Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 279: Chờ em




Edit: Nguyễn Yên Thương
Beta: mèo suni

"Khi nào thì anh đã biết em yêu anh vậy?"

"Là lúc sinh mạng anh bị đe dọa đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt? Là lúc em biết anh vì giúp em và Tiểu Bạch mà liều mình trả giá? Là anh khổ tâm giúp em trang hoàng lại biệt thự Liên gia thành dáng vẻ của một năm rưỡi trước, vào một đêm an ủi lúc em đang đau lòng? Hay là còn sớm hơn nữa đây?"

"Chẳng lẽ là lúc thấy anh và Tiểu Bạch đối kháng ngầm đấu đá lẫn nhau, em sẽ thực tâm cười một tiếng hay một khắc cảm thấy rất ấm áp kia? Hay là nói, em thấy được sự cố gắng khôi phục, bị sức sống mãnh liệt đó hấp dẫn trong nháy mắt?"

"Có lẽ. . . . . . Năm năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy sự khiếp sợ khi đó của anh, em đã khẽ động lòng ~"

Liên Hoa đã thay áo sơ mi to lớn cho Triển Thiểu Khuynh, cô mặc áo lót quần lót mà phục vụ đưa lên, nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, cô cúi đầu nhìn Triển Thiểu Khuynh đang khoan thai ngủ, không ngừng nhỏ giọng chất vấn anh im lặng.

Giờ phút này Liên Hoa đang suy tư một vấn đề sâu sắc đầy ý nghĩa, hơn nữa là trăm mối vẫn không có cách giải nào.

Người đàn ông này, là người đàn ông cô yêu, đến tột cùng là cô đã động lòng vào lúc nào chứ? Để cho cô sa vào như vậy, để cho giờ phút này cô cam tâm tình nguyện thừa nhận yêu anh. . . . . .

Tố Khinh đã bảo đảm với cô, hai ba ngày nữa Triển Thiểu Khuynh vẫn chưa tỉnh, mặc dù có chút lo lắng việc làm thế nào để bổ sung dinh dưỡng cho anh, nhưng hiện tại cô muốn nhân lúc anh đang an tĩnh ngủ, nhìn anh.

Kể từ lúc anh vì rơi xuống lầu mà bị thương nặng, các loại vết thương liền trải rộng toàn thân của anh, trước khi liên lạc với Tố Khinh, trên người anh quấn đầy băng gạc, căn bản cô không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh. Cô lại có thể tưởng tượng ra phía dưới lớp băng gạc là sẽ có nhiều vết thương đau nhức, anh vì cô và Tiểu Bạch, mà làm ra loại chuyện liều mình cứu người này. . . . . .

Vuốt lông mày, mắt, sống mũi và đôi môi Triển Thiểu Khuynh, rốt cuộc Liên Hoa cũng yên tâm, anh đã hoàn toàn khỏi bệnh, cám ơn thuốc của Tố Khinh, là Tố Khinh đã chữa hết bệnh của anh, không để cho cô đau lòng đến đứt từng đoạn ruột. . . . . .

"Tại sao không trả lời em? Hả, không nói chuyện nữa, em liền bóp mặt của anh đó. . . . . ." Liên Hoa không cố kỵ chút nào nặn qua nặn lại mặt Triển Thiểu Khuynh, da thịt bóng loáng mới lành trên mặt anh giống như trẻ con, Liên Hoa mới vừa tiếp xúc liền yêu thích không buông tay: "Triển Thiểu Khuynh, em nói chuyện với anh đó, hay anh nói một câu đi, lúc nào thì anh đã yêu em? Lúc còn chưa biết sự tồn tại của Tiểu Bạch, anh làm như thế nào không thể thay đổi nhận định cho rằng là em chứ. . . . . ."

Tỉ mỉ nhớ lại từng ly từng tý từ lúc gặp lại đến bây giờ, lúc này Liên Hoa mới chợt hiểu ra, Triển Thiểu Khuynh yên lặng làm nhiều chuyện như vậy, cho dù cô vẫn kháng cự tránh đi, cho dù cô có lạnh lẽo vô tình, cũng không có ảnh hưởng chút nào tới cảm tình của anh.

Triển Thiểu Khuynh yêu, giống như lúc anh khôi phục sức khỏe, sức sống hăng hái tuyệt không nản lòng, nhất định đã thẳng tay phá tan những lời nói bóng nói gió, đánh tan sự phòng bị trong lòng cô.

Hiện tại, cô biết được tâm ý của mình, yêu anh thì thừa nhận đi, so với cô anh yêu còn âm thầm sâu đậm hơn, cô phải thương anh nhiều một chút, mới có thể sóng vai với anh!

Trong nháy mắt, tình yêu mạnh mẽ chảy khắp toàn thân Liên Hoa, mười phần ấm áp cảm động làm cho khóe môi Liên Hoa nâng lên, lưỡng tình tương duyệt (hai bên đều có tình cảm với nhau), đây là chuyện khó có được cỡ nào, bọn họ, lẽ ra nên có kết cục hoàn mỹ nhất. . . . . .

Tất cả đều đã nghĩ thông suốt, tất cả, hẳn là đều đã có có quỹ đạo, đều nên phát triển thuận theo kết cục. . . . . .

Một ý nghĩ, lặng lẽ xuất hiện.

Nó kiên định giống như Bàn Thạch, khiến Liên Hoa không kịp chờ đợi muốn đi thực hiện ngay lập tức.

"Em muốn làm một chuyện vì anh. . . . . ." Liên Hoa nhìn hai mắt nhắm chặt của Triển Thiểu Khuynh, nghiêm túc nói.

