Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 269: Tôi và cô đánh cược




Editor: phương nguyenphuong

Betaer: Mẹ Bầu

“Cô muốn cái gì? Cô nghĩ muốn nói ra yêu cầu gì!”

Triển Thiểu Khuynh trực tiếp mở miệng hỏi, trao đổi với người điên một lòng trầm mê trong nghiên cứu khoa học thế giới của mình, hoàn toàn không cần phải quanh co lòng vòng nói bóng nói gió. Trong lúc anh và Triển thị nói chuyện với những nhà khoa học trong phòng nghiên cứu khoa học điên tử, đã tìm được phương pháp, chính là phải đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng hỏi thẳng. v

“Anh…Bây giờ anh không cần biết.” Tô liếc mắt nhìn chân của anh, trực tiếp từ chối: “Cho dù biết, bây giờ cũng không thể trả thù lao cho tôi, chờ đến khi cơ thể của anh hoàn toàn hồi phục, tự nhiên tôi sẽ tự mình đòi lấy.”

“Cô muốn đòi cái gì? Có cái gì cần đợi đến khi tôi hồi phục khỏe mạnh thì mới có thể lấy hay sao?!" Triển Thiểu Khuynh càng thêm nhíu chặt chân mày: “Cô hẳn không phải muốn tiền hay quyền lực gì chứ? Vậy cuối cùng là cái gì?"”

“Tôi nói, bây giờ chưa cần phải nói ra ngoài. À, đúng rồi, anh còn chưa biết bây giờ trông mình như thế nào nhỉ?” Tố tự quyết định, tiện tay cầm lấy một cái gương, đưa tới trước mặt Thiếu Khuynh: “Bây giờ anh chỉ có chân trái bị thương nghiêm trọng nhất là còn cần tiếp tục trị liệu. Những bộ phận khác, đã hoàn toàn bình phục, đùi phải của anh…”

“Nói, rốt cuộc cô có yêu cầu gì?" Triển Thiểu Khuynh một cước đánh văng gương, đưa tay giữ chặt tay Tố ở trước mặt anh, cánh tay sắt nắm lấy cổ tay cô thật chặt, dùng toàn lực siết chặt, tức giận nói: ”Nói cho tôi biết, rốt cuộc cô có yêu cầu gì! Nếu như tôi không thể đồng ý yêu cầu của cô, bây giờ cô dừng trị liệu lại cho tôi!”

“Tôi không có cảm giác đau." Tố nhìn thẳng mắt Triển Thiểu Khuynh, vẫn lạnh nhạt mà nói: “Này hiếp tôi không có tác dụng, coi như anh bẻ gảy tay của tôi, tôi vẫn có cách để dài ra lần nữa. Anh cứ yên tâm trị liệu không được sao, cần gì bây giờ liền muốn biết cần phải trả giá gì chứ? Dù so tôi sẽ không nói ra yêu cầu gì khiến anh khổ sở, thù lao của tôi sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng xấu nào đến cuộc sống và công việc của anh, tại sao anh phải nóng lòng như thế?”

“Bởi vì tôi cảm thấy cô là một người điên!” Triển Thiểu Khuynh chẳng những không buông tay, ngược lại bị chọc giận còn bóp chặt hơn: “Yêu cầu của cô nhất định rất biến thái! Tôi không hi vọng đến lúc đó bất đắc dĩ không thể không tiếp nhận yêu cầu của cô, phải thỏa mãn điều kiện của cô! Tôi có cha có Liên Hoa có Tiểu Bạch, tôi không thể nào liều mạng mặc cho cô xâm lược! Nói cho tôi biết, cô muốn cái gì, tôi có thể cự tuyệt cô, có thể dừng trị liệu lại!”

“Đây không phải việc do anh quyết định, từ ngày đầu tiên tôi tới nơi này trị liệu cho anh, anh đã nhất định phải thỏa mãn yêu cầu của tôi.” Vẻ mặt của Tố không đổi, cho dù cổ tay trái của cô ta đã tái xanh, nhưng cô ta vẫn mặt không đổi sắc tiếp tục động tác. 

