phía trước chúc quá nhiều người, mãi cho đến ban đêm, hai người mới tiễn hết tất cả khách khứa, tuy nhiên cũng đã mệt mỏi thở hồng hộc rồi.

Khách sạn đcược Triển thị bao hết không còn khách, rốt cuộc an tĩnh lại, Liên Hoa tẩy trang thay quần áo, cùng Thiếu Khuynh ăn cơm tối với phù dâu phù rể và nhân viên, bày tỏ cảm tạ mọi người, sắp xếp người đưa bọn họ về nghỉ, mới hoàn toàn rảnh rỗi.

Cô ngồi trên ghế sa lon trong phòng, không nhúc nhích được một ngón tay.

"Mẹ, ba, tối nay con muốn ngủ với hai người!" Tiểu Bạch nhảy vào giữa phòng, bé nhào vào trong ngực Liên Hoa, làm nũng lôi kéo Triển Thiểu Khuynh, hưng phấn nói: "Ba và mẹ kết hôn, không phải là con có thể ngủ cùng ba và mẹ trên một cái giường sao!"

"Khụ khụ khụ!" Triển Thiểu Khuynh đang uống trà lập tức bị sặc nước, anh ho khan: "Khụ khụ, Tiểu Bạch, con…."

Không thể nào, tân hôn của anh không cần chen chúc trên một cái giường với con trai chứ?

"Ừm, Tiểu Bạch, tối nay ông nội ngủ với cháu!" Ông cụ giống như thiên thần bay xuống, ông ôm lấy Tiểu Bạch ra khỏi cửa phòng, lớn tiếng nói: "Chúng ta trở về nhà họ Triển nghỉ ngơi, ba mẹ cháu bận bịu cả ngày rồi, bọn họ sẽ ở trong khách sạn, ‘ngủ chung’ thật tốt đi!"

Cường điệu nhấn mạnh ba chữ, bày tỏ ông cụ dặn dò con trai, động phòng hoa chúc một khắc đáng giá ngàn vàng, ông đã ôm phần tử quấy rối là Tiểu Bạch đi, thời gian kế tiếp đều giao cho Thiểu Khuynh!

Triển Thiểu Khuynh khóa chặt cửa phòng lại, sau đó săn sóc xoa bóp bả vai cho Liên Hoa, nhẹ giọng hỏi: "Mệt lắm không? Hôn lễ hỗn loạn như vậy, thật may là cả đời chúng ta chỉ có một lần.... ..."

"Ừ.... ..." Liên Hoa xụi lơ để Triển Thiểu Khuynh hầu hạ: "Mệt quá, cũng không cần nhiều lần, làm sao có nhiều người tới như vậy.... ... A ừm —— đúng, chính là chỗ đó, anh dùng sức chút, thật thoải mái.... ..." Huyệt đạo được xoa bóp hết mệt mỏi, Liên Hoa híp mắt nhẹ nhàng rên rỉ.

Tròng mắt Triển Thiểu Khuynh đen lại, ngón tay của anh không an phận, lặng lẽ trượt vào bên trong cổ áo, giọng nói khàn đục hỏi: "Là nơi này sao?"

"Ưmh.... ..." Liên Hoa híp mắt gật đầu lung tung, cô quá mệt mỏi.

Nhưng một giây kế tiếp, cô liền chợt hiểu ra, thét chói tai bật thốt lên!

Triển Thiểu Khuynh ôm ngang Liên Hoa lên, ôm kiểu công chúa ôm cô đi về phía giường lớn: "Liên Hoa, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, không nên quên chuyện chính cần làm.... ..."

Nói xong, anh liền đặt Liên Hoa lên trên giường mềm mại, che kín thân thể mềm mại của cô.... ...

Các loại quần áo lớn nhỏ bị ném loạn xuống dưới giường, hai thân thể chặt chẽ quấn quít, môi lưỡi ngón tay quấn quanh, tất cả tứ chi cũng dán sát vào nhau.

Môi của anh vuốt ve môi cô, thâm tình không ngừng lặp lại: "Liên Hoa, anh yêu, anh yêu em, anh rất yêu em.... ..."

Nghe anh nói lời yêu thương, Liên Hoa tươi cười, khi anh sắp động thân xuyên vào, đưa tay ôm chặt cổ anh, ngăn động tác của anh lại.

Ghé vào bên tai anh, cô chậm rãi nói ra một bí mật: "Thiếu Khuynh, em muốn nói cho anh biết một chuyện.... ... Thật ra thì, năm năm trước đêm đó là lần đầu tiên của em.... ... Từ đầu tới cuối, em chỉ có một người đàn ông là anh.... ..."

Cô đồng ý thỏa mãn tư tưởng đại nam nhân của anh, năm năm trước cô lừa anh nói cái màng kia là phẫu thuật lại, mà bây giờ, sau khi gả cho anh, cô đồng ý nói cho anh biết cái này sẽ làm anh vui mừng.

Mặc dù anh không biết việc này, cũng vẫn yêu cô như vậy cưng chiều cô như vậy, nhưng giờ phút này cô muốn để cho anh cảm nhận được tình yêu hoàn mỹ, để cho anh càng thêm thỏa mãn.... ...

Triển Thiểu Khuynh nghe nói như thế, cả người đờ đẫn ngây ngẩn.

Liên Hoa cười khẽ một tiếng, lật người ngồi ở trên người Triển Thiểu Khuynh, đôi tay đỡ ở lồng ngực anh, mặt đỏ gay gò má nhăn lại, từ từ nhét lửa nóng của anh vào trong cơ thể.

Dịu dàng thoải mái hết sức khiến Triển Thiểu Khuynh không khỏi thở dài, đôi tay đỡ eo nhỏ của Liên Hoa, thị giác và xúc giác cùng được kích thích quá mức kịch liệt, anh khàn giọng thở dài: "Tiểu yêu tinh này.... ..."

Liên Hoa cảm nhận nhiệt độ của anh, của anh nóng rực như ngọn lửa dường như muốn đốt cô thành tro bụi.

Cô tìm chỗ thoải mái, động tác chủ động nhiệt tình, cô cắn môi, nheo mắt lại than nhẹ: "Thiếu Khuynh, em cũng rất rất yêu anh.... ..."

Triển Thiểu Khuynh lật người che Liên Hoa, khó nhịn hôn cô: "Liên Hoa.... ..."

Tiếng thở dốc nồng đậm và yêu kiều không hề đè nén chút nào, tình yêu, không ngừng ấm lên.... ...

HOÀN CHÍNH VĂN