Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 28: Đều là người xấu




Mục Thần lúng túng một hồi, cứng ngắt ngồi thẳng lên, toét miệng muốn sờ đầu Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch thiếu gia, không cho chú Mục mặt mũi thật sao? Chú dẫn con đi ăn có được không?"

Tiểu Bạch vùi mặt ở trên người Liên Hoa, nhất định có chút ăn vạ mè nheo nói: "Không được không được, con chỉ ăn cơm với mẹ~"

Bất đắc dĩ Liên Hoa liền ôm lấy con trai, áy náy nói với Mục Thần: "Mục tổng, thật xin lỗi, Tiểu Bạch không hiểu chuyện. Tôi vẫn còn rất quen thuộc với thành phố K, chúng tôi sẽ không lạc đường, ý tốt của anh tôi nhận. Dù sao sau này chúng ta vẫn ở thành phố K, nếu có thời gian thì thường liên lạc thôi."

Mục Thần bất đắc dĩ thở dài: "Bạch thiếu gia quan trọng hơn, tôi hiểu rõ. Nhưng mà chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, có thể không gọi tôi là Mục tổng, gọi tên tôi không được sao?"

Lấy danh thiếp từ trong túi ra, anh nghiêm túc đưa cho Liên Hoa, "Đây là cách liên lạc với tôi ở thành phố K, cuối tháng tập đoàn thâm nhập thấu đáo ở thành phố K, tôi nghĩ nếu như cô phát triển sự nghiệp ở chỗ này, tôi có thể giúp cô giới thiệu."

Cha mẹ của Mục Thần một là người Mỹ, một là người Trung Quốc, tập đoàn Moon ở nước Mĩ là của cha anh, còn lại công ty Mộ Nguyệt là mẹ anh kế thừa, cha mẹ anh là thần tiên quyến lữ nên đã sớm giao lại trọng trách cho anh rồi đi du lịch khắp nơi, anh đành phải vất vả quản lý hai tập đoàn ở hai nước. Trước kia anh oán trách cha mẹ bao nhiêu, thì hiện tại, từ trong thâm tâm Mục Thần lại cảm ơn bọn họ bấy nhiêu, nếu không sao anh sẽ đơn độc gặp được Liên Hoa ở đây?

Liên Hoa vui vẻ nhận lấy danh thiếp, cũng đưa danh thiếp mới của mình: "Mục Thần, hi vọng được hợp tác với anh ở thành phố K, vui vẻ như ở nước Mĩ"

Mục Thần cẩn thận cất kỹ tấm danh thiếp trắng noãn số điện thoại trong nước của cô, biết điều xoay người rời đi.

"Tạm biệt chú Mục!" Tiểu Bạch vẫy chào với bóng lưng của Mục Thần, trong mắt là hưng phấn vì trò đùa dai thành công.

“Nhóc con hư hỏng, con không thích chú Mục như vậy sao?!" Liên Hoa nắn nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, "Lúc ở nước Mĩ con rất hiền hòa với anh ta, mẹ nghĩ là con vẫn tương đối yêu mến Mục Thần đấy."

"Hừ!" Khoé miệng Tiểu Bạch khẽ nhìn qua, "Khi đó là con tuổi còn nhỏ, không nhìn ra dã tâm của chú ấy! Chú ấy và những người đó đều cùng một loại, càng ngày càng không che giấu được ánh mắt sắc lang đối với mẹ! Đều là người xấu!"

"Tiểu Bạch, mẹ muốn bắt đầu giới hạn việc xem TV của con rồi, những lời này học từ nơi nào!" Liên Hoa bật cười, "Mẹ làm việc với rất nhiều cấp trên, cùng nhau xã giao, con phải tập làm quen nha."

"Cũng phải sống cùng người khác sao? Mẹ có Tiểu Bạch còn chưa đủ sao? Chúng ta không thể vĩnh viễn ở chung một chỗ sao?" Hiếm khi Tiểu Bạch làm nũng, trợn to hai mắt, nỉ non giống như cầu xin.