Tay phải cầm một ống thuốc từ trên kệ tủ, trực tiếp rót chất lỏng trong suốt vào trong bình truyền nước của Triển Thiếu Khuynh, cô ta đưa mắt nhìn về phía anh, lạnh lùng nói: "Chỉ vì cơ thể anh, anh nên ngủ đi. Cảm ơn anh cung cấp cho tôi số liệu mới nhất, để tôi biết về sau nên gia tăng lượng thuốc hôn mê cho anh, Trước khi anh hoàn toàn khôi phục, cơ thể của anh không cần tỉnh táo, tiếp tục ngủ sâu chữa trị cho mình đi."

“Cô…" Triển Thiểu Khuynh tức giận trực tiếp cào nát tay cô ta, nhưng một giây tiếp theo, cơn buồn ngủ dày đặc liền xâm nhập, ngay cả lời nói anh cũng không nói nổi ra miệng, mắt khép chặt lại, anh vô lực tê liệt ngã xuống giường, hoàn toàn ngủ thiếp đi.

Tố rút tay của mình từ trong lòng bàn tay của anh, trên cổ tay trắng nõn như tuyết đầu mùa để lại năm vệt cào thật sâu, vị trí rách da chảy máu nhìn thấy mà ghê, có vẻ khủng bố dữ tợn.

Cô nhàn nhạt nhìn lướt qua vết thương, xoay người cầm lấy một cốc chịu nhiệt đựng chất lỏng màu tím, đưa cả cổ tay vào trong chất lỏng. Chất lỏng màu tím ngấm rất nhanh vào vết thương của cô, da thịt ở vết thương chậm rãi ngọ nguậy, nhanh chóng hồi phục như mới.

Tố lại đi tới trước giường, đôi ngươi màu tím mang theo một tia tò mò cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm Triển Thiểu Khuynh, nhẹ nhàng nói: "Mọi người là như vậy sao, sẽ bởi người khác mà buông tha hi vọng được cứu của mình? Cha anh, Liên Hoa, còn có Tiểu Bạch đó, bọn họ rất quan trọng với anh sao?"

“Nhưng tôi sẽ không quản chút chuyện này của anh, tôi chỉ biết, chuyện tôi muốn làm chắc chắn sẽ không bỏ cuộc giữa chừng.” Tố xoay người tránh đi, cô đưa tay tắt đèn phòng bệnh, ngửa mặt nằm trên ghế sa lon trong phòng bệnh, thì thầm lẩm bẩm: “Tôi thật vất vả mới tìm được một mục tiêu, cái gì cũng không thể cản được tôi, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi không muốn làm chuyện gì quá phận …"

Khi Triển Thiểu Khuynh khôi phục ý thức một lần nữa, đã là ba ngày sau, anh cố gắng bắt lấy cảm giác tỉnh táo, lần nữa cố gắng tỉnh lại từ trong hôn mê. Cơ thể đang kêu gào quá mệt mỏi thật sự muốn ngủ, nhưng anh dùng ý chí cưỡng chế ra lệnh mình, không được ngủ! Phải tỉnh lại! Anh tuyệt đối không thể khuất phục chất thuốc của người nghiên cứu khoa học điên rồ này, anh nhất định phải tỉnh lại!

Cuối cùng, anh chầm chậm mở mắt, cảnh tượng trước mắt khiến anh tức giận không kềm được, mở miệng liền gầm nhẹ nói: "Cô muốn làm gì!"

Tố đang huy động một cây kéo, khoa tay múa chân ở hai chân anh, giống như ngay sau đó sẽ rời kéo xuống, sẽ tùy tiện chặt đứt bộ phận quan trọng của anh!

