Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 277: Anh ấy là của tôi




Edit: Nguyễn Yên Thương
Beta: mèo suni

Khi ánh nắng sáng sớm chiếu vào gian phòng, lông mi Liên Hoa chậm rãi run rẩy, cô mở mắt ra.

Cô mờ mịch chớp chớp mắt, lập tức nghiêng đầu, người lẳng lặng nằm ở bên cạnh cô dọa cô giật mình, người đàn ông đó ôm thật chặt thân thể trần truồng của cô hết sức chân thật, giữa hai người không có một khe hở!

Liên Hoa chợt thức tỉnh, một giây kế tiếp, cô mới nhìn rõ người đàn ông bên cạnh là người nào, cô nhớ lại chuyện ngày hôm qua, nhớ lại chuyện cả đêm tận tình hoan ái, nhớ lại nhiệt tình và ngọn lửa vĩnh viễn. . . . . .

Liên Hoa chỉ có cảm giác thân thể mình mệt mỏi đến nỗi ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được, trên cánh tay lộ ở bên ngoài trải rộng vết hôn và dấu răng, thân thể trong chăn cũng đều như thế, cô bị Triển Thiểu Khuynh hỏi thăm triệt để từ trong ra ngoài, bị ăn đến cả xương vụn cũng không còn. . . . . .

Thân thể rất khó chịu, nhìn Triển Thiểu Khuynh an tĩnh ngủ say, trong lòng Liên Hoa càng thêm căm giận.

Liên Hoa oán hận anh một chút, đáng chết, đêm qua là ai không ngừng nghỉ, hiện tại thì tốt rồi, anh mệt mỏi liền ngủ rất thoải mái, nhưng mà cô mệt mỏi lại không thể ngủ được!

Liên Hoa nhẹ nhàng day day huyệt thái dương, nhớ tới ngày hôm qua, cô chỉ cảm thấy thật sự quá điên cuồng, anh mới vừa khỏi bệnh, rốt cuộc là anh ấy lấy đâu ra nhiều thể lực như vậy, ngay cả phân thân nóng rực đó cũng không mềm nhũn. . . . . .

Không biết là do tác dụng của thuốc, hay là Triển Thiểu Khuynh thật sự khát vọng như thế, hoan ái từ buổi chiều hôm qua rồi kéo dài đến rạng sáng, anh đòi hỏi không biết mệt mỏi, lôi kéo cô cùng trầm luân trong bể dục.

Cô không đếm được số lần bọn họ đã làm, chỉ nhớ rõ đến thời khắc cuối cùng, cô đã mệt mỏi không cách nào đáp lại anh hay là phối hợp với anh, là chính bản thân anh cúi người chạy nước rút ở trên người cô, khiến cho cô được hưởng thụ sự hầu hạ, nhưng mà cô vẫn mệt nhọc tới cực điểm. . . . . .

Thân thể đau nhức giống như bị con voi nghiền ép lên, cô nhẹ giọng rên rỉ, cố gắng ngồi dậy.

Chất lỏng màu trắng tích lũy trong cơ thể chợt chảy ra ngoài như dòng nước, hai gò má Liên Hoa ửng hồng, cắn môi dưới thật chặt, loại cảm giác này hết sức xấu hổ, cô không khỏi nhớ lại lần hoan ái cuối cùng, anh tiết ra mầm móng vào bụng cô giống như bị lấp đầy đến trướng đau, một đêm trôi qua, vẫn còn lưu lại. . . . . .

Gò má cô đỏ gay, Liên Hoa bọc ga giường liền nhanh chóng lao xuống khỏi giường, cô không muốn suy nghĩ nữa, lại nhớ tới những chuyện xấu hổ kia, cô cũng muốn nổ banh xác rồi. . . . . .

Liên Hoa đang ở trong phòng tắm nghiêm túc tắm rửa, lúc này cơ thể mệt mỏi, tê nhức mới khôi phục lại chút sức sống. Trùm khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm, cô nhìn quần áo của mình bị rách thành nhiều mảnh vải ở trên đất, oán trách trừng mắt nhìn Triển Thiểu Khuynh một cái, anh không giữ cho cô một bộ quần áo để mặc sao!

Tiện tay nhặt áo sơ mi to lớn của anh lên, Liên Hoa mặc vào người rộng lùng thùng, cô mặc áo sơ mi của anh, giống như là đứa bémặc trộm quần áo của người lớn, quả thật có thể lấy áo anh mặc thành áo ngủ.

Nhưng có còn hơn không, dù sao có mặc cũng hơn là không có gì để mặc, cô lập tức gọi phục vụ đưa quần áo đến đây, cô và Triển Thiểu Khuynh, áo lót và áo khoác đều cần cái mới tinh. . . . . .

Đúng lúc này, cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ cửa, Liên Hoa chịu đựng thân thể đang đau nhẹ nhàng đi tới, khom lừng nhìn xuyên thấu qua cửa, Liên Hoa nhìn người đứng ở ngoài cửa, kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người.

"Là cô." Một lát sau, Liên Hoa mở cửa phòng, người đứng trước cửa đi tới, cô nhăn lại mày chất vấn: "Cô muốn tìm ai? Ngày hôm qua cô làm vậy với Triển Thiểu Khuynh là có ý gì?"

Cô không có quên lời nói ngày hôm qua của Triển Thiểu Khuynh, anh nói mình sở dĩ biến thành như vậy, là có người hạ xuân dược với anh!