Cô nhẹ nhàng đứng lên, cầm ngón tay Triển Thiểu Khuynh thật chặt: "Tất cả kết thúc phía trước, em sẽ vì anh làm một chuyện cuối cùng mà em có thể làm. . . . . ."

Liên Hoa cúi người khẽ hôn lên lông mi Triển Thiểu Khuynh: "Đừng trách em tùy hứng, em nhất định muốn đi làm chuyện này, xin anh. . . . . . Xin anh chờ em một chút. . . . . ."

Nói xong, Liên Hoa cũng không quay đầu lại xoay người rời khỏi phòng, .

Triển Thiểu Khuynh mở mắt lần nữa, ánh mặt trời chói mắt làn cho anh lại đóng chặt mí mắt, trong đại não mê mang một mảnh, anh hoảng sợ cảm thấy tinh thần đều trống không.

"Thiếu gia, ngài đã tỉnh rồi hả?!" Y tá trông chừng bên cạnh anh lập tức mừng rỡ kêu lên: "Ngài có muốn ăn chút gì hay không? Hay là muốn uống nước?"

Triển Thiểu Khuynh tiện tay nhận lấy cái ly trong tay y tá, anh ngửa đầu uống cạn sạch nước, vén chăn lên nhẹ nhàng ngồi dậy, giọng nói trầm thấp hấp dẫn mờ mịch hỏi: "Tôi đã ngủ bao lâu rồi? Đây là nơi nào, tôi bị làm sao thế?"

"Ngài ngủ hai ngày rồi, bây giờ đang ở trong phòng của ngài." Y tá thành thật trả lời: "Hai ngày trước, ngài ngủ thiếp đi ở trong phòng sách, sau đó vẫn ngủ đến bây giờ. . . . . ."

Hai ngày trước, thư phòng, ngủ. . . . . .

Triển Thiểu Khuynh chợt đem tất cả xâu vào một chỗ, anh giật mình bừng tỉnh, nóng nảy bắt được tay y tá hỏi: "Liên Hoa đâu rồi, cô ấy ở nơi nào!"

Anh nhớ ra rồi, một ngày kia, anh bị hạ xuân dược, sau đó hai chân khôi phục khỏe mạnh, anh thực sự chống đỡ đi tới bên cạnh Liên Hoa, van xin cô giúp anh giải trừ tác dụng mãnh liệt của thuốc. . . . . .

Cờ xuân sắc bay phất phới ở trong đầu anh không ngừng vang vọng, Triển Thiểu Khuynh rõ ràng nhớ rõ Liên Hoa dưới sự chăm sóc của anh mà quyến rũ và yêu kiều, nhớ hai người chặt chẽ hòa vào nhau rất phù hợp, anh không biết anh đã lôi kéo Liên Hoa làm bao nhiêu lần, làm đến khi Liên Hoa mệt đến hôn mê, làm đến khi mình cũng kiệt sức mà ngủ thiếp đi. . . . . .

Nhưng bây giờ Liên Hoa ở nơi nào? Tại sao cô không có ở bên cạnh anh! Không phải cô rất lo lắng cho thân thể của anh sao!

Chẳng lẽ, chẳng lẽ khi làm mình đã dùng quá sức, để cho hiện tại cô đã bị thương không tới được chứ. . . . . .

"Thiếu gia, Liên Hoa tiểu thư ——"

"Ba! Ba đã tỉnh rồi! Quá tuyệt vời, hai ngày nay, bác thầy thuốc đều nói chân của ba đã hoàn toàn bình phục rồi~" Lúc này, Tiểu Bạch cười híp mắt đi vào, cậu giơ một phong thơ lên đưa cho Triển Thiểu Khuynh: "Đây là mẹ nói muốn đưa thư cho ba, mẹ để cho con chuyển giao cho ba! Kỳ quái, hai ngày nay mẹ đều không ở nhà, mẹ lại đi công ty làm thêm giờ rồi sao. . . . . ."

Triển Thiểu Khuynh vội vàng cầm lấy thư, nhẹ nhàng xé miệng thư đã gián lại, trên tờ giấy chỉ có vài hàng chữ thanh tú đầy ý nghĩa, lại làm cho anh lập tức sợ ngây người.

Triển Thiểu Khuynh: Em muốn rời đi một tháng, không nên tìm em, khi em muốn gặp anh thì đến thời điểm hãy đến địa điểm giao hẹn là được!

Triển Thiểu Khuynh cảm thấy hô hấp đều ngừng trệ rồi, không thể nào, đây sẽ không phải là chuyện năm năm trước lại diễn ra một lần nữa chứ!

"Ba ba!" Tiểu Bạch kéo kéo tay áo Triển Thiểu Khuynh, chỉ chỉ sau lưng giấy viết thư: "Mặt sau này còn có chữ nữa!"

Triển Thiểu Khuynh cuống quít lật ngược mặt giấy lại.

Chữ Liên Hoa viết rõ ràng ở mặt sau:

Ha ha, đừng tưởng rằng em diễn lại trò cũ nha! Thế chấp Tiểu Bạch ở trong tay anh, không cần phải lo lắng em không trở lại ~ em thật sự có chuyện phải rời khỏi, chăm sóc tốt cho con của chúng ta, em làm xong chuyện này, nhất định sẽ đến gặp anh!

Triển Thiểu Khuynh nhìn bức thư một chút, lại nhìn Tiểu Bạch một chút, trong lòng rốt cuộc nhanh chóng buông tâm xuống rồi.

Cho dù không muốn thừa nhận, anh cũng biết, Liên Hoa có thể bỏ lại anh, nhưng tuyệt đối không thể nào bỏ được Tiểu Bạch. . . . . .

Một tháng, sẽ là một tháng dài cỡ nào, thế nhưng anh lại không thể không chờ đợi. . . .