"A! Làm sao anh lại tỉnh!" Vẻ mặt Tố không vui nhìn Triển Thiểu Khuynh, nhìn anh từ đầu đến chân y hệt như nghiên cứu động vật quý hiếm, nghi ngờ lầm bầm lầu bầu: “Tôi đã gia tăng liều thuốc, hôm nay anh không thể nào tỉnh lại! Là nguyên nhân gì đây, chẳng lẽ cơ thể anh sinh ra phản ứng miễn dịch với thuốc của tôi, nhưng tôi xem sự thẩm tách trong máu của anh cũng không phát hiện sự khác thường mà…Hoặc ra anh biến dị gen sinh ra kháng dược tính? Ừ, tôi cũng cần đi nghiên cứu một chút…"

"Tôi đang hỏi cô đấy, cô cầm kéo muốn làm gì!” Triển Thiểu Khuynh thật lâu không lấy được câu trả lời, trong đôi mắt tràn đầy vẻ không nhịn nổi, đối với kẻ địch là người phụ nữ kì lạ khó hiểu này, cho dù cô ta xinh đẹp như hoa, anh cũng sẽ không có một tia thương tiếc!

"À, anh đã tỉnh, như vậy tôi liền không cần cây kéo nữa rồi.” Tố lấy lại tinh thần, ném cây kéo sang một bên, sau đó nói với anh: “Anh liền tự cởi đi.” 

"Cởi cái gì?!" Triển Thiểu Khuynh cắn răng nhìn chằm chằm Tố, oán hận hỏi: “Rốt cuộc cô muốn làm gì!”

“Cởi quần ra chứ sao!” Tố lạnh lẽo theo dõi nửa người dưới của anh, ý bảo anh có thể hành động: “Chân trái của anh cần ngâm chất thuốc chữa thương, loại bỏ chướng ngại vật." 

“Vừa rồi cô nghĩ muốn cầm kéo cắt bỏ quần áo của tôi sao!” Triển Thiểu Khuynh đưa tay lấy chăn bưng bít kín kẽ: “Trước kia đều là cô cắt bỏ quần của tôi, cô có phải phụ nữ hay không?!”

Anh có thể không che đậy trước mặt bất kỳ bác sĩ chính quy nào, nhưng đối với người phụ nữ mang lòng gây rối này, anh liền không muốn có sự dính dấp với cô ta quá nhiều!

“Ở trong mắt tôi, anh và một con khỉ chẳng khác ngì nhau” Tố nhàn nhạt liếc qua, ngạc nhiên châm chọc anh: “Nơi đó của anh có thể có cá voi hay sao, ai mà thèm nhìn một đống kia của anh.” 

“Vậy cô liền đi trị liệu cho khỉ nhìn cá voi đi, ở trong này nhìn tôi làm gì!” Triển Thiểu Khuynh bĩu môi một cái: “Tôi có thể phối hợp trị liệu, nhưng lấy cho tôi cái quần đùi!”

“Đàn ông phiền toái!” Tố cũng hừ lạnh một tiếng, cầm kéo lên, linh hoạt cắt một vòng trên chân trái của Triển Thiểu Khuynh, quần bệnh nhân màu trắng từ đầu gối trở xuống bị cắt thành hai nửa, lộ ra bắp chân của anh.

“Như vậy cũng được rồi.” Tố đứng dậy cầm đến một dụng cụ trong suốt dài nhỏ quá gối, bên trong đựng chất lỏng màu xanh đậm, ánh sáng âm u lộ ra một cảm giác quỷ dị.

Tố đặt chất lỏng bên chân Triển Thiếu Khuynh, sau đó cầm một chai thuốc treo trên giá truyền dịch ở đầu giường, nói với Triển Thiểu Khuynh: ”Sẽ lập tức bắt đầu trị liệu vết thương ở chân của anh, anh cần truyền một chai chất chống tác dụng phụ thuốc khôi phục, liền yên tâm ngủ đi. Chờ đến khi anh tỉnh lại, chân trái cũng đã khỏi.” 

Nói xong, cô định cắm kim tiêm vào cổ tay Triển Thiểu Khuynh.