"Tôi tới tìm Triển Thiểu Khuynh." Tròng mắt Tố Khinh phản chiếu hình ảnh dấu vết còn sót lại sau cuộc hoan ái trên cơ thể Liên Hoa, cô lại bình tĩnh như cũ mà nói: "Tôi không biết anh ta có nói cho cô biết hay không, thù lao tôi chữa khỏi cho anh ta là muốn lấy được t*ng trùng của anh ta, tôi cần sinh một đứa bé với anh ta. Nhưng ngày hôm qua anh ta cự tuyệt chuyện hiến tinh, cho nên tôi hi vọng cô có thể giúp tôi, chắc là cô có năng lực thuyết phục anh ta, cô phải để anh ta thỏa mãn yêu cầu của tôi."

"Cô muốn sinh một đứa bé?" Liên Hoa sửng sốt: "Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao cô muốn sinh con với anh ấy!" Thậm chí còn có chuyện này! Cô ta hạ xuân dược với Triển Thiểu Khuynh, chính là muốn sinh con với anh ấy sao! Từ xưa tới nay chưa từng có ai nói cho cô biết chuyện này!

Tố Khinh lại nói về học thuyết nhân chủng thêm lần nữa, nói mình ra đời như thế nào, nói mình gánh vác chức trách truyền lại loại gen tốt đẹp, nói cuối cùng cô ta đã gặp được người thích hợp, cho nên nhất định phải sinh ra một đứa bé ưu tú với Triển Thiểu Khuynh.

Liên Hoa nghe được trợn mắt há mồm, sau một hồi, cô mới tìm lại được giọng nói của mình, ánh mắt mang theo một chút thương hại, cô hỏi Tố Khinh: "Cô. . . . . . Những năm gần đây, cô sống có tốt không? Có vui không, có hạnh phúc không?"

"Vui vẻ? Hạnh phúc?" Tố Khinh nghi ngờ: "Điều này và Triển Thiểu Khuynh có quan hệ gì? Tôi chỉ muốn lấy t*ng trùng của anh ta, cho dù tiến hành thụ tinh ống nghiệm hay là nuôi dưỡng đứa bé, những chuyện này đều không cần anh ta quan tâm, đứa bé của tôi tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm và cuộc sống giữa cô và anh ta, cô không có lý do gì để từ chối cả."

"Tố Khinh, gần như không có ai, không có một cha mẹ nào không yêu con cái của mình." Liên Hoa lạnh lùng nhìn Tố Khinh, nói nghiêm túc: "Mặc dù có cha mẹ không biết cách biểu đạt như thế nào, nhưng cái này không ảnh hưởng đến tình yêu của họ. Mặc dù cô vẫn nói cha mẹ ruột của cô như thế nào, nhưng chẳng lẽ bọn họ chưa từng làm chuyện gì cho cô sao?" 

Tố Khinh trầm mặc, một đôi mắt như có như không thoáng qua nét âm trầm, sau một lúc lâu, cô nhàn nhạt nói: "Tôi không biết cô nói những lời này là có ý gì. . . . . ."

"Tình yêu của ba mẹ là không vụ lợi, khi cô thật sự làm mẹ, cô sẽ yêu đứa bé kia, sẽ cho nó những thứ tốt nhất trên thế giới, cô sẽ toàn tâm toàn ý dốc hết lòng và sinh mạng vào trên người nó, có lẽ, cô sẽ hoàn thành tốt vai trò của cha mẹ với nó, sẽ không để nó thiếu hụt tình thương của ba. . . . . ." Liên Hoa nói gằn từng chữ: "Nhưng tình yêu thương đó là độc chiếm, mặc dù cô nói cái này sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm giữa tôi và Triển Thiểu Khuynh, thế nhưng đứa bé lại chính là vết ngăn ở giữa tình cảm. Vì tốt cho cô, vì tốt cho đứa bé, vì ba của đứa bé, cô nên tìm một người đàn ông mình yêu, sinh con dưỡng cái cho anh ta. . . . . ."

"Cô yêu Triển Thiểu Khuynh?" Lông mày Tố Khinh hơi hơi nhíu lên, ngẩng đầu hỏi ngược lại: "Cho nên, cô thương anh ta? Là loại tình yêu đó sao?"

Liên Hoa sững sờ, cho tới bây giờ cô chưa từng suy nghĩ qua vấn đề này, cho dù tối hôm qua cô giao mình cho Triển Thiểu Khuynh, cho dù anh nói đi nói lại “anh yêu em”, cô cũng không có đáp lại một câu chính thức. . . . . .

Thương anh sao? Cô có thể thản nhiên thừa nhận yêu anh sao?

Tình cảm của anh không thể bị huỷ hoại, anh kiên cường bất khuất, anh săn sóc dịu dàng, mọi chuyện anh làm cho cô và Tiểu Bạch. . . . . . Những thứ này cũng làm cho tâm hồn cô run rẩy, đây là yêu ư, tất cả đều là cô thương anh sao?

Trong lòng tự hỏi, Liên Hoa, cô yêu Triển Thiểu Khuynh sao?

Liên Hoa tra hỏi chính mình lại cảm thấy thất bại, yêu hay không yêu, hình như cô không có khả năng lừa mình dối người nữa rồi.

Chẳng lẽ, cô không yêu anh sao?

"Đúng, tôi yêu anh ấy." Cuối cùng Liên Hoa ngẩng đầu lên, ngạo mạn nhìn Tố Khinh nói: " Cho nên, anh ấy là của tôi, cô không có một chút cơ hội nào đâu! Buông tay đi, cô không có khả năng có thể cướp đi người đàn ông của tôi!"