“Không cần truyền cho tôi loại thuốc gây mê đó, tôi không muốn cảm giác vừa ngủ liền trôi qua mấy ngày!” Triển Thiểu Khuynh lại rụt người một cái, nhìn lướt qua bình truyền chất lỏng trong suốt phía đầu giường, vừa nói lí với Tố: “Tôi muốn tỉnh táo trị liệu, cô đừng mơ tưởng chuyện gây mê tôi!”

“Không truyền cũng được, nhưng anh không thể nào chống đỡ nổi. Khi thuốc khôi phục chữa thương sẽ sinh ra đau đớn vượt mức chịu đựng cực hạn của con người, phải dùng chất gây mê này phụ trợ.” Tố trực tiếp nhận bác bỏ đề nghị của Triển Thiểu Khuynh: “Thay vì để anh cầu xin tôi tha thứ cùng thuốc phụ trợ, không bằng bây giờ tôi phối thuốc làm một, tránh phiền phức.”

"Không, tôi tình nguyện chịu đau, cũng không muốn hôn mê!” Triển Thiểu Khuynh cắn răng kiên trì: “Cô có hai sự lựa chọn, hoặc là để tôi tỉnh táo trị liệu, hoặc là dừng lại việc chữa thương hôm nay!”

Tố lạnh lùng liếc mắt nhìn Triển Thiểu Khuynh, cô cảm nhận được sự kiên quyết và nghiêm túc của anh, gảy nhẹ lông mày, trong đôi mắt tím toát ra vẻ xem kịch vui: “Đây chính là anh yêu cầu, tôi hi vọng anh sẽ không hối hận. Nếu như anh thật sự có thể hoàn toàn không dựa vào thuốc gây mê vượt qua trị liệu, như vậy, tôi sẽ thật sự bội phục anh!”

“Nhất định tôi có thể!” Triển Thiểu Khuynh nắm chặt tay, toàn thân tỏa phấn chấn quật cường không chịu thua, anh khiêu khích Tố: "Có muốn đánh cuộc hay không? Nếu như tôi có thể vượt qua trị liệu, như vậy cô sẽ phải nói cho tôi biết, cuối cùng thì yêu cầu của cô là gì!”

“Lần trị liệu này cần 45 phút, một phút cũng không thể bớt, khiến anh cảm nhận được cảm giác đau đớn kịch liệt nhất, hơn nữa đau đớn còn càng lúc càng tăng! Nếu không có chất gây mê của tôi, cho dù anh đau đến bất tỉnh, cũng sẽ vẫn bị cơn đau tiếp theo đánh thức.” Tố bình tĩnh thản nhiên nói cho anh hậu quả của việc kiên trì, lời nói mang ý khuyên nhủ một cách sâu xa: “Đây tuyệt đối không phải đe dọa, đã từng, có một người đàn ông được coi là có thể chịu đau giỏi nhất, khi trị liệu cánh tay bị đứt của mình, đã kiên trì không cần gây mê, cũng giống như anh muốn đích thân trải nghiệm loại đau đớn này, sau đó, tay của anh ta hồi phục, nhưng trong lúc điên cuồng đầu lưỡi của anh ta đã bị cắn đứt, làm anh ta khi trị liệu lưỡi cũng không dám nhắc tới chuyện không cần thuốc gây mê nữa.”

“Cô không hù dọa nổi tôi đâu!” Triển Thiểu Khuynh nhìn thẳng vào đôi mắt cô, một lần nữa nói nghiêm túc: “Nếu như cô đồng ý cùng tôi đánh cược, sau khi tôi vượt qua đau đớn sẽ tình nguyện nói cho tôi biết yêu cầu của cô, nhất định tôi sẽ chịu đựng được!”

Khóe môi Tố nâng lên một nụ cười nhàn nhạt, làn sóng trong đôi mắt tím lưu chuyển, cô nhẹ nhàng gật đầu: "Được, tôi đánh cược với anh.”